137. Em nghĩ mình là dây thun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc vẫn diễn ra như mọi ngày. Đôi lúc phải tăng ca, đôi lúc được về sớm. Nhìn chung không có biến động gì. Chỉ là gần đây người mô giới không gọi điện cho cậu. Không lẽ sợ phiền phức, không muốn tư vấn cho cậu nữa? Chung Quốc đang đoán già đoán non suy nghĩ của người ta thì Quách Bình đá đá vào chân ghế của cậu: "Này, Chung Quốc. Cậu có nhận thấy tâm tình Hưởng hôm nay rất tốt không?"

"Có hả?". Chung Quốc nghi ngờ nhìn về phía phòng làm việc. Tại Hưởng vẫn vô cảm như thường. Thấy gì đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì? Hay đang tính xảy ra cái gì? Mí mắt Chung Quốc nháy nháy. Tiêu rồi. Dự cảm xấu. Tâm trạng Tại Hưởng mà tốt tuyệt đối sẽ có liên quan. Nhưng Chung Quốc không nhớ hôm nay đã đồng ý gì với hắn. Không lẽ... hắn muốn cường bạo cậu?

"Này, biểu cảm của cậu là sao? Thật quá đáng a. Chẳng lẽ tâm trạng Hưởng tốt, cậu không vui? Bản thân là nhân viên được Hưởng thương tình giữ lại, vậy mà lòng của cậu cũng quá độc ác đi". Quách Bình chỉ trích. Chung Quốc uỷ khuất, muốn giải bày tâm sự với người nào đó. Nhưng xung quanh đều như nhau cả, chẳng ai đánh giá đúng bản chất con người. Trước đây đối với mọi chuyện, tâm trạng An Tử Yeesn mà tốt lên chính là không phải chuyệt tốt đẹp gì với cậu. Tốt nhất phải phòng bị trước. Chung Quốc vô thức cài hết cúc áo hiện có.

Hôm nay cho dù Tại Hưởng ra lệnh làm gì, cậu cũng không làm. Càng không nên vào phòng làm việc của hắn. Nhớ! Phải nhớ!

Vào giờ nghỉ trưa, Chung Quốc theo sát các đồng nghiệp xuống tầng dưới. Nơi càng nhiều người chính là nơi an toàn nhất. Ngàn vạn lần không thể để hai người có thời gian ở chung một chỗ. Cậu vừa đến căn tin, điện thoại trong túi quần rung lên. Lúc nhìn vào màn hình, tất cả mọi sự đề phòng của cậu đều bị phá bỏ vì nội dung tin nhắn trước mắt.

[Đã mua nhà]

Cái gì? Mua gì?! Hắn đã làm gì!? Cái thứ tuỳ tiện bại hoại! Thì ra cậu đã nghĩ nhầm hướng rồi. Tâm trạng của hắn tốt lên không phải vì nghĩ đến mấy trò đồi bại. Mà chính là tuỳ tiện mua nhà rồi quan sát phản ứng của cậu. Máu nóng của Chung Quốc dồn lên đến não. Không còn tâm trạng mà ăn nữa. Cậu xông thẳng lên tầng bảy. Vừa mới ra khỏi thang máy, Chung Quốc nghe thấy tiếng Tại Hưởng vọng ra từ trong cầu thang thoát hiểm: "Ở đây". Cậu không kịp để tâm xung quanh, chạy đến tóm lấy vạc áo Tại Hưởng: "Anh... anh thật đã mua nhà?". Hắn nhún vai bình thản.

"Nhà đó tốt nhưng chúng ta phải chọn căn nào đơn giản hơn mới đúng chứ!"

"Chúng ta? Anh có nói muốn ở chung? Anh tự mua rồi tự mình đến ở không được à?"

Chung Quốc hết hồn. Chỉ có thể trợn trừng hai mắt, không nói nên lời. Suy nghĩ một phút rồi mở miệng: "Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay tâm trạng anh tốt lên?"

"Đương nhiên không phải".

(Để lại...)

Về lại bàn làm việc, Phùng Phỉ Mông nhìn bộ mặt tái nhợt của Chung Quốc: "Mới nãy cậu chạy đi đâu thế?"

