Chap 7: Tất cả đều nhờ cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tổng cộng có 9 cái cũi trong phòng Isabella. Việc ngủ nghỉ của tất cả trẻ từ 9 tháng tới 2 tuổi trong nhà đều do một tay mẹ chăm sóc. Vì lý do nào đó, trong số tất cả bọn trẻ. Những người duy nhất được vào phòng Mama để giúp bọn trẻ tắm rửa và thay đồ.. là các chị cả trong nhà. "Bọn tớ sẽ không thể tiếp cận con bé được. Nếu giờ mà cố, Mama sẽ bắt đầu nghi ngờ ngay. Mình phải tìm ra và phá hủy những chiếc máy phát. Bằng không sẽ chẳng bao giờ trốn thoát được. Nhất là khi chúng ta muốn mang mọi người theo cùng! Bọn tớ trông cậy cả ở cậu đấy, Emma!" Rimuru cũng chỉ cười trừ lắng nghe Ray nói, dù gì, những lời cậu ấy nói đều đúng. Việc này phải nhờ cậu rồi, Emma à.

'Tớ chắc chắn sẽ kiểm tra Carol và khám phá thêm.. vài manh mối hữu ích!!' Đó chính điều mà Emma tự nhủ với bản thân mình. Ở phòng ăn, hai đứa trẻ đang đứng rửa bát đũa và đứa còn lại thì đang nhiệt tình cổ vũ bạn của mình, "Chưa gì bà ta đã hòa nhập được với bọn trẻ khác rồi." Norman càu nhàu với Ray, người đang cùng cảnh ngộ với cậu, đứng rửa bát. "Dù gì đi nữa, hiện tại ta cần tập trung tìm cách bỏ trốn." Ray vẫn đang cố gắng rửa chồng bát đĩa chất đầy như núi bên cạnh. Nhưng cả hai đều chẳng hề khó chịu với con người đang ăn không ngồi rồi bên cạnh mình. "Sẽ thật tuyệt nếu vượt mặt được hai người kia. Nhưng thành thật mà nói, có lẽ vậy vẫn chưa đủ." Dù trông như chẳng hề nghe cuộc trò chuyện của hai người bạn, Rimuru vẫn thản nhiên góp ý trước cái gật đầu tán thành của hai người kia. Chúng không thể để họ tố cáo mình được!

"Giả dụ bọn quỷ đằng kia chắc chắn đang ẩn nấp đâu đó gần đây là hợp lý. Không đơi fnào chúng lại để mặc nông trại với lượng sản xuất hàng hóa cao cấp mà không có anh ninh. Vì vậy, thứ ta phải ngă chặn bằng mọi giá.. là việc bỏ trốn mà bị lũ quỷ phát hiện." Ray xoay cái nĩa, nhìn như đang chuẩn bị đâm ai đó, cậu ta tiếp lời, "Chỉ có một cách để hoàn toàn tránh khỏi nguy hiểm-" Nhưng chưa kịp để cậu ta nói xong, Krone đã xuất hiện sau lưng ba đứa trẻ, trên mặt vẫn mỉm cười thân thiện.

Bà ta mở lời, "Ba đứa là Norman, Ray và Rimuru đúng không?" Chỉ đợi bọn trẻ gật đầu, bà ta lại tiếp tục nói, "Ta nghe được cả 3 con đều đạt số điểm tuyệt đối ở mỗi bài kiểm ra hằng ngày!" "Dạ đúng" "Tuyệt thật đấy!! Rất vui được gặp hai đứa! Hy vọng chúng ta sẽ cùng sống chung vui vẻ!" Vừa nói, bà ta vừa đưa tay ra, lần lượt bắt tay từng đứa trẻ trước mặt bà. Nhưng đến lúc bắt tay Rimuru, Krone đã miết một cái thật sâu, rồi tự nhủ,.. 'Thật xinh đẹp.'

