43. Hồi Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



         Hiểu Phương rốt cuộc đã về lại Sài Gòn. Cô đi cùng Mỹ Dung, chị bảo là muốn gặp lại cả đám, hơn nữa là chị đang có dự định khởi nghiệp ở Sài Gòn. Cô và chị đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc cho tương lai của chị. Cô đã nói rằng chị không thể cứ tiếp tục lông nhông đi du lịch mãi như thế. Chị còn phải nghĩ cho gia đình và sự nghiệp của bản thân. Mỹ Dung ban đầu cứ gân cổ lên cãi rất mãnh liệt nhưng sau nhiều tiếng đồng hồ nghe những dẫn chứng và nài nỉ ỉ ôi từ Hiểu Phương, chị đã bị thuyết phục. Chị quyết định mở một tiệm bán bánh mì.

Hôm nay nhóm Ngựa Hoang tụ tập đi nhậu với nhau để mừng cho sự trở lại của Hiểu Phương và Mỹ Dung. Mọi người có mặt đông đủ tại một quán ốc ven đường.

Bọn họ một lần nữa lại về bên nhau. Cùng nhau bước vào tuổi 20 đời người. Cái giai đoại khi nói là người lớn thì cũng không hẵn mà nói là trẻ con thì ngượng miệng.

"Dô đi tụi bây !!!" Lan Chi cầm ly bia hớn hở la to.

"Ừ, dô nè. 1,2,3! DÔ" Cả đám đồng thanh cụng ly với nhau rồi cười ngặt nghẽo.

"Tới lúc khai trương tiệm bánh, tao mời tụi bây mỗi đứa một ổ nhá!" Mỹ Dung lên tiếng.

"Èo. Keo kiệt. Cho em 3 ổ chứ đại ca!" Lan Chi than thở.

"Con quỷ mập ăn ít thôi mày! Ê mà sao mày không uống bia vậy Tuyết Anh?" Mỹ Dung thắc mắc khi trông thấy ly nước suối của nàng hoa khôi.

"Tao đang giữ dáng, ngày mai tao phải đi chụp hình." Tuyết Anh trả lời rồi hớp một ngụm nước suối.

Thuỳ Linh nghe thế liền trề môi, "Sao khổ vậy bạn? Mà mày làm người mẫu chi không biết! Cái công việc đó có kiếm được bao nhiêu tiền đâu!"

"Sẽ kiếm được nhiều tiền nếu mày đẹp!"

Hiểu Phương vội chen vào, "Đừng gây với Tuyết Anh nữa. Đam mê của Tuyết Anh là làm người mẫu đấy!"

"Còn đam mê của Hiểu Phương là làm vợ Tuyết Anh đúng hăm? Ố là la ~". Bảo Châu trêu ghẹo khiến cho Hiểu Phương đỏ mặt.

"Ơ....umm... k-không biết."

Tuyết Anh vẫn dửng dưng như chuyện thường ngày. Nàng đã quen với những lời đùa giỡn của cái đám nhây bò này.

"Gì? Hiểu Phương không muốn làm vợ tôi hả?" Nàng trừng mắt nhìn con nhỏ nhà quê.

"Đâu có! Chỉ là mình bị bất ngờ..."

Nàng lặp tức cầm tay Hiểu Phương giơ cao lên trời, "Tụi bây nhìn đi. Con nhỏ này nó đeo nhẫn kim cương tao tặng. Nó ở chung nhà với tao, còn đang mặc cái áo của tao. Không muốn thì cũng phải làm vợ tao!"

"Ồ !!!" Cả đám phải vỗ tay vì phát biểu hùng hồn của Tuyết Anh.

Còn đâu Tuyết Anh kênh kiệu coi trời bằng vung ngày nào. Tuyết Anh nay có thể mạnh dạng tuyên bố những câu như thế mà không sợ mất giá. Thật là sự thay đổi đáng kể. Về phía Hiểu Phương thì cô đang ngượng đỏ mặt vì nàng hoa khôi. Nàng có là đệ nhất mặt dày thì cũng phải chừa cô ra chứ.

"Mà là vợ và vợ chứ không phải vợ và chồng à?" Mỹ Dung nhướng mày hỏi.

"Hai con này là hai mâm bánh bèo sao làm chồng nhau được!" Lan Chi nói.

"Quái đản nhỉ!" Mỹ Dung cứ cho là Hiểu Phương nhà cô sẽ làm "chồng" cơ.

