26. Đồ Ngủ Nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tuyết Anh hiện đang phừng phừng ý trí muốn xông vào phòng 'làm việc' với Hiểu Phương sau một tuần không được gần gũi vì có sự xuất hiện của Mỹ Dung. Nàng đã chuẩn bị xong xuôi hết cả. Tắm rửa xịt nước hoa, lồng lộn lên. Ban nãy Hiểu Phương cũng tắm xong rồi. Hai đứa chẳng còn phải chờ đợi gì nữa.

Nàng mở banh cánh cửa phòng ngủ.

"Ê."

"Đang bận." Hiểu Phương vỏn vẹn trả lời làm nàng xịu mặt.

Nó ngồi dưới sàn nhà, xung quanh nó vương vãi toàn là quần áo và nó cuối đầu cặm cụi xếp đồ đạc lại, cho vào từng bọc ni lông đen. Trông có vẻ như là đang dọn dẹp lại tủ quần áo.

Tuyết Anh có hơi bất ngờ. Cuối cùng Hiểu Phương nhà quê cũng định đem tống hết đống quần áo nhà quê mà trở thành Hiểu Phương thành thị? Tuyết Anh thật sự rất mừng. Nàng đã xúi nó bỏ hết quần áo của nó mà tới tận giờ nó mới động tay vào làm. Nó xong việc rồi thì nàng sẽ dẫn nó đi tân trang tủ đồ và hai đứa sẽ trở thành cặp đôi đẹp nhất.

Cơ mà nhìn kĩ lại thì đống quần áo này hoàn toàn không phải như phong cách thời trang thường ngày của Hiểu Phương. Đống quần áo này quen quen.

Khoan đã, đống đó là đồ của Tuyết Anh mà!

"Cậu đang làm cái quái gì với quần áo của tôi vậy?!" Tuyết Anh tức giận hỏi Hiểu Phương.

Hiểu Phương vẫn không trả lời nàng hoa khôi mà tiếp tục phân loại quần áo.

"Cái này đồ ngủ, đồ ngủ luôn, đồ ngủ cái chắc rồi." Hiểu Phương lầm bầm trong miệng, lấy hết những chiếc quần sọt denim và kaki ngắn cũn cỡ của Tuyết Anh mà xếp ra một góc.

Không những thế, Hiểu Phương còn đem hết những chiếc áo hai dây, áo yếm, đồ bơi hai mảnh của Tuyết Anh bỏ vào bọc ni lông đen như có ý muốn phi tang.

Tuyết Anh lúc này vì tiếc thay cho số phận những cục cưng của nàng mà ngay lặp tức quên sạch sẽ ý định 'làm việc' với Hiểu Phương.  Nàng muốn đập nhỏ nhà quê đó một trận hơn.

"Có nghe tôi nói gì không?" Tuyết Anh khoanh tay lại đứng trước mặt Hiểu Phương cùng ánh mắt nổi lửa, cố ngăn cản công việc xếp quần áo của nó.

Hiểu Phương ngước mắt lên nhìn nàng, "Ô hay?"

"Đang làm gì đó?"

Hiểu Phương nhún vai, "Thì mình phân loại quần áo của cậu thôi mà."

"Mấy cái quần sọt đó tôi dùng để mặc đi chơi. Ai bảo cậu lấy làm đồ ngủ?"

Hiểu Phương lắc đầu nguầy nguậy, "Không được. Quần sọt này ngắn quá. Không cho Tuyết Anh lấy đi chơi đâu."

Tuyết Anh nhăn mặt, "Hả?!"

"Thì tại... mình không thích Tuyết Anh mặc đồ mát mẻ ra đường. Cậu đẹp như vậy làm nhiều người mê rồi, mặc mấy cái này sẽ khiến họ thèm hơn nữa!"

"Cậu bị thần kinh à? Tôi mặc gì kệ tôi chứ!"

Hiếu Phương vẫn bướng. "Không!"

"Hôm nay cậu muốn nổi loạn à Hiểu Phương?"

"Nhưng mà chân dài đẹp của Tuyết Anh là chỉ nên... cho mình ngắm thôi." Hiểu Phương ngầm ngụi tự thú nhận.

Tuyết Anh không ngờ sẽ tới ngày nàng được chiêm ngưỡng một Hiểu Phương ích kỉ đến như vậy.

Nàng nhìn nó đang đỏ bừng mặt vì phải thừa nhận suy nghĩ đáng xấu hổ của nó. Nàng nửa thấy buồn cười, nửa thấy tức giận.

"Cậu có biết là cậu đang rất làm quá không?"

"Tuyết Anh không được mặc đồ hở!"

"Có chuyện gì đã xảy ra à?"

"Có gì đâu." Hiểu Phương né ánh mắt của Tuyết Anh.

"Nói!" Tuyết Anh bạo lực cuối người xuống bóp má Hiểu Phương.

"Hic... tại dạo này ở trên trường bạn bè của mình cứ đòi được gặp cậu. Họ miêu tả cậu bằng những từ như bốc quá hay ngon quá với cả nhìn đã mắt quá. Mình nghe mà chẳng lọt tai nổi! Thiết nghĩ tại vì cậu hay mặc đồ hở đó!"

Tuyết Anh bóp má Hiểu Phương mạnh hơn. "Tôi thích mặc đồ vậy đó rồi sao?!"

Hiểu Phương bắt đầu mếu máo, "Cơ mà hồi ở Đà Lạt cậu mặc đồ kiểu tiểu thư yểu điệu thục nữ mà! Sao lên Sài Gòn lại đổi phong cách như bọn Tây thế?!"

