Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh!" Cô ngây dại.

Một lúc sau.

"Còn chưa thay sao?" Anh đưa tay ra: "Đây là cô đang mời tôi đến giúp cô đúng không?"

Cô trợn mắt, dĩ nhiên là không rồi. Cô vừa tức, vừa thẹn, cũng không nghĩ ra được bất kì biện pháp nào. Người đàn ông này quả thật là khắc tinh của cô.

Được rồi, thay thì thay. Cô mà sợ anh ta chắc? Cứ coi cái áo lót như bikini là được rồi, mặc dù trước đây cô chưa từng làm việc này bao giờ song bất cứ việc gì cũng phải có lần đầu tiên.

Cô cắn chặt răng, bắt đầu cởi quần áo, ở trong lòng tự an ủi chính mình.

Nhưng mà chiêu này quả thật không có kết quả, từ trước đến nay cô chưa bao giờ ở trước mặt người lạ mà thay quần áo huống chi là trước mặt một người đàn ông. Cô vô cùng khẩn trương, toàn thân đều phát run.

Nheo mắt lại, anh nhìn cô chằm chằm. Ha ha ha! Kịch hay sắp lên sàn.

Cô gái này bề ngoài xinh đẹp, chỉ là cô rất gầy, dáng người chắc cũng chẳng có gì đáng để mong đợi, thưởng thức. Anh chuẩn bị khi cô thay quần áo xong sẽ tìm khuyết điểm trên cơ thể cô để chê bai, rằng điều kiện của cô không đủ tốt, không có tư cách lên giường cùng anh, sau đó kết thúc trò chơi này.

Có câu gậy ông đập lưng ông, anh sẽ đem tất cả nhục nhã mà anh phải chịu trút hết lên người cô.

Đinh Vũ Thiến không biết được suy nghĩ của anh, chỉ là cố gắng "giải phóng" quần áo trên cơ thể mình.

Đầu tiên là áo khoác, sau đó là quần bó. Khi cô trút bỏ lớp quần áo ngoài cùng, ánh mắt anh chợt dừng lại trên đôi chân ngọc của cô.

"Chân của cô.... ..."

Đang chuẩn bị lên tiếng chế nhạo thì dường như có một thứ gì chặn ngang họng anh, lời định nói cứ như thế nghẹn lại.

Đôi chân của cô vừa thon dài lại trắng nõn không tì vết, thật sự không có chỗ nào để chê. Anh thật sự không hiểu nổi một người lúc nào cũng ngồi trong phòng làm việc như cô lại có một đôi chân đẹp như vậy. Chỉ có thể nói là do trời sinh!

"Thế nào?" Sau khi nghe anh nhắc đến chân mình, cô cuống quýt cúi đầu nhìn xuống.

"Không có gì, tiếp tục đi".

Anh phất tay ra hiệu cô tiếp tục, chuẩn bị tìm những khuyết điểm khác trên người cô để bắt bẻ. Nhưng trong thanh âm của anh đã lộ ra chút nóng nảy.

Cô cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, cởi chiếc áo cuối cùng.

"Cô.... ......."

Sau khi quan sát tỉ mỉ, anh không thể thốt nên lời.

Dáng người cô quả là hoàn mĩ. Ngực đầy đặn căng tròn, vòng eo thon thả, cái bụng bằng phẳng, hai chân thon dài trắng nõn.... ... Thật sự là đẹp không thể tả. Lúc trước anh thật sự đã nhìn nhầm.

Dáng người gầy gò cùng trang phục bảo thủ, anh cho rằng mình sẽ nhìn thấy một dáng người khô quắt, không nghĩ tới vóc dáng cô lại cân xứng, khéo léo như vậy; hơn nữa lại trắng nõn không tì vết, nơi đẫy đà căng tròn trêu ghẹo dục vọng của anh.

Diêm Trọng Uy nhìn chăm chú khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô vội vã cầm chiếc áo lót hấp dẫn trong túi lên chuẩn bị mặc vào, cho dù nó là một lớp vải mỏng không che được bất cứ thứ gì.

"Chờ một chút!" Anh lên tiếng ngăn cản cô.

