67. Quay lại cuộc sống buồn khổ và mờ nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giặt đống quần áo bẩn, Chung Quốc lại lau nhà. Cậu dùng cây lau nhà đẩy đẩy chân Tại Hưởng: "Tránh coi". Tại Hưởng không nhúc nhích. Chung Quốc nghiến răng: "Xin tránh ra". Lúc này Tại Hưởng mới từ ghế cao chuyển sang ngồi ghế salon. Chung Quốc nghe thấy âm thanh trong laptop truyền đến. Vốn nghĩ hắn làm việc, ai ngờ lại đang xem video.

"Anh có biết em vất vả lắm không. Đã đi làm, còn phải nấu cơm. Lúc về anh cũng không biết giúp một tay, còn ở đó mà xem video...". Cậu vừa dùng sức lau nhà, vừa oang oang kể khổ. Nội dung đại khái là sự mệt mỏi của bản thân gì đó. Đột nhiên, cậu giống như người bị điểm huyệt. Toàn thân bất động. Hoàn toàn hóa đá. Chung Quốc nghe được trong laptop có giọng nói của Thạc Trấn và của cậu.

[Đem đồ tới phải cẩn thận chứ. Nếu bị người khác nhìn thấy thì sao?

Có ai quan tâm?

Mau vào đi]

Cái này, cái này, cái này... đây là chuyện gì đang xảy ra?

Chung Quốc và Thạc Trấn lúc đó đã kiểm tra kĩ ngôi nhà có camera quay lén hay không rồi mà.

Bởi vì Thạc Trấn luôn làm những chuyện kì quái, thậm chí là nguy hiểm. Cho nên Nghiêm Ngôn đã giấu Thạc Trấn lắp camera chống trộm kèm chức năng ghi âm ở nhà. Chuyện này giấu cậu ta đúng là vô cùng sáng suốt. Nếu người như cậu ta mà biết có máy quay, với khao khát được làm diễn viên của mình, không biết sẽ còn làm gì nữa.

Vậy nên, cái gì mà muốn giẫm Tại Hưởng ở dưới chân, rồi cả đời không thoát được. Cậu và Thạc Trấn giơ cây nến lên tiến hành nghi thức thần bí. Tất cả đều xuất hiện trong đoạn video. Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng hô lớn của Chung Quốc: SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế! Khó trách Chung Quốc như hóa đá. Sau đó toàn thân cậu lạnh toát. Mồ hôi túa ra. Đem tất cả trạng thái cảm xúc biểu cảm luôn một lần. Mà đến việc đi ngăn Tại Hưởng không được xem video cậu cũng không còn sức lực nữa.

Tại Hưởng sau khi xem xong video thì đóng laptop lại. Nở nụ cười đùa cợt có chút khinh bỉ: "Ngại quá, anh đang xem video nên không nghe rõ mấy câu em nói lúc nãy. Em nói em ở đây rất vất vả hả?"

"Cũng... cũng không vất vả lắm". Chung Quốc cười cười.

"Em khiêm tốn quá". Mỗi chữ của Tại Hưởng đều mang đầy ý châm chọc: "Ngày nào cũng quỳ gối trước mặt Đại Tiên cũng vất vả nhiều rồi". Chung Quốc lại cười: "A a a... Cũng... cũng được. Chồng tốt à, tối nay muốn ăn gì, anh nấu cho anh ăn nha?"

Tại Hưởng có thể nghĩ đến Chung Quốc mà ở chung với Thạc Trấn kiểu gì cũng làm mấy chuyện ngốc nghếch. Nhưng hắn không ngờ lại có thể ngốc đến vậy. Hắn đặt laptop trên bàn khách, đứng lên xoay cổ: "Mới nãy không phải em muốn trao đổi, thảo luận gì đó à? Nào, chúng ta thảo luận. Em nghĩ sẽ giẫm anh dưới chân ra làm sao?"

