Cậu...mưa...và nước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu…mưa…và nước mắt

Bệnh viện X, 1h30 phút sáng

-Nào cố lên! Một chút nữa thôi!!

- Dũng cảm lên nào, hoàng tử của chúng ta sắp ra đời rồi!

Tiếng khóc, tiếng la đau đớn nhưng xen lẫn cả niềm hạnh phúc ngọt ngào và những lời cầu nguyện của người mẹ trẻ sinh đứa con đầu lòng âm vang khắp căn phòng. Ôi thật thiêng liêng biết bao khi có được cái hạnh phúc được làm mẹ ấy…1 phút, 2 phút…rồi im lặng…

- Bác sĩ! Con tôi thế nào rồi? Sinh rồi sao tôi chẳng nghe được tiếng khóc của đứa bé??

Bác sĩ và hộ sinh nhìn cô với ánh mắt tươi vui nhưng ẩn chứa sự ái ngại vô hình:

- Thật là một hoàng tử đáng yêu. Chúc mừng cô…

Người mẹ trẻ mỉm cười an lòng và thiếp đi vì quá mệt. Cô không hề biết rằng đứa bé đáng yêu con mình sẽ không bao giờ cất tiếng khóc chào đời một lần nào nữa…

-Ưmm… mình đang ở đâu đây? Mà sao ồn ào thế nhỉ?

Cậu mở mắt, giơ tay lên che đi ánh nắng mặt trời chói chang đang hắt từ khung cửa sổ vào mặt cậu. Một cảm giác nhẹ tênh. Cứ như cậu đang được nhấc bổng lên không gian vậy. Và gì thế kia?Khung cảnh xung quanh cậu lúc này thật bi thương: Một người phụ nữ đang gào khóc thảm thiết, la hét gọi tên ai đó:”Gia Bảooooo… !!”, bên cạnh là một người đàn ông với khuôn mặt thật buồn và đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt đang cố đưa tay ôm lấy cô. Mọi người đứng bên cũng đang nấc lên nghẹn ngào. Tất cả chỉ là một màu trắng…chết chóc…đau thương. Chợt cậu nhận thấy bên cửa sổ, dưới ánh nắng chiều đẹp như tranh vẽ, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu bạch kim và đôi mắt màu hổ phách đang mỉm cười với cậu. Và người này cũng mặc một chiếc váy màu trắng-nhưng lại toát lên sự thuần khiết kì diệu.

- Bà là ai? Và…tôi là ai?

Cậu ngơ ngác nhìn người phụ nữ.

- Cậu là Gia Bảo, con trai của một gia đình tài phiệt. Nhưng không may mẹ cậu sinh khó… và …cậu lúc này đã chết.. - Giọng nói bà chậm rãi.

- Tôi…đã chết sao? Vậy tại sao bây giờ tôi lại ở đây? Bà cũng chưa cho tôi biết bà là ai nữa. – Trong đầu cậu lúc này hiện lên nhiều câu hỏi, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

- Erena-người nắm giữ số mệnh. Lẽ ra lúc này cậu đã ở thiên đường, nhưng số mệnh cậu buộc cậu phải tiếp tục sống để thực hiện nhiệm vụ của mình.

- Nhiệm vụ ư??

“Rào..rào..rào.”

-Huhu mẹ ơi mẹ đang ở đâu…chân con đau quá..huhu …

Mưa mùa hè đến bất ngờ và ồ ạt quá. Mưa như dòng nước mát lành cuốn trôi đi bao nỗi ưu tư phiền muộn. Mưa mạnh mẽ  nhưng không vô cảm, mưa lắng nghe những nỗi đau, bất hạnh và tuyệt vọng. Mưa đùa giỡn, len lỏi vào những hốc cây, ô cửa, đem lại cái mát lạnh hiếm có cho thành phố giữa mùa hè. Và giờ đây, mưa nối kết hai linh hồn với nhau…

-Tại sao cậu khóc?-Một cậu bé tóc nâu với đôi mắt tròn xoe cầm chiếc ô đứng dưới mưa nghiêng đầu với cô bé đang khóc nức nở bên vệ đường.

-Tớ..hic hic..bị ngã, đau chân quá. Tớ không về nhà được.. hic

- Cậu tên gì?

