Đồ phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Wow! Fantastic baby! Dance..Uhhhh...I wanna dance dance dance... ", nhạc chuông Fantastic Baby của BIGBANG vang lên(tôi là đứa mê BIGBANG cực cực cực luôn ấyyyy~~) cùng với tên hiện trên điện thoại " FriendZone ❤ " tôi mơ mơ màng màng cố gắng nghe máy:

- Gì...? - Tôi hỏi bằng giọng uể oải

- Dậy nhanh đi, đi học, không thì trễ mất!!!! Tôi đang đứng trước cổng. Cho cậu 5p để xuống, không thì đừng trách tôi tại sao không chở cậu đi!!

- Rồi rồi đợi chút! - Tôi trả lời bằng giọng khó chịu.

Thường thì hắn là người đưa đón tôi đi học, ba mẹ tôi còn chả đưa đón tôi nhiều bằng hắn nữa. Cứ mỗi khi hắn rảnh là hắn đưa đón tôi, không cho tôi về với bạn mà phải để hắn đón. Nhiều khi tôi tức lắm nhưng hắn bảo đi với bạn hắn ko an tâm, tôi cũng chả dám nói gì nữa. Hắn là cái chuông báo thức của tôi. Hôm nào phải đi học là hắn gọi đúng giờ.

- Lố mất 1p30s nhé! Trong 1p30s đó tôi có thể nấu mì thay vì đợi cậu đấy! - Hắn vừa lườm vừa đội mũ bảo hiểm cho tôi

- Biết rồi! Nói nhiều! - Tôi nhảy lên xe
Đang đi, hắn bỗng dừng lại ngay tiệm bánh tên là Sweet Bakery, tôi tức tối hỏi:
- Bảo trễ học mà dừng ở đây làm gì!!!???

- Kệ tôi -  Hắn tháo mũ rồi đi thẳng vào bên trong mà chả thèm nhìn tôi 1 cái
Sau 1 hồi, hắn xuất hiện cùng với 2 bịch bánh bông lan và 2 ly nước trên tay, 1 ly là sữa tươi và 1 ly là coffe. Tôi lườm hắn rồi chả nói gì. Đến trường, hắn đưa tôi 1 bịch bánh và ly sữa. Hắn nói:

- Của cậu là loại không trứng đấy. Ăn đi! 

- Cô ma wa!!!!!~~ (cảm ơn) - Tôi vui vẻ trả lời bằng tiếng Hàn

- Điên! - Hắn vừa lườm vừa cười mỉm
Hắn biết là tôi không thích ăn trứng muối nên đã nhờ người ta không bỏ trứng muối, hắn biết tôi thường uống sữa vào buổi sáng nên đã mua , hắn biết tôi đang đói nên mua đồ ăn cho tôi...Có gì mà hắn ko biết ko nhỉ...Tôi luôn đặt trong đầu mình câu hỏi đó. Ôi! Phiền phức quá!!!!

Tôi và hắn học cùng lớp nên lúc nào cũng thấy mặt nhau, cứ mỗi lần chúng tôi vô tình nhìn nhau thì hắn lại nháy mắt " thả thính ". Thói quen này bắt đầu từ năm cấp 2, chính xác là năm lớp 8. Hôm đó trống tiết, tôi chán quá nên quay sang bảo con bạn:

- Tôi thả thính Kiến Quốc cho cậu xem này, xem có dính bẫy ko nhé! 😂

- Ờ, làm tôi xem xem nào! - Con bạn ngồi kế tôi, Quỳnh Nhật Hoa hớn hở.

- Tên Cẩu Quốc kia!! -  Tôi gọi tên hắn, hắn phía sau tôi 1 bàn

- Gì? Nói! - Hắn ngước lên hỏi.

Tôi nháy mắt 1 cái với hắn, hắn nháy lại. Ôiiiii!!!!! Tôi ko ngờ là hắn có thể làm đc vậy!!!

- Này! Sao cậu hay vậy??????? - Quỳnh Nhật Hoa vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ hỏi.

Gà nhà tôi nuôi mà! - Tôi vừa cười vừa nói.

Từ đó thói quen ấy giữ đc cho tới bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net