44. Hại người cuối cùng hại mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau hai người phải trở về nhưng quần áo Chung Quốc vẫn còn ướt. Tối qua cậu quên mất phải đem đi phơi. Cậu mở tủ treo quần áo ra, bên trong trống trơn: "Không có bộ nào sao?"

Tại Hưởng mặc một bộ quần áo khô ráo mát mẻ nói: "Không có".

"Vậy em biết về kiểu gì?"

"Ai biết".

"Đừng có nói ba cái chữ đó nữa! Đành phải lấy mềm trùm lại vậy".

"Không được. Đó là đồ của ông nội. Em lấy dùng là hành động trộm cắp".

"Em cũng tính á?".

"Em cho rằng mình có gì đặc biệt?"

Chung Quốc gấp gáp đến độ đứng ngồi không yên. Không về được thì ngày mai đi làm trễ mất: "Em mượn dùng rồi sẽ trả ngay mà".

"Không được".

"Nếu không thì em không về được a".

"Sao lại không về được?". Tại Hưởng có chút tà ác. Chung Quốc lùi lại một bước: "Anh... Anh muốn em khỏa thân mà về nhà à? Không thể nào. Không muốn!". Nói là nói vậy thôi chứ tầm mười phút sau, Chung Quốc đã ôm hai tay quanh người, ngồi phía ghế sau và không một mảnh vải che thân. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười của Tại Hưởng ở phía trước một cách rất rõ ràng. Cậu đập vào ghế: "Cười cái gì? Có gì hay ho mà cười? Tập trung lái xe đi". Mặt cậu đỏ bừng, lo lắng đề phòng sợ cảnh sát giao thông chặn lại hoặc bị người đi đường nhìn thấy.

Cậu có cảm giác rất là không an toàn. Hai cánh tay cứ ôm chặt vào người. Cảm giác như thể bản thân là nam chính phim AV. Lúc dừng đèn đỏ, vừa khéo gặp được Lý Minh đang đi xe máy. Anh nhiệt tình, hớn hở chào hỏi Tại Hưởng: "Sao cậu lại ở đây? Chung Quốc đâu? Cậu ấy không ở cùng cậu ấy à?". Nhìn thấy Lý Minh mặc áo khoác, Mạch Đnh như nhìn thấy chân lý vậy. Đang muốn nói chuyện thì Tại Hưởng bật nhạc lên. Kéo luôn kính cửa sổ xe lên luôn. Không nói không rằng nhấn ga bỏ mặc Lý Minh đang đơ ra tại chỗ.

"Sao anh không cho em nói chuyện một chút. Cậu ấy mặc áo khoác đó. Nói cậu ấy cho em mượn là được rồi".

Tại Hưởng không lên tiếng.

"Anh muốn thấy em xấu hổ hả?"

"Sao anh để người khác thấy em như vậy được".

Mặc dù hình tượng lúc này của Chung Quốc không được đẹp cho lắm, dù tất cả đều do Tại Hưởng gây ra, nhưng cậu cũng không ngăn được niềm vui khi nghe lời nói đó của Tại Hưởng. Thích người ta thì cái gì cũng đều muốn chiếm làm của riêng. Đối với Chung Quốc mà nói, ở bất cứ trường hợp nào cũng đều rất vui vẻ. Cậu đang vui thì lại bị lời nói tiếp theo của Tại Hưởng vùi dập.

"Bất quá cũng có một phần muốn thấy em xấu hổ".

"Tại Hưởng!"

Khó khăn lắm mới đến được chỗ đậu xe. Chung Quốc muốn tổn thọ mười năm. Cậu đẩy đẩy bả vai Tại Hưởng: "Nhanh lên một chút. Đi lên lấy quần áo cho em đi. Phải nhanh lên đó. Em ở đây đợi anh". Tại Hưởng bước xuống xe, đi ra phía sau mở cốp, lấy ra một bộ quần áo đã được chuẩn bị từ mấy ngày trước cho những hôm làm thêm giờ. Hắn còn nói với cậu: "Lười lên lấy, nhớ giặc sạch cho anh".

Bàn tay Chung Quốc phát run. Trong mắt nổi đầy tơ máu. Cậu chính là giảm mất hai mươi năm tuổi thọ rồi: "Tại Hưởng, anh là đồ khốn nạn. Em phải làm người xấu. Em phải giết anh!!!"

"Ồn quá. Khóa kĩ xe đấy". Hắn ném chìa khóa vào trong xe rồi đi lên lầu.