- Bình…Bình Nguyên…-Cô bé vẫn còn thút thít

-Tớ là Bảo. Vậy Bình Nguyên này, đừng khóc nữa, để tớ đưa cậu về nhà nhé. Được không?

Cô bé bớt khóc, đưa đôi mắt sáng ngân ngấn nước mắt nhìn cậu với ánh mắt tin tưởng.

-Hic..Cậu.. sẽ đưa tớ về thật á?

- Ừm, đứng dậy nào. Từ từ thôi hì hì. Vừa nói cậu bé đưa ô sang cô bạn lúc này đã ướt sũng nước mưa.

- Đi nhẹ thôi nhé, nhà cậu ở hướng này à?

- Ừm. Cô bé đã cười, hết khóc hẳn.

- Tên cậu giống con trai nhỉ?

- Bố tớ đặt đấy hì hì J

Mưa đã nối kết họ như thế đấy.

-Đó sẽ là người mà tôi phải bảo vệ ư?

- Số mệnh đã buộc cậu phải làm điều đó.

-Tại sao?

-Nhân duyên.

“Trên đời này còn có thứ gọi là nhân duyên sao?” Gia Bảo thì thầm với chính mình. Mọi việc xảy ra cậu đều đã hiểu. Nhưng duy nhất một điều, nhân duyên này đã được số mệnh sắp đặt? Và cậu sẽ phải bảo vệ người đó?

-Tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ này như thế nào với tôi lúc này?

Cậu chỉ vào mình-một linh hồn.

Erena đưa đôi mắt màu hổ phách đẹp tuyệt nhìn cậu

-Ta sẽ ban cho cậu một cơ thể mới và một cuộc sống mới. Cậu sẽ gặp chủ nhân của cậu lúc 5 tuổi vàBắtđầu nhiệm vụ của mình. Hai người có thể là bạn bè, nhưng tuyệt đối KHÔNG ĐƯỢC YÊU NHAU. –Ánh mắt màu hổ phách ấy lại sáng lên một cách nghiêm nghị.

-Vậy sao bà nói tôi có nhân duyên?

-Nhân duyên chứ không phải là tình duyên, cậu hiểu chứ. Nếu hai người yêu nhau, cậu sẽ lập tức biến mất và không thể đầu thai lại lần nữa.

-Vậy đến khi nào tôi hoàn thành nhiệm vụ?

-Đến khi cậu cứu được mạng sống của cô gái ấy.

10 năm sau…

-Này!!! Đồ sâu ngủ. Cậu nướng khét rồi kìa. Dậy đi học ngay!! >.<

-Ưmm… còn sớm mà, cho tớ nướng thêm tý nữa điiii __ __!!

-Không là không, cậu ngủ nhiều thế không sợ mập như heo àh??? Dậy !!!

- Aaaaa Gia Bảo ngốc, sáng nào cũng thế cả. Ghét cậu quá đi mất! x(

Một buổi sáng như mọi buổi sáng thường ngày. Căn phòng nhỏ ấy lại ầm ĩ tiếng cãi nhau của Gia Bảo và Bình Nguyên-hai đứa bạn thân cực thân từ ngày còn bé xíu. Gia Bảo là một cậu trai đáng yêu, tuy vậy cậu lại mang một “cục nợ” là cô nhóc Nguyên nghịch ngợm. Sáng nào cũng phải sang nhà cất tiếng hát “du dương” lôi cô nàng dậy đi học. Thật đáng thương ;))

-Cậu không thể gọi tớ dậy nhẹ nhàng hơn được à?? Thật quá đáng!

- Gọi nhẹ nhàng cho trễ học à đồ ngốc?

-Cậu bảo ai ngốc???? x(

Đấy, lại cãi nhau nữa rồi.