"Sài Gòn nóng như chó. Mặc ba cái áo len dài tay đó cho chết à?!"

"Thì mặc đồ đơn giản dễ thương thôi. Cần gì phải phóng khoáng như vậy?" Hiểu Phương bĩu môi.

Tuyết Anh trừng mắt với Hiểu Phương. Nàng chẳng biết nó học cái tật bướng bĩnh này từ đâu ra.

"Ghen hả?"

Hiểu Phương vẫn tránh nhìn nàng. "Không. Chỉ là mình không thích thôi."

"Hừ. Liệu hồn nha mày." Tuyết Anh lúc này mới tạm tha cho Hiểu Phương mà rời khỏi người nó.

Nàng gom hết tất cả quần áo của nàng lại rồi chất vào tủ như chỗ cũ mặc cho sự phản đối của Hiểu Phương.

Nó nhìn nàng bằng ánh mắt hậm hực và căm phẫn. Cả buổi ngồi lì ở đó chẳng thèm mở miệng nói chuyện.

Tuyết Anh thở dài, "Giận con khỉ! Lần sau cấm động vào quần áo của tôi nữa!"

Hiểu Phương không trả lời.

Tuyết Anh lại dùng đòn bóp má, buộc nhỏ nhà quê phản ứng một cái gì đấy, "Dạ đi!"

Hiểu Phương nhìn thẳng vào mắt Tuyết Anh, gật đầu nhẹ nhàng. Tuyết Anh tạm chấp nhận. Nàng đành tha cho nó mà leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Đáng ra hôm nay cả hai đã có thể 'mần việc' rồi. Hiểu Phương ghen tuông ngu ngốc làm nàng mất hết hứng.

"Còn ngồi đó làm gì không đi ngủ?" Tuyết Anh hỏi Hiểu Phương bằng tông giọng cứng ngắt, có hơi tỏ vẻ khó chịu.

"Em xin lỗi." Hiểu Phương nhún nhường.

"Biết lỗi là tốt!"

"Công nhận quần áo của Tuyết Anh trông hợp mốt và đẹp thật."

"Ừm."

"Tuyết Anh mặc cái gì cũng đẹp."

"Ừm."

"Chắc mình cũng phải thay đổi phong cách mặc đồ của mình để đẹp như cậu."

"Ừm."

"Lần sau cho mình mượn quần áo đi chơi với trai nha?"

"Ừm... hả?! KHÔNG!"

Tuyết Anh bật người ngồi dậy liền. Con nhỏ nhà quê này đúng là chỉ muốn chọc cho nàng tức chết mà!

Hiểu Phương không nói không rằng, bắt đầu cởi  đồ ra và thay vô một trong những chiếc quần sọt ngắn cùng áo hai dây của Tuyết Anh. Nó mặc xong thì xoay qua xoay lại tự ngắm bản thân trước gương. Dù chẳng có thần thái sexy bằng nàng hoa khôi nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Có điều, đồ của Tuyết Anh, Hiểu Phương mang vào thì hơi rộng. Áo hai dây trắng mỏng tan, không bó sát mà làm cho thấy rõ được ngực của Hiểu Phương. Tuyết Anh điên đầu khi nghĩ đến cảnh Hiểu Phương trông như này ra đường.

"Giỡn mặt hả Hiểu Phương?! Cởi ra ngay cho tôi!"

"Ủa đẹp mà? Mai mình mặc đi gặp các anh bạn là con trai của mình."

"KHÔNG!"

"Cậu mặc đồ hở được thì mình cũng có quyền mặc đồ hở nhá."

"Cởi ra liền!"

"Sao vậy Tuyết Anh? Mặc thử thôi mà."

"Cởi mau! Không tôi sẽ đích thân ra cởi cho luôn đó!"

"Ứ ừ...Tuyết Anh đồ biến thái."

Thang đo sự tức giận của Tuyết Anh đã là 11/10.   Con quỷ Hiểu Phương này chẳng hiền như nàng tưởng. Nó rõ là đang muốn chơi lại nàng để nàng hiểu được nỗi lòng nó. Kiểu thấy người yêu mặc đồ hở như vậy, tưởng tượng còn là để đi gặp trai nữa, không nổi điên mới lạ.

Tuyết Anh chẳng còn cách nào khác, nàng giơ cờ trắng đầu hàng, "Ôi thôi được rồi. Tôi chìu lòng cậu. Quần sọt, áo hai dây từ nay là đồ ngủ và đồ mặc ở nhà."

Hiểu Phương gật đầu, "Vậy mới phải. Để mình cất đồ cho rồi mai đi mua sắm với mình."

"Chi vậy?"

"Thì mua thêm đồ kín đáo cho Tuyết Anh mặc."

"Có người yêu đẹp, cậu không tự hào hay sao mà không muốn người ta ăn diện?" Tuyết Anh đảo mắt.

"Tất nhiên là tự hào rồi. Nhưng người đẹp là người đẹp của lòng em. Mấy đứa còn lại em không cho ngắm."

"Đồ dở hơi."

"Dở hơi cũng kệ. Miễn sao Tuyết Anh là của mình."

Hiểu Phương hùng hồn tuyên bố xong thì lại tiếp cục công cuộc phân loại đồ của Tuyết Anh ra. Hết hơn một nửa số đồ đẹp của nàng bây giờ đã thành đồ ngủ.

Nàng riết rồi cũng bất lực với con nhỏ nhà quê.

-Tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net