63. Khách mời đặc biệt [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhà Thạc Trấn về khách sạn thì trời cũng đã khuya lắm rồi. Hôm nay còn phải ngồi máy bay sang công ty bên kia. Vậy mà vẫn nán lại nói chuyện cùng Thạc Trấn đến nửa đêm. Chung Quốc nghĩ cậu hẳn phải ngủ rất nhanh mới phải. Cậu nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt nhưng cũng không ngủ được. Không lẽ cậu lại có tật xấu, ra ngoài liền không quen giường?

Cậu mở mắt trong bóng tối: "Tại Hưởng, em không ngủ được". Bên cạnh cậu không có động tĩnh gì. Chung Quốc vẫn có thói quen ngủ trước Tại Hưởng. Cậu không thích ở một mình vào buổi tối. Vậy nên Chung Quốc sẽ muốn nói chuyện với hắn. Nhưng lại sợ làm mất giấc ngủ của hắn. Định nghĩa của mỗi người về sự cô đơn đều không giống nhau. Không phải cứ có hai người thì sẽ không có cảm giác đó. Cô đơn không phải là những con số mà tính toán được. Nhất là khi người này rất muốn nói chuyện nhưng người kia chỉ trầm mặc không nói gì. Lúc đó, bạn sẽ cảm thấy sự cô đơn tăng theo cấp số nhân.

Chung Quốc trở mình, đối mặt với Tại Hưởng. Cậu cho rằng Tại Hưởng đã ngủ rồi, liền thì thầm rất nhỏ: "Dù em không ngủ được nhưng vẫn mong anh có thể mơ một giấc mơ đẹp. Ngủ ngon". Cơ thể Mạch

"Vậy chúng ta làm chuyện có thể khiến em ngủ được đi".

Môi hắn tiến sát lại, Chung Quốc không có lý do gì để cự tuyệt. Hai tay cậu để trước ngực Tại Hưởng, dùng đôi môi mình mà tiếp nhận. Bàn tay cậu dần dịch chuyển lên trên, lướt qua cổ Tại Hưởng, luồn sau vào mái tóc hắn. Đầu lưỡi quấn quít lẫn nhau. Toàn bộ khuôn miệng và cả cơ thể không thể thoát khỏi ham muốn mơ hồ. Dục vọng cùng nhiệt độ căn phòng cứ thế mà tăng lên.

(Chỗ này để lại cho sách)

Hôm sau, tiếng điện thoại đánh thức Chung Quốc. Cậu không biết mình đã ngủ từ lúc nào. Đánh thức Tại Hưởng: "Điện thoại của anh". Nói xong, toan bước xuống giường. Vừa chạm chân xuống đất thì cơn đau phía sau lập tức ập đến. Đợi đến lúc cậu tắm rửa xong xuôi, nhìn thấy bộ dạng Tại Hưởng như thể không có chuyện gì xảy ra mà bước xuống giường. Cậu cảm thấy quá bất công. Tại sao chuyện như đêm qua chỉ có mình cậu để lại di chứng?

Cuộc điện thoại vừa rồi là quản lý Trương gọi đến. Ông muốn nhanh chóng cùng bàn bạc công việc cụ thể hơn. Chung Quốc buồn bực. Còn tưởng quản lý Trương giữ thể hiện sẽ cố tình kéo dài thời gian hơn. Không ngờ đột nhiên lại thay đổi tích cực như vậy. Hai người họ đờ đẫn ở công ty cả ngày trời. Chung Quốc bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui, mệt không chịu nổi. Ngược với tình trạng đau khổ của Chung Quốc, Thạc Trấn thì đang trù tính suy nghĩ kế hoạch.

Cậu ta nhất định phải cẩn thận, sau đó dùng diệu kế đồng thời áp dụng lên người Nam Tuấn và Tại Hưởng. Giờ phút này, cậu ta cảm thấy thân mình đang mang một trọng trách vô cùng trọng đại. Tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc vào Thạc Trấn. Ngay đến Nam Tuấn và Tại Hưởng chẳng qua chỉ là quân cờ của cậu ta mà thôi. Mới suy nghĩ một chút cũng thấy bản thân thật vĩ đại. Thạc Trấn còn nghĩ đến việc có nên đi tranh cử Tổng thống không. Thạc Trấn đi vào phòng làm việc của Nam Tuấn. Nằm dài trên bàn, nháy mắt: "Tuấn ~~ Sau khi tan việc anh có ý gì không ~~". Còn cố ý đổi giọng nghe sao cho thật dễ thương.

"Tránh".

"Nếu không thì anh với Tại Hưởng sau khi tan việc đi chơi bóng rổ với nhau đi".