-Ê này, thứ 7 sinh nhật cậu đúng không? –Bảo ngồm ngoàm mẩu bánh mì sáng vừa liếc mắt sang Bình Nguyên. Cô bé với đôi mắt sáng rực nhìn cậu ánh lên nụ cười:

-Ừm. Cậu biết không, năm nay bố mẹ hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho tớ đấy. Chỉ có bố, mẹ, và tớ thôi. Vui quá đi ^^

-Còn thằng bạn này cậu giục đi đâu rồi hả?-Bảo bực dọc, tủi thân

-Mọi năm sinh nhật tớ bố mẹ đều bận việc, tớ toàn tổ chức với bạn bè không thôi.Năm nay bố mẹ hứa như vậy tớ vui lắm. Tớ sẽ bù cho cậu sau. Nhá? Tớ là tớ yêu Bảo nhấttt :x

-Xì không thèm, nịnh bợ. :-<

Bình Nguyên mong lắm ngày sinh nhật năm nay, vì đã lâu gia đình cô không sum họp hạnh phúc. Nhưng cô không giận bố mẹ mình bởi cô hiểu công việc của họ rất bận rộn, hiếm khi có thời gian dành cho gia đình. Cô hy vọng sinh nhật mình sẽ thật hạnh phúc.

Thứ 3:Nắng đẹp quá. Hôm nay mình sẽ học ngoan ^^”

Thứ 4:”Hôm nay nắng không nhiều như hôm qua, không sao, sắp đến sinh nhật mình rồi nên sẽ nắng ngay thôi”.

Thứ 5:”Có gió mạnh nữa cơ à, đang mùa thu cơ mà.”

Thứ 6:”Mai là sinh nhật mình mà trời đất đen kịt thế này. Haizzza Chắc mai trời sẽ đẹp thôi”

Thứ 7:

-Sao ạ??? Bố mẹ phải đi công tác tận Đà Lạt áh???

-Bố mẹ xin lỗi nhưng sẽ cố gắng thu xếp về sớm. Bố mẹ sẽ có quà cho con mà.

-Bố mẹ lúc nào cũng chỉ biết công việc công việc. Ngay cả ngày sinh nhật của con mà cũng bận nữa. Bố mẹ có biết con ngóng chờ ngày này suốt một tuần nay không?-Bình Nguyên hét lên giận dữ, cô vô cùng thất vọng, bố mẹ đã thất hứa với cô.

-Con thông cảm nhé, mẹ biết con rất giận nhưng lần này là hợp đồng vô cùng quan trọng với công ty.

Mẹ hôn lên trán Nguyên và vội vã xách cặp cùng bố ra ngoài.

Cạch!

“Họ đã đi rồi sao? Nhanh đến vậy ư?” Nguyên đứng sững lại, một mình trong góc phòng. Định thần lại những gì vừa xảy ra và cô bắt đầu khóc. Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, đầu óc tràn ngập những câu hỏi và trách cứ bố mẹ. Cô không ngờ tuy đã hứa nhưng bố mẹ vẫn lại bỏ cô một mình trong ngày sinh nhật.

-Tại sao chứ??????Công việc của bố mẹ quan trọng hơn ngày sinh nhật của con ư? Bố mẹ có biết con rất vui khi hai người hứa sẽ tổ chức cho con không?  Hai người có biết con đau đớn và hụt hẫng như thế nào không? Huhu… Con ghét bố mẹ…

Ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi. Gió thổi làm tung cả tấm rèm cửa nhưng Nguyên cũng chẳng buồn đóng lại. Sấm nổi ầm ầm, mưa phun vào nhà, nước mưa táp lên khuôn mặt Nguyên. Cô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đất trời lúc này cũng giống như lòng cô vậy. Buồn bã và thất vọng. Mưa như khóc chung cùng cô…

-Nguyên!!! Cậu bỏ quên vở bài tập…Nguyên! Cậu làm sao vậy? Sao khóc thế này??-Bảo sững sờ trước bộ dạng bơ phờ của Nguyên.

-Tớ…tớ… huhu

Thấy Bảo Nguyên òa khóc nức nở. Như đã hiểu được mọi chuyện, cậu nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho Nguyên, ôm nhẹ cô vào lòng.

-Ngoan nào, đừng khóc. Bố mẹ vì công việc cả thôi mà. Ngoan nín đi, có tớ đến rồi này, cậu sẽ không cô đơn nữa đâu.

