121. Có người chồng như vậy thì ích lợi gì!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn cảm của Vương tổng kéo dài cả tuần lễ không có dấu hiệu dứt. Thậm chí còn trầm trọng hơn. Lúc ông đưa Vương Tích Viên đến tìm Tại Hưởng, sắc mặt đã tiều tuỵ lắm rồi. Các nhân viên rất lo lắng. Tìm trăm phương ngàn kế để cho ông lời khuyên. Khác với họ, Vương Tích Viên như người dưng, không quan tâm gì. Cô bé bỏ mặt Vương tổng đang mệt mỏi, chạy đến chỗ Tại Hưởng, ôm lấy chân hắn: "Anh ơi, anh ơi ~~ bế em ~~ bế ~~". Mấy chữ này như thể câu cửa miệng của cô bé luôn rồi. Chung Quốc không ghen với con nít đâu. Vương Tích Viên thật đáng thương. Lại còn đi xin hắn bế. Cậu thì không như vậy. Mỗi lần hắn ôm chặt lấy cậu, cậu muốn đẩy ra còn không được.

"Viên Viên, khụ khụ... khụ khụ... bố...".

"Anh bế a". Cô bé không nghe lọt chữ nào của Vương tổng. Nhìn thấy con gái năn nỉ như vậy mà Tại Hưởng không hề nhúc nhích, ông không khỏi đau lòng. Trừng mắt với Tại Hưởng: "Tôi dùng danh nghĩa cấp trên ra lệnh cho cậu mau bế nó". Tại Hưởng cảm thấy phiền phức: "Tôi còn có việc". Tuy nói là vậy nhưng hắn vẫn bế cô bé lên.

Vương tổng không ngừng dùng giấy chùi chùi cái lỗ mũi đỏ rần: "Thật khó chịu. Chuyện gì đây chứ".

"Lớn tuổi quá rồi. Mau nghỉ hưu về nhà nghỉ ngơi đi". Dám nói những lời như vậy trước mặt Vương tổng nhắm chừng chỉ có mỗi Tại Hưởng. Vương Tích Viên bên cạnh cứ cười khanh khách.

"Đừng có đắc ý. Có sao thì tôi cũng không nhường vị trí này cho cậu".

"Vậy sao? Con gái ông còn trong tay tôi đây...". Giọng nói của Tại Hưởng khiến Chung Quốc nhớ lại bộ phim Kẻ bắt cóc. Vương Tích Viên còn phối hợp theo, ôm chặt cổ Tại Hưởng: "Con muốn đi theo anh ấy".

"Viên Viên, không thể tin đàn ông được! Không phải bố đã dạy con nhiều lần rồi sao?"

Bọn họ đang nói chuyện với nhau, vừa đúng lúc quản lý Thôi từ bên ngoài đi vào. Vương tổng khôi phục bộ dạng cấp trên khiến mọi người sợ hãi: "Lão Thôi, ông nói một tuần, đừng để tôi đợi đấy".

"Còn chút nữa. Ngày mai sẽ giao cho ông. Bảo đảm không chỉ ông, tất cả sếp tổng đều sẽ hài lòng".

"Trước hết phải để tôi xem đã".

Quản lý Thôi nhìn về phía sau, tức thì có người gật đầu, đưa tập tài liệu đến. Vương tổng đọc sơ. Thân là sếp tổng trong công ty, ông không phải không biết phân biệt đúng sai. Luôn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu: "Không tệ. Hưởng, cậu cũng xem đi. Dù sao lão Thôi đã làm trong bộ phận chăm sóc khách hàng nhiều năm, chỗ ông ấy vẫn còn nhiều chỗ học tập lắm". Quản lý Thôi nở nụ cười: "Đợi ngày mai hoàn thiện, quản lý Kim xem luôn cũng không muộn". Vương tổng gật đầu, trả lại tâp hồ sơ cho quản lý Thôi. Nghe đoạn đối thoại không mấy thú vị, Vương Tích Viên hét lên đói bụng. Cô bé đòi ăn bánh ngọt, Tại Hưởng thả cô bé xuống. Vương Tích Viên chạy đến trước mặt Chung Quốc, kéo kéo ống quần cậu: "Tiểu nhân viên, anh đi mua đi". Dứt lời, bé ngửi ngửi đồ trên người Chung Quốc, nhỏ giọng: "Anh vẫn còn dùng quần áo cũ của anh ấy hả?". Câu hỏi khiến sắc mặt Chung Quốc tái nhợt. Sớm biết Vương Tích Viên tới, cậu đã mượn nước hoa của Phạm Thiếu Quân phun lên người rồi. Chuyện đã muộn, cậu đành trả lời ậm ờ: "Ừ... đúng vậy". Vương Tích Viên quay về phía Vương tổng: "Bố, đưa nhiều nhiều tiền cho tiểu nhân viên mua bánh đi. Còn nữa. Đồ lần trước bố mua con không thích. Con đưa cho tiểu nhân viên có được không?"