"Hừ, là vợ hay là bà nội?" Hiểu Phương đáp trả  nàng hoa khôi.

Nàng càng trừng mắt với cô, nàng lấy trong túi xách ra cây bút lông không phai mực, lại cầm tay Hiểu Phương lên mà viết một dòng chữ.

"TUYẾT ANH = VỢ MÀY!"

Hiểu Phương chỉ biết trố mắt ra nhìn. Không cản nàng được.

"Đù má, con Hiểu Phương này đúng là sợ vợ, nhát thế là cùng!"

"Không chịu đâuu. Tao còn là con gái mà sao làm vợ người ta được!" Hiểu Phương mếu máo kêu oan.

"Còn là con gái? Ý là còn tr..." Thuỳ Linh chưa nói hết lời đã bị Bảo Châu chặn họng.

"Bậy bạ quá hà, muốn đánh đòn nha!"

"Vậy thì... Tuyết Anh đâu? Mau biến con nhỏ thành phụ nữ đi!" Lan Chi chọc nhây.

Thuỳ Linh cũng hùa vào, "Đù đù, liệu Tuyết Anh có chịu được một người phụ nữ đích thực như Hiểu Phương không?"

"Tụi bây đủ rồi nha!" Giờ thì đến lượt Tuyết Anh thấy ngượng.

"Ê Phương, mày vừa vừa phải phải thôi. Bộ mày quên lời hứa khi xưa với con Tiết Anh rùi sao nà~? " Bảo Châu cong mỏ lên muốn nhắc lại cho Hiểu Phương biết về một kỉ niệm đẹp khi mà cả đám chỉ mới là một lũ ranh con, cùng nhau phá phách ở Đà Lạt và khi gian tình giữa Tuyết Anh và Hiểu Phương chỉ mới chớm nở.

"Quên gì cơ?" Hiểu Phương tròn mắt hỏi.

"Tiết Anh nhớ hăm?"

"K-không." Tuyết Anh cố giữ bộ mặt bình tĩnh.

"Á à, đừng có ngại mà. Tụi bây không nhớ thì để tao nhắc cho. Há há há."

Mọi người xung quanh bàn nhậu cùng im lặng để được Bảo Châu đưa về quá khứ của những năm 74.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1974

Học sinh vỡ oà ra sau giờ học, ai ai cũng hoá hức muốn được giải toả đầu óc khỏi những bài học nhàm chán bằng những hoạt động vui chơi lúc tan trường. Băng nhóm Ngựa Hoang không ngoại lệ. Hôm nay các cô nhóc tì này có một kế hoạch đã được lập ra từ hôm qua. Các cô nhóc sẽ đi khám phá khu resort bị bỏ hoang ở con suối sau trường.

Khu resort này bị bỏ hoang đã lâu, ước chừng cũng 30 năm nay. Không ai rõ nguồn gốc của nó từ đâu. Người ta truyền tai nhau rằng đây là địa điểm ma ám nên những du khách ngày xưa chẳng ai dám đến ở. Có người còn bảo chắc phải có đến 500 vong hồn. Còn nghe đâu là vị chủ người Pháp của khu resort cùng cả gia đình ông đã tự tử tại nơi đây. Có cái gì đó trong cái không khí lạnh rợn người và nồng mùi ẩm mốc không bao giờ phai đi ở đây sẽ khiến một người phát điên.

Chị đại Mỹ Dung nghe thế lại thấy khoái. Chị ép buộc mọi người tham gia vào trò chơi thám hiểm của mình. 6 người bốc thăm chia ra 2 đội. Thi nhau xem ai tới được khu vực hồ nước nóng bí mật nằm bên trong resort trước tiên. Đội thắng sẽ được đội thua bao một chầu bánh tráng nướng, không những thế đội thua còn phải gọi những người thắng là "chị" trong 1 tuần.

Đội 1 rõ là chiêm ưu thế với Mỹ Dung, Thuỳ Linh và Lan Chi. Đội 2 có Tuyết Anh, Hiểu Phương và Bảo Châu. Trừ Tuyết Anh ra thì hai nhóc tì còn lại là bánh bèo chân yếu tay mềm, rất vô dụng. Đã vậy còn có thêm Hiểu Phương siêu nhát cáy và chúa sợ ma. Tuyết Anh không khỏi lo lắng. Nàng mà thua chỉ vì con nhỏ nhà quê đó thì nó liệu hồn đi!