"Bà ta có nghe thấy mình không?" Ray cẩn thận hỏi Norman, "Đừng lo, tớ không nghĩ là bà ấy nghe được gì xấu đâu, nhưng quan trọng hơn. Cậu có nghĩ là Mama..." Chẳng để Norman được trả lời, Rimuru đã len pheng cướp quyền được trả lời. Cũng đúng thôi, trẻ con mà, ai cũng muốn được chú ý bởi người bạn của mình, nhỉ? 'Thật yên bình.. Thậm chí không một ai trong số chúng có biểu hiện đã phát giác được bí mật. Ra đây là những đứa trẻ do Isabella nuôi nấng. Mình hiểu rồi! Nhưng nghĩ đến việc cô ta, trong số tất cả những người khác lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy! Quan trọng nhất, thậm chí cô ta còn không thèm báo lại với cấp trên để cố che giấu lỗi sai của mình. Đây là một vi phạm nguyên tắc vô cùng quan trọng!'

'Dù gì đi nữa, sự thật vẫn không hề thay đổi, mình được nghe những lời tâng bốc tới tận mây xanh về cô ta ở phe khác. Qua mức độ tự tin kia, chắc hẳn ả đã có kế hoạch nào đó để ngăn bọn trẻ trốn thoát. Nếu bây giờ hỗ trợ, cô ta sẽ nợ mình rất nhiều.. Điều này chắc chắn sẽ giúp mình được thăng tiến trong tương lai! Để một ngày nào đó chính mình sẽ trở thành "Mama". Nhưng chẳng phải có một cơ hội lớn hơn đang treo lơ lửng trước mắt mình ư? Số lượng cho vị trí "Mama" rất hạn chế. Hiếm khi chiếc ghế đó còn chỗ trống. Nhưng nếu mình thu thập được một số bằng chứng tố cáo cô ta vi phạm nguyên tắc với cấp trên. Isabella chắc chắn sẽ bị xóa sổ! Nói cách khác, thay vì kiên nhẫn làm một "bà sơ" dưới trướng Isabella. Nếu mình giả vờ là một tay sai đắc lực nhưng cuối cùng lại kéo chân ả khỏi chiếc ghế.. thì chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Trở thành "Mama" của nơi này sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời...Quyết định vậy đi. Mình sẽ tự khám phá ra đối tượng đó là ai và tố cáo chúng ngay lập tức. Phải mau truy tìm chúng thôi!' Ôi trời, lòng dạ con người...

'Mình phải nhanh chóng tìm ra cái máy phát! Nhưng mà sao không thấy một vết xước nào trên người con bé nhỉ?! Mình đã không nghĩ là lại khó đến thế... Phải làm gì đây?! Chẳng lẽ ngay từ đầu đã không hề có cái máy phát nào? Tất cả chỉ là màn kịch Mama dựng nên để hù dọa chúng ta ư? Không, không thể nào. Chắc chắn bộ truyền tín hiệu có tồn tại. Nếu không, làm gì có chuyện mẹ tự suy diễn được đối tượng chỉ có hai người... đúng chứ? Chết tiệt, càng kỳ lạ hơn khi mình không thể tìm thấy gì trên người Carol, mặc dù con bé chỉ vừa mới được chuyển tới từ "nguồn" nào đó bên ngoài.' Emma vừa tắm rửa, vừa suy nghĩ tìm xem vị trí của cái máy ấy ở đâu, tâm cô rối như mớ tơ vò. Rốt cuộc, phải làm sao?

'Không thể bỏ cuộc ngay tại đây được! Nghĩ đi nào! Norman, Ray và Rimuru sẽ làm như vậy nếu ở trong hoàn cảnh của mình. Quan sát, phân tích, đọc vị kẻ địch, quan điểm đối phương, kẻ địch, nông trại, Mama. Ah, vậy ghĩa là chúng phải tháo nó ra trước kì giao hàng hoặc đại loại thế. Nói cách khác, chiếc máy hẳn được giấu ở chỗ nào đó có thể dễ dàng gỡ bỏ kể cả sau khi cơ thể đã phát triển! Nhưng chính xác là ở đâu?! Động não đi Emma! Phải có chỗ nào đó...' Gilda nhìn cảnh cô bé đi đi lại lại, chẳng hề nói lấy một lời, tâm như chết lặng, phải, cô buồn, thật sự rất buồn..

