105. Chú ý duy trì kinh tế trong gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Toàn bộ tiền bạc trong nhà cứ miễn cưỡng coi như được Chung Quốc nắm trong tay. Hơn nữa nó dần trở thành khuynh hướng ổn định. Chung Quốc căn bản cũng hài lòng. Cho đến một hôm, Chung Quốc nảy ra ý định. Đột nhiên cậu muốn kiểm tra biên bản về việc lái xe. Cậu chỉ mới nghĩ vậy thôi. Lần trước có cơ hội lái xe, cậu nghĩ kỹ thuật của bản thân cũng không đến nỗi tệ. Thật không hiểu Tại Hưởng đang nghĩ gì. Lúc đó cùng lắm chỉ bị trầy sướt, vậy mà Tại Hưởng tước luôn quyền lái xe của cậu. Quá không công bằng. Rồi lần lái xe không có bằng, tiền phạt cũng không đáng quan tâm. Nhất định kì này phải tuân thủ pháp luật mới được.

Cậu nhân lúc các đồng nghiệp không chú ý liền lên mạng nhập các thông tin liên quan đến xe, giấy tờ các thứ. Lướt lướt thì ngay khắc kia, Chung Quốc có cảm giác giống như ai đó ở phía sau đâm cậu một nhát. Cậu nắm chặt chuột máy tính. Nhìn vào lịch sử vi phạm không phải của mình. Cậu tức giận run người. Đại đa số là lái xe không thắt dây an toàn, đậu xe không đúng nơi quy định. Xong cậu nhìn qua số tiền phạt. Chung Quốc càng ức chế. Xém chút ôm luôn màn hình máy tính đến trước mặt Tại Hưởng mà chất vấn.

Chung Quốc tiết kiệm như vậy. Mua quần áo, thức ăn dè xẻng. Tính hết lại cũng chưa đủ cho hắn đóng tiền phạt! Cái lúc là tất cả tiền bạc của Tại Hưởng đều nằm trong tay cậu, làm sao có thể, làm sao có thể chứ?

Chuông điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ của Chung Quốc. Cậu vừa nhìn vào màn hình liền lập tức đứng lên. Chạy nhanh vào nhà vệ sinh rồi mới nghe máy: "Dì ạ, dì gọi con có chuyện gì không?". Chung Quốc có thể lấy hết dũng khí gọi Kim Tố là chị, nhưng sống chết cũng không có dũng khí gọi Ngô Hinh là mẹ. Có chút gì đó không tự nhiên. Dù với Chung Quốc hay Ngô Hình cũng đều tốt cả.

"Cậu và Tại Hưởng hôm nay xong việc không có lịch gì chứ?"

"Không có ạ".

"Vậy thì về ăn cơm. Hai đứa lúc nào cũng bận việc, phải chú ý sức khoẻ".

"Vâng thưa dì. Con sẽ nói với Tại Hưởng".

"Vậy tôi không quấy rầy cậu làm việc nữa. Tối gặp".

"Vâng. Hẹn tối nay gặp dì". Cúp điện thoại Chung Quốc thở phào nhẹ nhỏm. Dù nói chuyện qua điện thoại với Ngô Hinh nhưng Chung Quốc vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương. Sau khi ông nội qua đời, thái độ của Ngô Hinh thay đổi theo chiều hướng tốt hơn nhiều. Có lẽ đạt đến sự đau buồn cực hạng sẽ đạt thêm được nhiều thứ khác nữa. Chung Quốc vô cùng quý trọng điều đó. Vì bà là mẹ của Tại Hưởng. Có bà mới có Tại Hưởng. Đối với Chung Quốc mà nói, bà rất quý giá.

Vừa vào nhà vệ sinh, Tại Hưởng đã nhìn thấy Chung Quốc đứng cười khúc khích. Ở chỗ này mà cười cũng không có mấy người. Khi hắn sắp trêu thì Chung Quốc dừng lại. Cậu đứng bên cạnh Tại Hưởng, làm như thể đang giải quyết chuyện riêng: "Vừa rồi dì có điện thoại cho em. Bảo hai chúng ta tối nay sang nhà ăn cơm.".

"Không đi".

"Đó là mẹ anh đấy".

"Vậy nên mới không đi".

"Em đồng ý rồi. Sao lại có thể nói không đi được. Quan hệ của em với dì vất vả lắm mới tốt lên một chút. Anh không thông cảm cho em được hả?"

"Không đi". Nói đạo lý với Tại Hưởng không thấm được gì cả.

"Anh suy nghĩ thêm chút nữa đi! Đúng rồi. Sao anh lái xe có nhiều vi phạm vậy?"

"Vậy đó". Tại Hưởng kéo khoá quần lên, đi đến bồn rửa tay. Chung Quốc như kí sinh trùng sống bám. Tại Hưởng làm gì, cậu cũng làm thứ đó: "Là sao? Tiền của anh là nhặt được trên đường chắc? Nếu anh không nghe lời nhắc nhở của em thì đừng trách đấy. Em sẽ có cách!". Tại Hưởng búng nước lên mặt Chung Quốc: "Em thì có cách gì?". Chung Quốc đưa tay lên lau sạch nước, lên mặt uy hiếp: "Anh xong chưa? Đợi đó". Nói xong thì cậu đi ra ngoài. Phảng phất dậm mạnh chân để biểu đạt sự phẩn nộ của mình.

Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng chân của Chung Quốc nữa, Tại Hưởng lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Hinh: "Hôm nay có chuyện không sang được".

"Chung Quốc đã đồng ý rồi. Con đừng lừa mẹ. Con không sang cũng được. Nhưng Chung Quốc phải qua".

"Em ấy cũng không sang đó đâu".

"Không cần con làm chủ. Là con trai mà không biết quan tâm đến mẹ. Chung Quốc không giống như con".

"Con không biết mẹ đang tính toán cái gì. Nhưng cho dù mẹ đang chuẩn bị cái gì thì tốt nhất nên dừng lại đi, mẹ ạ". Tại Hưởng lạnh lùng nói. Chữ cuối cùng còn cố tình nhấn mạnh. Ngô Hinh tức giận cúp điện thoại.

Vì để giữ vững sự phát triển ổn định của nền kinh tế trong gia đình, Chung Quốc phải lên kế hoạch tác chiến lâu dài. Cậu không phải không có cách với Tại Hưởng. Phàm là người ai cũng có nhược điểm. Tại Hưởng cũng như vậy.

Cậu đem tập hồ sơ vào phòng làm việc của Tại Hưởng: "Cái này cần chữ kí của anh". Tại Hưởng cầm bút, mở tập hồ sơ ra. Chung Quốc nhẹ nhàng nói: "Nhất định phải nhớ thắt dây an toàn khi lái xe biết hôm... Yêu ~ chồng ~ lắm ~ đó ~~~". Tại Hưởng dừng tay. Chữ kí trên giấy lệch đi một đoạn. Không đợi hắn mở miệng, Chung Quốc cầm tập hồ sơ lên rồi quay người bước đi.

Đang đứng trong thang máy. Điện thoại Tại Hưởng rung lên. Bật lên thì thấy tin nhắn của Chung Quốc.

[Khuyên răn nhẹ nhàng, xuất hành văn minh. Tuân thủ pháp luật mới là đứa trẻ ngoan. Em tin chồng vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu của em nhất định cũng là một đứa trẻ ngoan. Phải thắt chặt dây an toàn và đậu đỗ xe đúng nơi quy định, đúng hôm ~]

Tại Hưởng nghiến răng bóp mạnh điện thoại. Chung Quốc đứng cách hắn vài người, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Cậu thật muốn huýt sáo trong thang máy ngay và luôn.

Hôm nay ở công ty, Chung Quốc không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào. Gọi hết những biệt danh thân mật. Nói hết mấy lời nổi da gà da vịt. Không ngừng nhắc nhở Tại Hưởng thắt dây an toàn và đậu xe đúng chỗ. Không chỉ ở công ty, về đến nhà cậu cũng không tha.

"Anh yêu ơi, anh về sớm nhỉ. Rồi đi đường có thắt dây an toàn không? Em tin anh nhất định sẽ làm, đúng không?". Dứt lời thì đặt mông ngồi cạnh Tại Hưởng, ôm lấy cánh tay lắm, đầu cũng kê lại gần: "Em muốn anh".

"Tránh ra. Cho em một giây tránh khỏi người anh".

"Không đâu ~~".

"Em có biết anh kiềm chế đánh em đã một ngày rồi không?"

"Em không biết ~~".

So với việc lãng phí tiền thì tính mạng đối với Chung Quốc đâu có nghĩa lý gì! Tại Hưởng làm bộ đưa tay lên, Chung Quốc vẫn theo phản xạ có điều kiện trốn đi: "Anh thật sự muốn đánh em hả?"

"Không phải muốn. Mà là nhất định phải đánh".

"Độc ác! Anh có thể ngăn cản cơ thể em nhưng không thể ngăn được miệng em đâu. Nếu anh không thay đổi, em lúc nào cũng sẽ lãi nhãi bên tai anh. Từ sáng sớm cho đến lúc anh đi ngủ luôn. Em đã hạ quyết tâm rồi. Tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý đi". Cậu phun một tràn xong, vội vàng bay vào phòng thay quần áo. Chuẩn bị cầm chìa khoá trên bàn thì Tại Hưởng hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Sang nhà dì a. Anh không đi thì em chỉ có thể tự đi. Nếu không sẽ khiến dì giận".

"Anh đã nói cho bà ấy biết em sẽ không sang đó".

"Anh... anh nói cái gì? Sao anh tuỳ tiện làm chủ cho em? Vạn nhất dì nghĩ em không muốn sang đó thì sao?"

"Kệ cho bà ấy nói cái gì". Tại Hưởng thờ ơ.

"Anh không thể có thái độ đó với mẹ mình được". Chung Quốc lại dạy dỗ. Sau đó thở dài cầm chìa khoá: "Cứ cho là không sang đó thì em cũng chưa chuẩn bị gì có tối nay. Bây giờ có mua cũng muộn rồi. Không thì ra ngoài ăn. Gọi điện cho Tiểu Tư là được rồi". Chung Quốc vừa kết nối điện thoại, bên kia đã nhanh chóng nhận.

"Sao, Tiểu Quốc?".

"Tối nay có muốn cùng ăn cơm không?"

"A~ Tối nay không được. Tôi có chút chuyện".

"Thôi vậy".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net