130. Sếp mới không nghiêm túc [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Vĩ phóng bút qua trúng đầu Chung Quốc: "Nhìn bộ dạng bỉ ổi của cậu kìa. Nước bọt chảy ra rồi". Chung Quốc sờ sờ miệng, phản bác: "Làm gì có. Chỉ là... nhìn một chút". Phạm Thiếu Quân hung dữ xem thường: "Giỡn mặt đi, Tiểu Trí là hoa đã có chủ".

Chung Quốc giật mình đặt hai tay lên bàn: "Không lẽ là Tại Hưởng?!". Lần này thì cậu không có cách nào khống chế âm lượng của mình. Chẳng lẽ Tại Hưởng không chỉ dùng sắc mà còn hiến cả thân. Đồ vô lại. Mình tuyệt đối sẽ không tha thứ! Phạm Thiếu Quân dậm chân: "Là tôi. Không phải tôi nói có bạn gái rồi à?"

"Điêu. Nhất định là anh che giấu cho Tại Hưởng. Không ngại làm bình phong cho anh ta". Chung Quốc cho rằng nếu dùng sắc thì Phạm Thiếu Quân không thể bì được với Tại Hưởng. Cậu hoàn toàn không phát hiện trên người Phạm Thiếu Quân có bất cứ điểm nào nương tựa được.

Liễu Vĩ cười lớn, vỗ vỗ Phạm Thiếu Quân: "Tiểu Trí là cô gái tốt. Đừng để cô ấy đợi. Mau thẳng thẳn bày tỏ đi".

"Đúng vậy. Thanh xuân của con gái trôi qua rồi không lấy lại được đâu. Sớm muộn gì cô ấy cũng nhận ra. Bây giờ còn sớm thì hãy tấn công đi". Phùng Phỉ Mông hài hước nói thêm. Phạm Thiếu Quân tức giận: "Mấy người khỏi lo, tôi là thật lòng với Tiểu Trí". Chung Quốc vẫn không chịu từ bỏ suy nghĩ của mình: "Anh thật sự vẫn muốn che giấu cho Tại Hưởng hả? Tôi biết anh ta sẽ làm mấy chuyện như vậy mà. Sếp cái nỗi gì. Đạo đức quá kém!". Cậu không phát hiện các đồng nghiệp đều cố ý tránh nhắc đến Tại Hưởng. Gì thì gì, cũng nên tôn trọng cấp trên.

"Hưởng rất tốt. Cậu đừng có bêu xấu cậu ấy".

"Hớ hớ. Mọi người như vậy bởi vì anh ta là sếp thôi. Cách làm việc không có gì phàn nàn. Nhưng cách làm người lại không được. Tôi không sợ đắc tội với ai cả. Nói thật, coi như anh ta có đứng trước mặt, tôi cũng phải nói sự thật. Anh ta là gì? Chỉ biết khi dễ nhân viên. Nếu không phải tôi rộng lượng, tôi đã sớm...".

"Đã sớm cái gì?"

Giọng nói quá quen thuộc lướt ngang qua tai Chung Quốc. Hẳn là nghe nhầm đi. Tại Hưởng không phải ra ngoài rồi ư? Sao có thể là hắn? Ha ha... Không thể... Đừng có doạ cậu nha...

Chung Quốc không muốn nhìn thấy gì hết. Giờ phút này, cậu mong mắt cậu có vấn đề ngay và luôn. Người tựa vào cửa kia không phải là Tại Hưởng. Nhất định không phải Tại Hưởng. Chung Quốc nuốt nước bọt, thay đổi ba trăm sáu mươi độ: "Nhưng sếp của chúng ta đúng là một người đàn ông tốt a. Đẹp trai lại còn dịu dàng, biết quan tâm đến người khác. Chính là cực phẩm nam nhân thật sự. Người nào lấy được anh ấy sẽ hạnh phúc đến mức nào không biết nữa a. Haizz, nếu tôi là con gái, có chết cũng muốn gả cho anh ấy. Đáng tiếc, đáng tiếc a. Các anh chị cũng nghĩ vậy đúng hen".

"Chung Quốc, mới nãy cậu đâu có nói như thế".

"Mới nãy có nói gì hả? Mọi người nghe nhầm rồi đó. Ha ha". Mỗi lần lúng túng, kiểu gì cũng xuất hiện cái dạng cười này.

Tại Hưởng từ từ đi đến chỗ Chung Quốc. Hắn đứng trước mặt cậu: "Nói giống lúc nãy đi. Cậu không sợ đắc tội với tôi, chỉ nói sự thật đó". Má ơi, hắn nghe rồi. Còn tưởng có thể chôn vùi quá khứ nữa chứ.