"Tại sao?". Thạc Trấn không nghĩ đến việc Nam Tuấn sẽ hỏi lý do. Cậu cho rằng chỉ cần dễ thương một chút thì Nghiêm Ngô sẽ bị mê hoặc ngay. Cho nên căn bản chưa có nghĩ đến câu đối thoại ứng biến nào khác. Cậu ta xoẳn quẩy một hồi, cầm cây bút trên bàn lên, lùi về sau vài bước, đưa mũi bút kề sát cổ: "Không có tại sao, không có, không có. Nếu anh không đi, em chết cho anh xem!". Suy nghĩ cả nửa ngày, liền chuyển từ bộ dạng dễ thương sang bộ dạng uy hiếp, đúng là diệu kế. Đây không phải lần đầu Nam Tuấn thấy Thạc Trấn tìm đến cái chết. Đương nhiên cũng không phải là lần thứ hai, thứ ba... Ngay đến chớp mắt, anh cũng chẳng buồn làm: "Sau khi dùng xong nhớ để lại chỗ cũ".

"Anh không quan tâm đến sự sống chết của em hả?". Thạc Trấn đau thương. Nam Tuấn vẫn không để ý. Thạc Trấn nhào lên ghế salon: "Đời của em thật là khổ mà".

"Đừng có đùa ngốc nghếch như thế".

"Tuấn ~~ Em xin anh. Sau khi tan vệc thì đi chơi bóng rổ với Tại Hưởng đi. Em xin anh. Anh thương em đi mà. Tuấn ~~ Tuấn ~~ Tuấn ~~". Cậu còn dùng sức mà khóc lóc nức nở. Cái này so với ăn xin có gì khác nhau. Tay trái Nam Tuấn xoa huyệt thái dương, tay phải cầm điện thoại lên bấm số: "Lát đi chơi bóng rổ. Ừ. Tôi gởi địa chỉ cho cậu". Đợi Nam Tuấn ngắt điện thoại, Thạc Trấn vô cùng cảm động: "Tuấn ~~ Anh đúng là một người lương thiện. Bồ Tát sẽ phù hộ anh".

"Em có thể đi rồi".

"Nhưng mà em không nỡ rời xa anh".

Nam Tuấn mở ngăn kéo bàn, lấy ra một thỏi socola. Thạc Trấn xoắn tít: "Anh xem tình cảm em dành cho anh là cái gì?". Nam Tuấn lại lấy ra 50 tệ rồi ném cả hai tới chỗ Thạc Trấn. Thạc Trấn đứng lên: "Lúc nào cũng dùng mấy thứ tầm thường này đuổi em đi. Tâm hồn cao quý của em sẽ bị tổn thương đó". Cậu ta vừa nói vừa quơ tay lấy socola cùng tiền. Vui vẻ bị những những thứ tầm đó thường đuổi đi.

Bên phía Chung Quốc đang cùng Tại Hưởng ra khỏi công ty sau khi xong việc. Cậu liền sờ sờ túi quần, bất an nói: "Thôi chết, hôm qua hình như em để quên điện thoại ở nhà Thạc Trấn rồi. Em phải qua đó. Anh có đi không?". Câu cuối kia cậu chỉ sợ Tại Hưởng sinh nghi. Tại Hưởng nhìn cậu. Cũng không có phản ứng gì. Chung Quốc chột dạ tránh né ánh mắt của Tại Hưởng. Lúc này, chuông điện thoại của Chung Quốc trong túi xách vang lên. Là Thạc Trấn gởi tin nhắn tới. Cậu cố gắng bình tĩnh: "Thì... thì ra... điện ... điện thoại không có để quên". Đây là cái kiểu bình tĩnh gì? Nam Tuấn gọi điện đến giải cứu Chung Quốc. Tại Hưởng nhận điện thoại xong thì nói: "Lát nữa anh có việc".

"Vậy hả? Tiếc quá. Tự em đến nhà Thạc Trấn, anh sẽ không để tâm chứ?"

"Tiếc chứ. Không thể nhìn thấy mấy hành động ngốc nghếch của hai người mà".

"Cái gì mà ngốc nghếch? Bọn em là nói chuyện chính sự. Anh với em không thể so sánh được đâu. Em là người sống có nguyên tắc, cũng rất thông minh. Đừng có lúc nào cũng nghĩ em ngốc".

"Vậy anh hỏi em một câu".

Chung Quốc khoanh tay: "Tùy anh hỏi. Em không sợ".

"Một cộng sáu bằng mấy".

Chung Quốc đẩy Tại Hưởng: "Câu hỏi của anh quá xúc phạm người khác! Nhân chia gì cũng không thành vấn đề nhá". Cậu thấy nhớ Tại Hưởng: "Anh đi chơi bóng rổ không sao chứ?"

"Anh không phải là em".

"Là có ý gì? Em thì sao". Chung Quốc nhìn theo dáng người Tại Hưởng đứng ven đường bắt taxi, tự an ủi đây chỉ là một lúc thôi. Cậu sẽ rất nhanh có được bí quyết của Thạc Trấn. Đến lúc đó nhìn xem cậu dọn dẹp hắn như thế nào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net