"Tôi có bạn bị ma nhập. Tôi chạy đi giết nó!"

Không ai hiểu Chung Quốc đang nói gì, dù sao cũng chỉ là tuỳ tiện hỏi thăm thôi. Phùng Phỉ Mông và những người khác cũng chẳng phải dạng thích tò mò. Điện thoại Chung Quốc vang lên. Nhìn tên người gọi, cậu cuống quít nhận: "Dạ dì".

"Tiểu Quốc, cháu thật không nghe lời!"

Vừa bắt máy đã nghe trách móc, Chung Quốc thất kinh: "Cháu đã làm gì sai ạ?"

"Đã bảo cháu phải đến thường xuyên. Lúc trước đồng ý rồi. Chỉ là nói cho qua để dì nghe thôi à? Cháu đi làm cả tháng rồi, vẫn không thấy mặt mũi đâu cả".

"Cháu không nói cho qua, thật đó. Vậy hôm nay tan làm, cháu sẽ chạy sang".

"Đùa cháu thôi". Ngô Hinh cười cười. Chung Quốc ngây ngốc cười theo. Nhưng khi tiếng cười bên kia ngưng, cậu cũng im bật. Cả hai im lặng một lúc lâu. Giọng nói Ngô Hinh vang lên: "Tiểu Quốc, thật ra dì có chuyện muốn bàn bạc với cháu. Tạm thời cháu đừng nói với Tại Hưởng được không?". Chung Quốc có thể cảm nhận sự nặng nề trong lời nói của Ngô Hinh. Đối với yêu cầu của mẹ Tại Hưởng, cậu làm sao có thể không chấp nhận. Tạm thời không nói cho Tại Hưởng biết, sau này cùng lắm là bị hắn mắng một trận. Còn nếu trái lời Ngô Hinh, nhắm bà sẽ quay lại là Ngô Hinh của trước đây. Cậu không do dự mà đồng ý ngay.

Gác máy. Chung Quốc vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Cậu nghĩ tới nghĩ lui đó là chuyện gì. Tuy nghĩ không ra nhưng nhất định có liên quan đến Tại Hưởng.

Chẳng lẽ bà hối hận. Không đồng ý cho cậu và Tại Hưởng ở bên nhau? Khi cái ý niệm này hiện lên, Chung Quốc có cảm giác không thở nổi. Là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Rõ ràng Ngô Hinh đối xử với cậu rất tốt. Nghe thái độ của bà cũng không giống như vậy. Sự suy diễn đã nhiều lần hại cậu, lần này cũng sẽ như vậy. Chung Quốc lắc đầu vài cái. Cậu muốn quên đi để tập trung vào công việc. Nhưng có làm thế nào, trong lòng cậu vẫn có nỗi bất an nào đó.

Sau khi xong việc, Chung Quốc vội vàng chạy đến nhà Ngô Hinh. Cậu đứng trước cửa, đặt tay lên nút chuông, nhưng chần chừ không nhấn xuống. Sự bất an trong cậu càng lúc càng mãnh liệt. Rốt cuộc đằng sau cánh cửa đang có điều gì đợi cậu? Cậu do dự, thậm chí là tự ngăn chính mình.

Cánh cửa mở ra, Ngô Hinh mang nụ cười trên môi: "Dì còn bảo sao cháu chưa đến. Đứng ngẩn người ngoài này làm gì? Mau vào đi". Quả nhiên là cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Bà đâu có gì khác thường.

Không khí trong nhà lành lạnh. Dường như chỉ có cậu và Ngô Hinh. Chung Quốc đặt tay lên đầu gối, nhìn mũi giày: "Dì, dì tìm cháu là...".

Ngô Hinh quan sát biểu cảm của Chung Quốc, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, dì không phải muốn chia rẽ cháu và Tại Hưởng. Dì chấp nhận rồi". Lời nói của Ngô Hinh xoá tan mọi bất an của Chung Quốc. Cậu thật muốn ngã người ra ghế mà thở. Cậu có cảm giác bản thân như sợi dây su. Đôi lúc bị người ta kéo dài ra. Đôi lúc lại buông tay. Đặc biệt là Tại Hưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net