"Tôi... Ờ... trước đây tôi có gặp một đạo sĩ. Người đó nói số tôi không tốt. Tám chín phần là trúng tà. Mới nãy chắc bị nhập rồi. Cho nên có lúc ngay đến tôi cũng không biết mình nói cái gì. Vừa rồi tôi đã nói gì sao? Thật đáng trách a. Nhất định là cái thứ ma quỷ kia nói rồi. Sau khi tan việc, nhất định phải đi trừ tà thôi!".

"Vừa nay, tôi mới biết cách xua đuổi ma quỷ".

"Há... ha ha... không cần anh phải bận tâm. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé bình thường thôi mà".

"Quan tâm nhân viên". Cái thứ giọng điệu của Tại Hưởng khiến Chung Quốc muốn bỏ chạy. Đồng nghiệp thì chỉ biết đứng xem kịch hay mà cười đùa, chẳng màn đến sống chết của Chung Quốc. Chung Quốc quơ tay với lấy tập hồ sơ, giả bộ bận rộn: "Còn việc phải làm nữa".

"Cái này không được. Nhỡ ma quỷ trong người cậu làm việc rồi xảy ra sai sót thì sao? Chuyện này liên quan đến lợi ích của bộ phận chăm sóc khách hàng".

Chung Quốc hận tại sao lại nghĩ ra cái lý do kia. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể đánh lại, đành cúi đầu lầu bầu: "Thật xin lỗi".

"Tôi không nghe".

"Xin lỗi". Số lần nói xin lỗi với Tại Hưởng trong công ty còn nhiều hơn số tuổi của Chung Quốc nữa.

"Cái gì"?"

"Thì... xin... xin lỗi".

"Cậu cho rằng xin lỗi là xong?"

Nếu vậy thì sao không nói sớm. Cậu không phải nói xin lỗi liên tục tận ba lần.

"A... ý anh là...".

"Giữ cái miệng của cậu cho tốt. Lần sau để tôi phát hiện thì đừng có trách".

Chung Quốc không ngờ Tại Hưởng sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Trình hồ sơ cho Tại Hưởng: "Đúng rồi, chỗ hồ sơ này cần chữ kí của anh". Tại Hưởng bước lên trước, cầm bút kí. Kí thật đẹp rồi ném lên bàn Chung Quốc, thẳng bước về văn phòng.

"Chung Quốc a, tôi phải học tập mới được. Nếu không phải Hưởng tốt bụng, cậu đã sớm bị sa thải rồi".

"Hưởng tốt vậy mà cậu còn so đo cái gì. Nếu cậu ở mấy bộ phận hoặc công ty khác, tiêu chắc".

"Bạch Nhãn Lang hẳn là cậu đi. Rốt cuộc cậu có chỗ nào bất mãn với Hưởng? Không lẽ vì người ta đẹp trai hơn, nhân phẩm tốt hơn, làm việc xuất sắc hơn nên cậu ganh tỵ? Nếu vậy thì lòng cậu còn được mấy phân a".

Đang nói giúp cho Tại Hưởng à? Cũng đúng, rốt cuộc cậu có bất mãn gì với Tại Hưởng? Không phải hắn mới dễ dàng bỏ qua cho cậu sao? Chung Quốc mở tập hồ sơ ra, nhìn chữ kí của Tại Hưởng. Vừa định đưa Quách Bình thì bàn tay cậu cứng đờ. Đọc dòng chữ trên giấy: Muốn anh tha cũng được. Chuẩn bị cái mông của em cho tốt vào. Quan sát không ai chú ý, Chung Quốc lôi tập hồ sơ xuống dưới bàn. Rút tờ giấy đó ra thật nhanh. Phải nhanh chóng phi tan. Là đưa cho hắn kí tên. Hắn viết cái gì vậy chứ? Sau này không cần nghi ngờ nữa. Bất mãn với hắn chính là chân lý!

Chung Quốc đánh lại nội dung văn kiện lần nữa. Cầu cho trong văn phòng chỉ còn lại mỗi cậu và Tại Hưởng. Hoặc cậu có năng lực gì đó vọt thật nhanh vào phòng làm việc của hắn, cầm lấy tay hắn kí tên rồi biến!!

Bữa tiệc năm ngoái cả Chung Quốc và Tại Hưởng đều không đến. Nguyên nhân thì cả hai người không muốn nhắc đến nữa. Cũng may, không có quy định bắt buộc tham gia. Cho nên đến ngày đến giờ, mọi người đều có kế hoạch riêng thực hiện. Lúc đó, Quách Bình, Cao Sảng cũng không có mặc. Tính ra sẽ chẳng ai nghi ngờ.

Cứ muốn che giấu ở công ty như vậy. Dù môi trường làm việc không như trường học, nhưng cũng đủ khiến tinh thần phấn chấn hẳn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net