132. Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn ba ngày nữa sẽ đến giao thừa. Chung Quốc mở mắt, kim giờ đã điểm đến mười giờ. Đêm qua, dường như cậu không hề chợp mắt. Đưa tay sang bên giường đã lạnh. Cậu ngồi dậy, khỏi động điều hoà, không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn. Chung Quốc rời giường, thẩn thờ đứng trước tủ quần áo. Phải mất cả tiếng đồng hồ cậu mới tìm được một bộ tây trang màu đen. Không gian cả căn phòng chỉ có mỗi cậu. Bất kể là tiếng bàn chải cọ sát vào răng hay nước chảy đều có thể nghe thấy rõ ràng. Vệ sinh cá nhân đâu vào đấy, cậu lại tiếp tục đứng đờ đẫn trước gương một lát nữa. Tắt điều hoà rồi cầm chìa khoá đi ra ngoài.

Trời bên ngoài rất lạnh. Cái lạnh len lỏi đến tận trong xương tuỷ. Chung Quốc không trùm kín như thường ngày. Đối với cái giá rét của hôm nay, cậu không buồn bận tâm. Mua một bó qua trắng, cũng chẳng biết nó tên gì, cứ vậy mà ôm lên xe buýt. Trên xe có rất nhiều người, nhưng không mấy người có chung điểm đến với Chung Quốc. Nghĩa trang yên ắng. Dường như năm mới với người người đã khuất quá đỗi bình thường.

Tại Hưởng đứng trước phần mộ ông nội, hai tay cho vào túi áo khoác. Hắn im lặng nhìn tấm bia. Chung Quốc dừng bước cách đó không xa. Cậu tin rằng ông nội và bà nội đang rất hạnh phúc ở một thế giới khác. Cậu đã quen với việc ông nội ra đi. Nhưng như vậy, có phải cậu quá vô tâm không? Chung Quốc cố gắng nắm bắt nét mặt Tại Hưởng. Rốt cuộc cũng chẳng thu được kết quả gì.

"Em đến khi nào?"

"Mới thôi". Chung Quốc tiến về phía trước, đặt bó hoa trước bia mộ: "Ông nội, cháu đến thăm ông đây. Ông thấy cháu có đẹp trai không? Đẹp hơn Tại Hưởng luôn nhỉ?". Cậu quay đầu lại: "Anh đã nói gì với ông nội vậy?"

"Không nói gì hết".

"Sao thế?"

"Anh đã nói với em, nói chuyện với một tảng đá rất ngốc". Nhưng mới sáng sớm mùa đông hắn đã đã dậy để đến gặp tảng đá đó thôi. Chung Quốc suy nghĩ trong đầu, không nói ra. Cậu cười nghịch ngợm với Tại Hưởng: "Dù sao thì trong mắt anh, lúc nào em cũng thích làm chuyện ngốc nghếch. Chả sao. Em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ông nội". Chung Quốc quay về phía phần mộ ông nội nói không ngừng nghỉ. Mệt quá liền ngồi bệch xuống đất. Cậu luôn cho rằng ông nộ có thể nghe được. Nhất định là như vậy. Tại Hưởng đứng sau lưng Chung Quốc. Nhìn thẳng vào cái gáy trắng noãn. Không cắt ngang, cũng không mắng cậu ngốc.

Kim Tố, Kim Tấn, Ngô Hinh đã đến. Không khí quanh phần mộ trở nên náo nhiệt hơn.

"Lát nữa sang bên kia vài ngày. Năm ngoài đã không sang bên bố mẹ bên đó rồi. Mới nãy dì có gọi, bố mẹ cháu đã đồng ý rồi". Người nói câu đó không ai khác, chính là Ngô Hinh. Chung Quốc vội vàng xua tay: "Không cần đâu, phiền lắm".

"Có cái gì phiền. Đều là người một nhà mà". Sự gần gũi của bà khiến Chung Quốc cảm thấy ám áp giữa tiết trời đông. Chung Quốc không từ chối nữa: "Cũng được". Tại Hưởng nhìn Ngô Hinh, không nói gì. Mọi người đến thẳng nhà ông nội. Năm này đoàn viên tại đây. Căn nhà được giữ nguyên hiện trạng như thời vẫn còn người ở. Lòng Chung Quốc tràn đầy hoài niệm. Không lâu sau bố mẹ Chung Quốc cũng đến. Hai bên thông gia nói chuyện với nhau. Chung Quốc ngồi cạnh Tại Hưởng muốn làm như một người con dâu khéo léo, hiểu chuyện.