Cuộc đua đã gây nên không ít xung đột trong nhóm. Chủ yếu là xung đột giữa Tuyết Anh và Mỹ Dung. Mỹ Dung quyết tâm muốn được Tuyết Anh gọi bằng "chị" trong khi Tuyết Anh thà chết còn hơn.

Lớp học vừa kết thúc là Thuỳ Linh và Mỹ Dung đã lao ngay ra khỏi lớp. Hai người chạy một hồi mới nhận ra thiếu mất Lan Chi. Thế là đành vòng về trường kiếm quỷ mập, tình cờ gặp những đứa đội 2 ngay trước cổng trường.

Tuyết Anh cùng thần thái bà nội thiên hạ, khoanh tay đứng hút thuốc ở giữa, Hiểu Phương đứng bên phải xách cặp cho Tuyết Anh, Bảo Châu đứng bên trái và mặc đầm xoè màu hồng.

Mỹ Dung liền trừng mắt nhìn Tuyết Anh, "Tự tin lắm à Tuyết Anh?"

Tuyết Anh giữ bộ mặt đơ, "Cũng bình thường thôi em."

"Mày...!!!"

"Đù má, tao éo nói nhiều với mày nha mày! Con Lan Chi đâu?!" Thuỳ Linh quát.

"Hihi còn lâu tụi bây mới tìm được nó. Hồi nãy tao đưa nó 10 nghìn để nó đi mua đồ ăn rồi." Bảo Châu cười khánh khách.

"Tụi mày dám chơi láo!" Mỹ Dung nổi quạu.

"Tui mày cũng chơi láo thôi. Đừng tưởng tao không biết mày lấy cái bản đồ khu resort của ông mày!" Tuyết Anh mỉm cười nham hiểm.

"Sao mày biết?!"

"Không nói nữa."

"Lan Chi chắc đang ở chỗ ăn xa xa kia kìa. Chúc may mắn nhoa~" Bảo Châu nũng nịu.

"Khốn khiếp!!"

Thế rồi Tuyết Anh nắm tay Hiểu Phương phóng một mạch chạy lên trước. Bảo Châu chạy ành ạch theo sau. Chẳng mấy chốc cả ba đã đến được khu resort cũ. Hiểu Phương thở hổn hển, không những do mệt mà còn do sợ. Cô cứ thấy lành lạnh làm sao đấy.

Tuyết Anh vội buông tay Hiểu Phương và quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn cả, "Cố gắng theo kịp đó. Không thì đừng trách tao vô tình."

"Vâng..." Hiểu Phương chưa gì đã muốn teo người.

Cả ba đi chưa đến 15 phút mà toàn thân Hiểu Phương đang run cầm cập. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều rất đáng sợ. Màng nhện giăng đầy, gỗ sơn đã mục rỗng và nhúc nhích sâu bọ, rồi cái mùi ẩm mốc rất nồng, càng đi càng nồng hơn.

Trái ngược với Hiểu Phương, Tuyết Anh vẫn tự tin sải bước đi trước, khói thuốc toả ra xung quanh nàng, tiếp đến là Bảo Chưa, vừa đi vừa tung tăng nhảy múa như một con bệnh.

"Ma ơi là ma, ra đây mà xem, Bảo Châu đẹp đến chừng nào? là la lá la là la lá la~"

"Đủ rồi Châu." Tuyết Anh quay xuống liếc.

"Ma ơi là ma, ra đây mà xem, Tuyết Anh quạu đến chừng nào? Là la lá là la lá là~"

Tuyết Anh đứng khựng lại, "Muốn gì?"

Bảo Châu tranh thủ cơ hội liền ôm cánh tay Tuyết Anh, "Hát chung với chui đi!"

"Buông!" Tuyết Anh quát.

"Mày chán quá!!"

"Đi nhanh! Hiểu Phương nhìn cái gì đó? Nhanh lên!"

"Úi trùi ui. Đồ cau có xấu xí!" Bảo Châu vẫn trêu Tuyết Anh.

"Tao chỉ muốn thắng đội mấy con hãm tài kia thôi!"

Cả đám tiếp tục đi, cùng dẫm lên con đường sỏi đá gồ ghề qua những căn villa đổ nát. Hiểu Phương đi càng lúc càng chậm vì cô sợ khiếp đi được trong khi Tuyết Anh và Bảo Châu cứ tung tăng đi trước, không ai thèm để ý đến Hiểu Phương. Cô nhóc lặng lẽ đưa mắt theo bóng lưng của Tuyết Anh và thắc mắc rằng phải làm gì để nàng quay đầu nhìn cô dù chỉ một lần.