"Cậu quả thực rất giỏi chăm sóc trẻ em đấy Emma. Cứ nhìn Carol xem! Chưa gì con bé đã mến cậu rồi... Emma, tớ.. muốn hỏi cậu chuyện này... Tối hôm ấy.. Vào tối hôm ấy có..." Chưa để cô nói xong, Emma đã đem đứa trẻ đặt nằm xuống dưới sự ngỡ ngàng của cô bé. 'Mình biết rồi! Là chỗ đó! Nếu mình nhớ không nhầm...' Emma đưa tay ra xem phần tay ở trông của Carol, "Hả? Gì vậy? Vết côn trùng cắn ư?" "Đó là vết kim tiêm.. Từ buổi xét nghiệm máu mà bác sĩ đã làm trên người chúng ta trước khi tói đây, để đảm bảo tất cả đều khỏe mạnh. Tớ còn nhớ... Trước đây rất lâu, Mama đã từng nói vậy.." Emma vừa nói vừa kéo tai Carol ra dưới sự vui mừng của chính cô bé, 'Đúng là nó rồi!!'

'Nailah, Phil, Mike, Conny.. Mọi người đều có vết này vào lần đầu tiên đến đây! Rất nhỏ nhưng lại là chỗ có thể dễ dàng lấy ra sau khi em bé lớn lên. Vết kim tiêm ư?! Hoàn toàn là dối trá! Thì ra máy phát ẩn sâu bên trong lỗ tai của tụi mình! Dù vậy, nó còn nhỏ hơn bọn mình dự kiến. Trên lỗ tai 11 tuổi này, mình gần như chẳng có cảm giác gì. Nếu không kiểm tra Carol, mình sẽ chẳng bao giờ chú ý tới mất! Không thể nghĩ ra đây là loại máy phát nào. Nếu quả thực nó được làm ra từ bàn tay của bọn quỷ, ta sẽ chẳng thể.... Không, đừng nghĩ vậy, giờ chí ít ta cũng nắm được vị trí của nó. Vậy là có tiến triển rồi! Không thể dừng lại ở đây được. Giờ cần phải nghĩ kế phá hủy nó! Mình chắc chắn sẽ tìm ra cách!! Ơ, nhắc mới nhớ... Rimuru cũng mới chuyển vào đây cách không lâu..'

"Báo cáo. Đây là số 73584 từ nông trai 3. Ngày 17 tháng 10.. không có gì bất thường. Báo cáo hế-" Dưới căn phòng bí ẩn gồm một đống sách kì lạ, và mấy con gấu bông của những đứa trẻ bị bán đi, Isabella ngồi đấy, tai đeo tai nghe, nói từng chữ từng chữ một. "Isabella?" "Bà ngoại?" "Ta có tin nhắn cho con từ phía ông chủ: 'Cô sẽ chuyển bộ 4 kia theo đúng dự kiến, phải chứ? Hãy đề phòng thằng nhóc tóc xanh, nó rất khảng nghi. Bọn ta đã tiến hành kiểm tra, thật sự có một căn nhà ở trong rừng. Và vết máu khô.' Đây là nhiệm vụ vô cùng quan trọng đấy Isabella. Năm nay những nông trại khác không được mùa cho lắm. Thời gian này, người duy nhất có thể cung cấp hàng chất lượng cao cho 'Tifari' hay đại hội nghi lễ chính là con." Isabella, nhắm mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu, "Con hiểu rồi. Xin hãy nói lại với hông chủ. Rằng mọi thứ đnag đi đúng theo kế hoạch. Con sẽ chuyển bất cứ đứa trẻ nào được yêu cầu vào bất kì lúc nào."

"Ta hiểu rồi. XXX sẽ rất phấn khởi khi nghe tin này. Tốt hơn hết là đừng có ai làm hỏng chuyện đấy. Bữa ăn dân lên XXX phải đạt chất lượng cao tuyệt hảo nhất. Không như chúng ta. Giờ thì, tất cả mọi người, hãy cùng ăn mừg cho mùa thu hoạch năm nay. Bắt đầu cầu nguyện của chúng ta đến XXX nào." Trong căn phòng, nơi ánh sáng duy nhất được phát ra chính là mắt của bọn sinh vật gớm ghiếc ăn thịt người ấy. Lũ quỷ đang cùng nhau giơ cao một bông hoa đỏ rực. Chúng đang ăn mừng..

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net