Cô ngây ngốc ngẩng đấu lên, đối mặt với cái nhìn chăm chú của anh.

Theo bản năng tự nhiên, cô đưa hai tay ôm lấy ngực mình. Anh thoạt nhìn giống như...giống như con dã thú ngủ đông đã lâu nay chợt thức giấc.

"Cô còn chưa cởi hết." Giọng nói của anh có chút trầm thấp, khàn khàn.

Ý của anh là muốn cô ... .........cởi hết ư?

Cô cởi như vậy còn chưa đủ sao?

Cúi đầu nhìn nội y còn lại, cô đang suy nghĩ có nên làm theo lời anh hay không?

"Cô chẳng lẽ không biết nội y hấp dẫn nhất chính là không mặc bất cứ thứ gì sao?"

Nếu như cô làm vậy thì có thể mê hoặc được anh. Anh tà ác nhắc nhở cô.

"Ách.... ........Cái gì?"

Cô phải trần như nhộng sau đó mặc vào cái thứ không giống quần áo này vào người sao?

Lúc này mặt cô không ngừng đỏ lên, ngay cả cần cổ cũng đỏ. Mặc bikini đã là một cực hạn, cô không có cách nào trần truồng ở trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Cô không động đậy, cả người cứng ngắc giống như một tử thi.

"Cô cởi hay không cởi?" Anh không vui nhíu mày.

"Anh muốn làm gì thì làm đi. Đừng giỡn như vậy có được không?" Cô vừa ngượng ngùng lại vừa xấu hổ.

Hết thảy đều khác xa với suy nghĩ của cô. Cô chỉ muốn làm xong chuyện này một cách nhanh chóng, chứ không phải như một con ngốc đứng đây cho người ta sỉ nhục.

Mà anh thì đang nghĩ tiếp theo sẽ làm gì.

Giờ phút này khi kế hoạch sắp kết thúc, đáng ra anh nên lấy giọng điệu chê bai nói rằng cô làm anh không có hứng thú, sau đó thoải mái nhục nhã cô một hồi rồi kết thúc tất cả ân oán với cô.

Nhưng mà anh lại do dự.

Vẻ đẹp của cô làm anh không muốn dừng lại, anh khát vọng thấy được mọi thứ của cô. Dù sao cũng chỉ là xem một chút thôi mà. Anh tự tìm cho mình một cái cớ, sau đó chậm rãi đi về phía cô.

Anh tiến tới làm cô hoảng sợ, nhưng cô biết đây là việc sẽ xảy ra, cô không thể trốn nếu không đơn đặt hàng sẽ biến mất.

"Thì ra cô thích đàn ông chủ động". Anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng: "Vậy để cho tôi nhìn xem cô có đáng giá không?"

Anh cố ý bới móc cô, đem giá trị của cô so sánh với hàng hóa, bàn tay cũng bỏ đi trở ngại trước ngực cô, một đôi nhũ hoa tròn trịa lập tức chiếm hết tầm mắt anh.

Cô không cách nào che giấu được bầu ngực tròn trịa, trắng nõn khiến người người say đắm. Anh càng không thể nào dời tầm mắt của mình, bàn tay giống như mất đi ý thức, chủ động phủ lên ngực của cô.

Anh đang làm gì vậy? Đây là vợ chưa cưới của Nhan Dật Khải!

Chỉ tiếc rằng lí trí không thể nào kháng cự được dục vọng mãnh liệt. Nơi đó thật mềm mại, cảm giác thật tuyệt vời khiến anh không thể nào buông tay.

Anh chạm vào chợt làm cô run rẩy. Cô sắp không nhịn được mà kêu lên, nhưng như vậy sẽ bị anh châm chọc. Cô cố gắng khiến thần kinh mình tê dại, làm xao nhãng cảm xúc của chính mình. Chỉ có như vậy cô mới có thể bắt buộc bản thân hoàn thành giao dịch trong ngày hôm nay.

Một lần nữa Diêm Trọng Uy tự hỏi bản thân, anh đang làm cái gì? Anh nên đuổi cô đi mới đúng.

Hành động và suy nghĩ của anh hoàn toàn trái ngược, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, hai tay hết sức dán chặt vào cô, một chút cũng không muốn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net