Đi mãi vào sâu tuốt trong khu resort ma ám mà Tuyết Anh cho rằng đếch có gì phải sợ, cả đám phát hiện ra một con đường mòn dẫn vô rừng, ngoài ra thì không thấy hồ nước nóng nào cả. Đến lúc này thì người Hiểu Phương đã thấm mệt hơn nữa là cô đang sợ ma kinh khủng nên cô chỉ muốn khóc mà thôi.

"Sao hông thấy hồ nước nóng nào hết vậy nè." Bảo Châu bĩu môi.

"Đi tiếp." Tuyết Anh bình tĩnh nói và bắt đầu bước vào rừng.

"T-tao thấy không ổn. H-hay là m-mình về đi." Hiểu Phương lắp bắp nói, cố gắng bám chặt vào người Bảo Châu một cách sợ hãi.

Và tất nhiên là cô đã ăn trọn cái liếc xéo của Tuyết Anh. Nàng mặc kệ lời nói của Hiểu Phương, vẫn tiếp tục bước đi.

"Thôi~ thương thương nà. Ráng đi nà~" Bảo Châu xoa đầu Hiểu Phương an ủi.

Hiểu Phương ráng kiềm chế nước mắt vì sự vô tâm của Tuyết Anh. Cô đành thở dài và đi theo cả đám.

Đường vào trong rừng đi rất khó khăn. Đá to đá nhỏ gồ ghề nằm chải chít mọi nơi. Xung quanh thì toàn là dây leo, đi không khéo sẽ bị vấp té. Và y như rằng, Hiểu Phương mắc phải dây leo liền té cái ạch xuống nền đất bẩn. Cô nhóc không chịu được nữa, lặp tức khóc nấc lên. Đầu gối cô trầy trụa và bắt đầu rỉ máu, bàn chân cô như tê liệt và hình như là cô đã bị bong gân rồi.

Bảo Châu và Tuyết Anh bỏ Hiểu Phương đi trước một khoảng. Nghe tiếng Hiểu Phương khóc bèn chạy lại xem.

"Trời ơi!! Có sao không mày??" Bảo Châu hốt hoảng.

Khuôn mặt lạnh của Tuyết Anh cũng giãn ra một chút vì lo lắng.

"K-không... hức... đi... hức... nữa đâu."

"Ê mày tao thấy chân nó không ổn. Phải làm sao bây giờ Tuyết Anh?"

Tuyết Anh chau mày. Xem xét Hiểu Phương đang khóc tức tưởi từ đầu tới chân rồi đưa tay xoa đầu cô nhóc.

"Nín đi."

"Hức... thôi... hai người cứ đi đi. Mặc kệ mình. Kẻo Tuyết Anh thua cuộc Tuyết Anh cáu nữa đấy... hức." Hiểu Phương cuối đầu nói không thèm nhìn Tuyết Anh.

"Mày bị khùng hả con quỷ?" Bảo Châu chửi.

"Có đứng dậy được không?" Tuyết Anh dù giọng nói không cảm xúc nhưng ánh mắt nàng đang rất lo lắng nhìn Hiểu Phương.

"Không đâu..."

Thế là Tuyết Anh đành cuối người xuống, "lên đi tôi cõng cậu."

Hiểu Phương không khỏi ngỡ ngàng nhìn nàng.

"Lên nhanh!" Nàng hối thúc.

Hiểu Phương nghe vậy cũng làm theo. Cô nhóc dựa toàn thân thể bé nhỏ vào người Tuyết Anh, để mặc cho nàng cõng cô trên lưng. Hiểu Phương bám thật chặt vào vai Tuyết Anh cứ như là sợ nàng sẽ bỏ cô đi mất.

Bảo Châu thấy thế thì không biết bình luận câu nào. Thôi để im lặng xem 2 tụi nó đóng ngôn tình.

"Có đau lắm không?" Tuyết Anh điềm tĩnh cõng Hiểu Phương trên lưng.

"Đau."

"Tụi mình đi tìm chỗ nghỉ, tôi sẽ xem vết thương cho cậu."

"Thật á?"

"Ừm."

"Thế còn cuộc thi?"

"Ngu quá đi! Bị như vậy mà cho thi thố cái gì?"

"Mình xin lỗi, do mình đi đứng không cẩn thận."

"Sau này đi đâu cũng phải theo sát tôi, nắm tay tôi hiểu chưa?"

"Cơ mà Tuyết Anh làm gì quan tâm mình chứ!"