Chung Quốc rõ ràng có thể nhìn thấy Tại Hưởng quay đầu sang chỗ khác. Đều là do hắn hại. Hắn còn dám cười. Chung Quốc sôi máu. Các đồng nghiệp lại rối rít dùng ánh mặt nhìn bọn ấu dâm hướng về cậu. Vương tổng càng hận không thể lập tức đá cậu ra khỏi công ty.

"Được. Con nói gì cũng được". Ông vừa nói xong, liếc mắt nhìn Chung Quốc. Cậu cảm giác cả cơ thể như muốn đứt đến nơi.

"Bố cũng ăn chút bánh đi. Không chừng ăn xong bố sẽ hết cảm đấy!".

"Bố nhất định là phải ăn rồi. Chung Quốc. Mau đi mua. Nếu mua sai loại...".

Chính là muốn tìm lý do sa thải cậu chứ gì! Chung Quốc nhân lúc mọi người không chú ý, hướng mắt cầu cứu đến chỗ Tại Hưởng. Vậy mà hắn chỉ nhún vai, làm như thể không liên quan gì đến mình. Kết hôn có ích lợi gì! Chồng mà không để ý đến sống chết của cậu thì có ích gì chứ!

Phải thực hiện nhiệm vụ mua bánh, Chung Quốc cũng không quên việc trù dập Tại Hưởng. Bất quá, nội dung không có gì kinh khủng lắm. Nào là trù cho hắn không tìm được cà vạt. Cái này nhắm chừng còn chả gây ngứa. Còn không, hắn sẽ bị nhập mà nguyện ý giúp đỡ cậu.

Chung Quốc suy nghĩ, Vương tổng mà ăn bánh ngọt, rất dễ bị tiểu đường. Cậu ra vẻ quan tâm. Để tránh bánh của Vương tổng bị đường của những cái bánh khác bám vào, cậu đã lấy thêm một cái hộp khác. Sao cậu lại quen thuộc như vậy? Lý do rất đơn giản. Vì cậu có biết một người cũng không thích ăn đồ ngọt. Chung Quốc xách hai gói bánh về lại công ty. Một trận gió thổi qua, Chung Quốc rụt cổ. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây không chút ánh nắng. Dường như thời tiếc dần lạnh hơn rồi. Không biết từ đâu mà Chung Quốc thấy ghét mùa đông. Không phải vì cái lạnh, cũng không phải vì cảm giác khô khốc. Mà bởi vào mùa đông năm ngoái cậu đã gặp chuyện không vui vẻ gì.

Chung Quốc nhìn lại hai gói bánh, tự nhủ: "Đông cứng cả tay để mua bánh về, hôm nay nhất định phải có nhiều chuyện tốt mới được".

Quay lại phòng chăm sóc khách hàng, chẳng ai khen ngợi, ngược lại còn chê bai cậu.

"Cậu chậm quá. Chúng tôi đang đợi ăn bánh Vương tổng tặng đây".

"Phải đó. Không phải cậu lén ăn bên ngoài chứ?"

"Tín nhiệm cậu đi mua đồ thật là thất sách mà".

Chung Quốc tức giận lớn tiếng: "Vậy mấy anh chị tự mua đi. Sao cứ sai tôi đi!". Đuôi mắt Phạm Thiếu Quân chú ý đến người bên phòng tài vụ đang đi tới. Cuống quýt thúc giục Chung Quốc: "Mau giấu bánh đi. Cô ta mà nhìn thấy sẽ tịch thu đó. Phụ nữ bên phòng tài vụ toàn là thổ phỉ hết. Giữ được lương của chúng ta rồi, muốn làm gì cũng được hết á".

"Không thể nào".

Quách Bình một bên vội vỗ về Vương Tích Viên đang muốn ăn đợi một chút, một bên thúc giục Chung Quốc. Những đồng nghiệp nam khác cũng như vậy. Con người, đặc biệt là đàn ông. Dù có ở độ tuổi nào cũng không bỏ được bản tính ngây thơ trẻ con ấy. Chung Quốc không thể làm gì khác, đành mang vào phòng Tại Hưởng. Nhưng hắn cản lại: "Đừng có để cái thứ đó trong phòng làm việc của anh".

"Tại sao?"

"Ảnh hưởng đến phong cách văn phòng của anh".

"Quản lý Kim, xin anh đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa".

"Chính là không được".

Chung Quốc nghiến răng, thiếu chút nữa quên mất vẫn còn người trẻ con nhất đang ở đây!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net