"Em cắt táo cho anh ăn ha". Chung Quốc cầm quả táo lên, nở nụ cười hiền dịu. Tại Hưởng đẩy mặt cậu ra: "Coi chừng anh cắt em".

"Gì đấy? Em cũng có địa vị trong nhà mừ".

"Em cần địa vị làm gì?"

"Có thể làm rất nhiều chuyện đó. Có được sự tôn trọng, rồi tình cảm gia đình càng sâu đậm hơn". Chung Quốc lén nhìn biểu cảm của Ngô Hinh. Thúc nhẹ cùi chỏ vào cánh tay của Tại Hưởng: "Em hỏi anh cái này, anh không được cười em".

"Ừ".

"Sau khi có việc làm, có phải em trở nên mê hoặc hơn không?". Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy âm thanh kinh bỉ rất rõ ràng. Chung Quốc nhăn mặt: "Đã nói không cười rồi mà!".

"Nói bừa thôi".

"Không giỡn với anh nữa. Thật tình, em cảm thấy dì càng ngày càng thích em".

Tại Hưởng nhìn Chung Quốc, không lên tiếng. Chung Quốc không hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến Ngô Hinh, Tại Hưởng đều có thái độ như vậy. Tại Hưởng đứng lên, đưa tay ra với Chung Quốc: "Ra ngoài". Cũng không phải là mời. Dường như cậu nhất định phải theo hắn. Chung Quốc gạt tay Tại Hưởng: "Trước mặt người lớn mà làm cái gì vậy?"

"Vậy đánh em trước mặt người lớn luôn nhỉ?". Tại Hưởng khẽ đẩy trán Chung Quốc, sau đó ra ngoài. Chung Quốc kiềm chế chạy theo. Không phải cậu muốn đi theo đâu. Vì... Vì hắn đẩy cậu thôi. Lát nữa, cậu cũng muốn đẩy lại hắn.

Bố mẹ Chung Quốc, bố mẹ Tại Hưởng, cùng ngồi trong một căn phòng, cùng nói về một chủ đề. Năm mới đối với Chung Quốc như vậy đã quá ấm áp rồi. Tựa như những gia đình khác cùng làm những chuyện nhỏ nhặt. Ăn cơm, uống rượu, đánh bài... Người khác có thể không cảm nhận được suy nghĩ đó của Chung Quốc, nhưng cậu vẫn cảm thấy càng bình thường thì càng giống cuộc sống. Đương nhiên cậu không thể hiểu những vĩ nhân, nghệ sĩ, thần tượng,... cuộc sống của họ quá mức xa vời. Cậu chỉ là một Chung Quốc bình thường mà thôi. Trên thế giới này, kiểu người chiếm tỉ lệ cao nhất chính là người bình thường. Cậu sống trong số đông đó, cảm thấy rất an toàn.

Chung Quốc đứng sau lưng mẹ cậu nhìn bọn họ đánh mạt chược. Ngô Hình cười với cậu: "Đừng chỉ lo giúp mẹ anh, đến đây xem cho dì với. Không thể để mẹ anh thắng hết tiền được". Mẹ Chung Quốc cười cười: "Nó xui lắm. Qua bên đó là chị thua liền".

"Mẹ, không được nói xấu con chứ!". Chung Quốc phản ứng. Cậu lén ra sau lưng Ngô Hinh để chứng minh cho sự may mắn của mình. Ngô Hinh thay đổi thái độ lớn như vậy khiến cậu cảm thấy không chân thật. Nhưng cậu cũng không muốn tin đó là giả. Ngô Hinh đón nhận cậu, có thể là vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện. Nên thay đổi nhanh hơn bình thường.

"Tiểu Soái đâu? Sao không thấy".

"Chắc còn ngủ". Chung Quốc vì Ngô Hinh nên cố gắng không thể hiện sự kinh bỉ trong lời nói. Mẹ Chung Quốc gật đầu: "Ngủ nhiều cũng tốt. Chả trách Tiểu Soái lại cao như vậy". Mẹ Chung Quốc không phải là thương bình thường đâu. Là cưng chìu đó. Cái gì mà ngủ nhiều là tốt? Trưa luôn rồi nhá!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net