Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn cảnh hai người ôm nhau rời đi, Nhan Dật Khải không khỏi nhỏ giọng than nhẹ, vẻ mặt đẹp trai có vẻ u buồn khiến người ngoài nhìn mà đau lòng.

"Thật xin lỗi." Đinh Vũ Như lúng túng đứng một bên, chỉ có thể thay chị xin lỗi anh ta.

Mặc dù tận đáy lòng cô luôn hi vọng chị được hạnh phúc, nhưng điều đó lại tổn thương đến anh rể cũ.

Từ trước đến giờ cô luôn hi vọng thế giới được hòa bình, nhưng nhìn thấy kết quả như vậy thì cô cảm thấy vừa buồn vừa mâu thuẫn.

"Em không cần thương hại anh." Nhan Dật Khải cười khổ nói.

"Nếu vậy, tôi đi trước, anh hãy bảo trọng." Chị cũng đã đi rồi, cô không có lí do gì ở lại đây nữa.

"Không, em đừng đi!" Nhan Dật Khải đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Ở đây với anh một chút. Anh hiện tại cảm thấy vô cùng trống rỗng và tĩnh mịch, em có thể ngồi lại nghe anh nói chuyện một lát được không?"

Ánh mắt của anh ta bắt đầu phóng điện với Đinh vũ Như.

" Anh.... ....."

Cô vô cùng kinh ngạc, ngượng ngùng hất tay anh ta ra.

Thật ra thì trong lòng Nhan Dật Khải đã có chủ ý. Anh ta nhận ra Đinh Vũ Như là một người hiền lành, mềm mại lại đáng yêu, cũng biết mình đã nhận định sai lầm rồi.

Người con gái hiền lành như Đinh Vũ Như dễ dàng theo đuổi hơn cô chị, nhưng mà bây giờ đã quá trễ, không biết anh ta có thể thay đổi được gì không?

Đinh Vũ Thiến là một củ khoai lang nóng bỏng tay, bây giờ đã có người chủ động đón lấy. Nếu ông trời đã giúp anh ta thì anh ta nhất định phải tận dụng cơ hội này thật tốt.

Đúng là sắc lang!

Thợ chụp ảnh ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, cho đến khi máy ảnh trong tay rớt xuống mới tỉnh lại.

Cô dâu chạy trốn cùng người đàn ông khác còn chú rể thì ở lại quyến rũ cô em vợ.

Người mới giận dỗi phẩy tay áo rời đi đối với anh ta không còn gì xa lạ nhưng mà tình huống hôm nay thì quả thật anh ta chưa từng nghe nói. Bây giờ lại được tận mắt chứng kiến.

Thế giới này quả nhiên nhiều chuyện lạ vô cùng!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Thay bộ đồ cưới nặng trịch, Đinh Vũ Thiến cùng với Diêm Trọng Uy đi đến núi Dương Minh.

Lần này trở lại thăm chốn cũ, tâm trạng cô hoàn toàn trái ngược, không còn buồn phiền, mà thay vào đó là niềm hạnh phúc dạt dào.

"Ngày đó, em bị ngã ở chỗ này." Đi đến nơi cô từng bị trẹo chân, anh đột nhiên dừng bước.

"Còn không phải là do anh à!" Cô chu miệng lên: "Ai bảo anh đột nhiên từ đâu chạy tới hù dọa em!"

"Chẳng lẽ em cho rằng đó là tình cờ?"

"Chẳng lẽ.... ........." Nhìn nụ cười xấu xa của anh, cô nhất thời hiểu ra: "Anh theo dõi em?"

"Sao lại ngạc nhiên như vậy, anh chỉ là muốn nhìn thấy em mà thôi." Anh nhún nhún vai: "Ngoài em ra còn ai có thể hấp dẫn được anh, khiến anh bỏ lại một đống công việc chỉ để chạy lên núi tìm em."

"Em hấp dẫn anh ở điểm nào? Là cặp mắt kính này ư?"

Cô âm thầm vui mừng trong lòng nhưng cố ý chỉ chỉ cặp mắt kính của mình.

Trừ cái này ra, cô chẳng biết mình có điểm gì đáng để anh chú ý cả.

"Quả thật cặp mắt kính của em đã hấp dẫn anh." Nhìn cái kính mắt gọng đen che khuất nửa khuôn mặt của cô làm người ta không muốn chú ý cũng khó: "Sau khi chúng ta xuống núi, chúng ta đi mua kính áp tròng được không?" Chuyện này anh đã nghĩ rất lâu nhưng tới lúc này mới có cơ hội nói ra.

Gì chứ, có phải người đàn ông bá đạo này có ý đồ muốn chi phối thói quen cuộc sống của cô không?

Cô cảnh giác nhìn anh chằm chằm.

"Anh hi vong em không mang kính gọng mà hãy mang kính áp tròng." Anh không thèm để ý đến thái độ của cô, vẫn cười híp mắt nói suy nghĩ của mình.

"Tại sao? Anh chê em xấu xí đúng không?" Theo trực giác cô liền nghĩ tới vấn đề nhạy cảm này.

"Tất nhiên là không rồi!" Cô xinh đẹp như vậy, dù mang cái gì cũng đều đẹp: "Anh nghĩ rằng em không nên dùng cái kính xấu xí này che khuất đi khuôn mặt của mình, nhưng mà anh sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của em, chỉ là.... ....."

Lần đầu tiên gặp nhau anh cũng đã nói với cô như vậy. Nhớ lại lúc ấy cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là anh lo lắng lỡ như em đụng phải người đàn ông khác lại nhận nhầm là chồng mình...."

Mỗi lần gỡ cặp kính ra mọi thứ trước mắt cô đều trở nên mơ hồ, cho nên anh phải đề phòng trường hợp cô nhìn nhầm người đàn ông khác. Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

"Anh!"

Cái này đúng là đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ mà.

Cô tức giận đánh vào lồng ngực anh.

"Chẳng lẽ em không muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh rõ ràng sao?"

"Em nhìn anh làm gì?" Mặc dù cô rất muốn biết lúc kích tình anh sẽ có vẻ mặt gì, nhưng đánh chết cô cũng không thừa nhận.

"Bởi vì anh là người đàn ông sẽ cùng em đi hết cả đời." Không biết gần đây anh uống lộn thuốc gì mà lời nào nói ra cũng vô cùng buồn nôn.

Cả đời.....

Cái từ "cả đời" này nghe thật uất ức mà.

"Anh sợ em nhận lầm người?" Cô không nhịn được che miệng cười một tiếng: "Anh yên tâm, cho dù anh có hóa thành tro em cũng nhận ra được!"

"Em lợi hại vậy sao?" Anh mỉm cười nhìn cô.

"Tất nhiên rồi!" Cô khoác cánh tay anh, nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: "Bởi vì em là người phụ nữ sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời mà."

﹏﹏﹏﹏﹏TOÀN VĂN HOÀN﹏﹏﹏﹏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net