Ngày nghỉ vừa mới kết thúc đã phải quay về với công việc. Chung Quốc chào hỏi mọi người. Quách Bình lại không chút thành ý: "Mới hai ngày không gặp đã thấy gió xuân tràn đầy trên mặt rồi. Gặp chuyện gì tốt hả?". Gặp chuyện tốt thì ít mà gặp chuyện xấu thì nhiều. Ai gió xuân tràn đầy trên mặt. Đúng là một đám người khiếm thị mà.

"Nhất định là lại đi trêu ghẹo phụ nữ rồi".

"Tôi không có. Giải thích bao nhiêu lần rồi. Sao mọi người lại không tin tôi".

"Được rồi. Cậu không có trêu ghẹo người ta. Chúng tôi cứ làm bộ không biết là được rồi".

"Vẫn chưa tin tôi? Sư phụ, anh giúp tôi nói với mọi người đi. Bình thường nhân phẩm của tôi thế nào. Anh phải biết chuyện đùa giỡn với phụ nữ là tôi bị người ta ác ý hãm hại". Chung Quốc cứ cho rằng Quách Bình ở cùng cậu trong thời gian dài nhất, kiểu gì cũng hiểu rõ cậu. Ai ngờ đâu Quách Bình chỉ im lặng.

"Tôi thật sự không đùa giỡn phụ nữ mà. Mọi người phải tin tôi a". Chung Quốc thành khẩn lên tiếng. Những người khác bắt đầu cảm thấy lời nói Chung Quốc có chút chân thật. Nhìn thì cậu cũng không giống cái loại người đó. Đúng lúc, Chung Quốc nghe được âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến. Cậu nhanh chóng quay người lại. Bạch Tiểu Tư và Tại Hưởng cùng nhau đi vào. Hơn nữa hai người họ còn thu hút mọi ánh nhìn trong cả văn phòng. Đây là lần đầu tiên Tại Hưởng đưa phụ nữ đến. Tất cả mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ của hai người.

Chung Quốc vì không muốn để lộ bí mật nên làm bộ không quen biết Bạch Tiểu Tư. Cô cũng biết công ty cấm yêu đường trong cùng bộ phận nên hẳn phải phối hợp với cậu đi. Bạch Tiểu Tư đi tới chỗ Chung Quốc thì dừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào cậu: "Là anh?"

Cô lại muốn chơi cậu sao?! Chung Quốc không dám nói lời nào. Bạch Tiểu Tư làm lố che miệng lại, lùi về sau trong trạng thái không chút sức lực, dường như không dám tin sự thật trước mắt: "Sao anh lại ở đây?". Tại Hưởng nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Tư: "Cô biết cậu ta?"

Hai người sao lại đi diễn cái trò đó! Chung Quốc kêu gào trong đầu. Bạch Tiểu Tư oán hận nhìn Chung Quốc: "Đâu chỉ có biết. Không ngờ anh ta lại ở đây. Thế giới này thật nhỏ a...". Cô dụi dụi khóe mắt không có lấy nửa giọt nước mắt. Rồi lại che hết khuôn mặt. Diễn y như lúc vào vai bạn gái Chung Quốc khi đến gặp mẹ cậu vậy. Chung Quốc cái gì cũng không thể nói ra. Đần luôn tại chỗ. Bạch Tiểu Tư khó khăn lắm mới kiểm soát được tâm trạng: "Anh ta không ngừng đùa giỡn tôi. Ngay đến bạn thân của tôi anh ta cũng không tha. Làm cho bụng của cô ấy to tướng. Không chỉ vậy, anh ta còn mặt dày muốn tôi cùng cô ấy chơi 3P với anh ta... Tôi... tôi không muốn nhớ lại những đau khổ trước đây nữa. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa!!". Dứt lời, cô còn cố ý thân mật ôm ôm cánh tay của Tại Hưởng kéo vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.

Từ đầu tới cuối, một câu Chung Quốc cũng không chen vào được. Đây là mơ, là ác mộng, là ngày cá tháng tư thôi. Ha ha. Không phải là thật. Ha ha ha ha. Chung Quốc điên rồi.

Di động trong túi xách rung lên. Là tin nhắn của Bạch Tiểu Tư.

[Tiểu Quốc, đừng trách tôi. Ai bảo cậu bán đứng tôi. Đây là hậu quả đó]

Hại người cuối cùng lại hại mình. Không biết Chung Quốc có hiểu không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net