—————-

Cuối cùng cũng vượt qua một buổi tối không hề muốn nhớ lại. Hôm sau đi làm, Chung Quốc có cảm giác như đã không tới công ty lâu lắm rồi. Cậu phấn khởi bấm số bảy trong thang máy. Không biết các đồng nghiệp có nhớ cậu không. Bình thường mặc dù họ có hay nói đùa, nhưng cậu đi rồi nhất định là sẽ yên ắng lắm đây. Dù sao đều chung chiến tuyến cả mà. Đi vào văn phòng. Mọi người nhìn thấy Chung Quốc ngoài cửa cũng không có mấy khác biệt. Phảng phất như hôm qua Chung Quốc cũng đi làm vậy thôi. Không có gì hấp dẫn cả.

"Mọi người ở công ty sao rồi?". Rốt cuộc Chung Quốc cũng chào hỏi trước. Phạm Thiếu Quân đảo mắt, cảm giác như không hề nhìn thấy tròng đen: "Sớm biết đã theo Hưởng rồi. Lão Thôi nhân lúc Hưởng đi, đã nhiệt tình mà sai vặt chúng tôi". Quách Bình mệt mỏi dùng hai tay chà xát khuôn mặt: "Cuối cùng Hưởng cũng về. Thằng cha hồ ly kia đơn giản là không coi chúng tôi là người. Tinh thần phấn chấn của cậu làm cho người ta khó chịu đó".

Lại còn lo lắng chuyện không đâu. Bọn họ vừa gặp cậu đã mắng chửi. Chung Quốc chính là cảm thấy ủy khuất và tức giận. Cậu đặt mông ngồi vào bàn làm việc: "Lúc đầu là mấy người khăng khăng đem chuyện này giao cho tôi. Mấy người cho rằng tôi ở bên kia sống dễ chịu lắm chắc. Mệt mỏi không nói làm gì đi. Đã vậy còn phải ở chung với Tại Hưởng. Làm thuộc hạ cho cái loại đó chính là kiếp trước tôi mắc nợ. Thậm chí xém chút là tôi từ chức rồi".

"Đem đơn từ chức vào phòng làm việc của tôi là được rồi". Chẳng biết Tại Hưởng đến từ lúc nào, lại còn tiếp tục trầm giọng nói: "Không ai giữ cậu lại đâu".

"Hưởng, cậu về rồi". Phùng Phỉ Mông nói.

"Cậu mà trễ thêm chút nữa là tôi chết luôn quá". Liễu Vĩ nói.

"Sau này những chuyện đi công tác như vậy cứ giao cho tôi. Cậu không thể rời công ty được". Quách Bình cũng lên tiếng.

Thái độ đón chào Tại Hưởng sao khác biệt quá vậy. Một đám người chỉ biết nịnh hót. Phạm Thiếu Quân tinh tế nhìn thấy cánh tay của Tại Hưởng: "Hưởng, tay cậu làm sao đấy?"

"Bị chó cắn". Tại Hưởng vừa nói xong, đồng hoạt ánh mắt đều quay về hướng Chung Quốc. Làn sóng chỉ trích dâng lên: "Chung Quốc, cậu với Hưởng không hợp nhau thì cũng không thể cắn cậu ấy được a".

"Thật quá đáng mà. Còn đi cắn người nữa chứ".

"Cậu thật không sợ bị sa thải hả? Dám cắn cả sếp luôn".

Tại sao? Tại sao phản ứng của bọn họ và Thạc Trấn lại giống nhau như vậy? Ai cũng nghĩ Tại Hưởng mà nói "chó" thì chính là ám chỉ cậu sao? Chung Quốc dùng tay đấm xuống mặt bàn: "Anh ta không dùng phép ẩn dụ! Là chó thật, không phải tôi!"

"Hưởng, cậu là bị chó cắn thật hay bị Chung Quốc cắn vậy?".Phùng Phỉ Mông muốn xác minh sự thật. Nội dung câu hỏi thật khiến Chung Quốc tổnthương mà. Tại Hưởng nhún vai. Không hề trả lời và đi thẳng vào phòng làm việc.Anh phải giải thích rõ ràng chứ! Em sẽ bị người ta hiểu lầm đó! Chung Quốc gàothét trong lòng chứ chẳng dám nói ra. Trong công ty, quan hệ giữa cậu và Tại Hưởngchẳng qua chỉ là một nhân viên cấp thấp và sếp lớn thôi. Cậu lại trở về cái cuộcsống buồn khổ và mờ nhạt như xưa rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net