"Thế thì bây giờ tôi thả cậu ở đây nhé!"

"Thôi. Mình thích được ôm Tuyết Anh như vậy."

Tuyết Anh im lặng không nói thêm câu nào nữa.

Bảo Châu ở sau nhìn tụi nó tình tứ nghe mắc mệt.

Tuyết Anh ráng đi nhanh hết sức có thể vì sợ Hiểu Phương đau. Nàng mệt lắm nhưng nàng không nói. Cả ba dy chuyển một hồi thì thấy một thác nước đang hoạt động. Bên vách phải của thác nước nhìn như có lối vào một hang động.

"Ê tụi bây, hình như là chỗ đó đó!"

"Nhưng nó đâu phải hồ nước nóng!"

"Cứ vào xem thử đi."

Cả ba đi vào hang động thì phát hiện ra nó cũng thuộc về resort. Bên trong là bàn và ghế bằng đá rồi còn có một cái TV cũ kĩ. Trông như là khu tụ tập uống trà dành cho những du khách nhà giàu hồi xưa.

Tuyết Anh đỡ Hiểu Phương xuống một trong những cái ghế đá rồi nàng cởi áo len ngoài ra mà đắp lên người Hiểu Phương.

Nàng đặt tay lên cặp má đã khô nước mắt của cô nhóc,

"Chịu đau một tí. Tôi sẽ băng bó chân cho cậu."

Hiểu Phương vẫn còn chưa hết bất ngờ, lặp tức hỏi nàng, "Tại sao Tuyết Anh có thể dịu dàng như thế?"

Nàng không trả lời mà nàng nhìn cô bằng đôi mắt bồ câu rất long lanh, chứa chan đầy cảm xúc. Bỗng nhiên cô thấy ấm áp hơn hẵn.

Cô mỉm cười lặng lẽ. Chịu ngồi yên để được nàng chăm sóc vết thương. Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn đang tập trung làm việc, bèn đưa tay vén lọn tóc nàng qua một bên,

"Nếu cậu là con trai, nhất định mình sẽ cưới cậu."

Tuyết Anh chau mày, "Mơ đi!"

"Thế thì mình ước gì mình là con trai để mình được cưới Tuyết Anh."

Hiểu Phương thấy cặp má nàng hây hồng. Nàng cuối đầu che đi sự ngượng ngùng.

Bảo Châu cười nham hiểm. Cô nhóc cũng muốn chọc hai đứa.

"Vậy mày hãy trao một lời hứa thật tình tứ cho Tuyết Anh đi Hiểu Phương. Mày đừng lo, cái gì ở Đà Lạt thì giữ ở Đà Lạt. Ha ha ha."

Hiểu Phương nghe thấy mùi trêu chọc cũng lên hứng ghẹo Tuyết Anh. Cô nhóc trao cho nàng ánh mắt đưa tình,

"Anh à, em hứa bên Anh trọn đời!"

Tuyết Anh ngượng chín mặt, bèn nổi cáu lên búng tay vào đầu gối Hiểu Phương khiến cô la oai oái.

"Huhuhu... Tuyết Anh mới dịu dàng được một tí thôi mà."

"Cậu đúng là phiền phức!" Nàng đảo mắt.

"Không! Mình nói thiệt đó! Mình muốn ở bên cậu suốt đời này luôn!"

"Kệ cậu chứ!"

Bảo Châu cười thầm, cảm thấy chúng nó thật dễ thương. Giỡn kiểu đó coi chừng có ngày thành thật thì đừng trách ai.

Cả ba đã ở trong cái hang động đó đến lúc Mỹ Dung và hai người còn lại đến.

Mọi người quên đi cuộc thi vì tìm mãi cũng chẳng thấy hồ nước nóng đâu. Bù lại, cả đám có được một địa điểm tụ tập mới. Sau đó thì nhóm Ngựa Hoang thường xuyên đến đó ăn chơi khi tan trường.

Thời gian trôi qua nhanh như thoắt. Hiểu Phương đã quên đi lời hứa trẻ con bông đùa năm nào của mình và có vẻ là Tuyết Anh cũng vậy. Hai người cứ ở bên nhau như nó là lẽ tự nhiên nhất trên đời.

Bây giờ nhìn lại, Hiểu Phương không hiểu vì sao ngày xưa còn là con nít mà đã biết hứa xin kiểu đó. Mà lỡ hứa với người ta rồi thì đành thực hiện chứ biết làm sao đây.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net