Được Bảo dỗ dành, Nguyên không còn cảm giác đau buồn lúc nãy nữa. Cô nấc nhẹ, cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Mưa ngày một to dần nhưng lòng Nguyên đã ấm hơn rất nhiều. Khung cảnh này giống với ngày Nguyên gặp Bảo dưới cơn mưa 10 năm trước, cũng nhẹ nhàng và ấm áp như thế này…

-Àh tớ tặng cậu này. Happy Birthday! ^^ Bảo lấy từ balo một chiếc hộp có chiếc nơ màu xanh xinh xắn đưa cho Nguyên.

-Hì hì cám ơn cậu nhá-Nguyên nhanh tay mở hộp quà, hồn nhiên như một đứa trẻ- woaaa là quả cầu tuyết sao? Đẹp quá ^^

-Tại tớ chẳng biết tặng gì, thấy nó dễ thương nên…

-Cậu xem 2 đứa bé che chung chiếc ô màu đỏ bên trong này-Đoạn cô đưa tay lắc nhẹ một cái, những giọt tuyết lấp lánh tung lên như màn mưa-Giống ngày xưa nhỉ?

-Ừm…

Trời đã tối dần, trong căn phòng nhỏ có hai đứa bạn thân đang ngồi cạnh bên nhau. Mỗi đứi đeo một tai phone nghe bài nhạc cả hai cùng thích,lặng lẽ ngắm mưa, chẳng ai nói với ai câu nào. Lời bài hát nhẹ nhàng tựa như màn mưa đang róc rách ngoài cửa…

“… You don't know what you do

 Every time you walk into the room

 I'm afraid to move

I'm weak,

it's true

I'm just scared to know the ending

Do you see me too?Do you even know you met me?

I've waited all my life to cross this line

To the only thing that's trueSo I will not hide,

it's time to tryAnything to be with you

All my life I've waited

This is true…”

                      (True-Cabrera) 

Hơn 3 năm sau ngày sinh nhật năm ấy của Nguyên…

-Mẹ thật thất vọng về con, Nguyên. Cứ tưởng con đèn sách học ngày học đêm thì sẽ đậu Đại học cao cho bố mẹ nở mày nở mặt. Thế mà bây giờ thế này hả con?

-Bố, mẹ… con xin lỗi đã làm bố mẹ thất vọng, nhưng con đã cố hết sức…

-Hết sức mà vẫn không đậu sao? Xem nhà người ta làm tiệc ăn mừngcon cái đậu Đại học này Đại học nọ, còn nhà mình thì kiểu này. Mày làm bố mẹ mất mặt quá!

-Tại sao bố mẹ luôn trách móc la rầy con? Bố mẹ đâu có quan tâm gì đến con trong lúc ôn thi. Bố mẹ tưởng con vui lắm đây sao??Con đậu hay không cũng chỉ mua được cái gọi là “nở mày nở mặt” cho bố mẹ thôi ư?

-Mày…BỐP!!!

Người bố giận dữ không suy nghĩ tát cô thật mạnh. Đôi mắt ông trợn lên, đỏ vì giận. Nguyên ứa nước mắt ôm má nhìn bố, rồi cô vụt chạy ra ngoài. Không khí gia đình lúc này thật ảm đạm. Nguyên ôm mặt khóc, cô cứ chạy thẳng trên đường, cứ chạy mà không biết mình sẽ đi đâu. Suốt 18 năm, bố cô chưa đánh cô cái nào… Lách tách! Lách tách! Trời lại bắt đầu đổ mưa.

-Ơ, đang nắng mà lại mưa sao? Bực thế?

Nguyên cáu bẳn chạy vội vã tìm nơi trú. Ngồi dưới cơn mưa, Nguyên bó gối rấm rứt nghĩ lại chuyện của mình, và cô cứ khóc, khóc mãi. Cô chán cảnh gia đình không hiểu mình, bố mẹ cô chỉ biết nghĩ đến lòng tự tôn của họ. Suy nghĩ, khóc đến sưng cả mắt nhưng Nguyên vẫn không thôi khóc. Nhìn mưa rơi, Nguyên nhớ đến Bảo. Đã mấy ngày rồi không liên lạc với cậu ấy để đợi kết quả thi Đại học, không biết cậu ấy sao rồi nhỉ? Nghĩ về Bảo, Nguyên lại thèm cảm giác được ôm vào lòng mỗi khi cô khóc, Bảo luôn ở bên khi cô buồn, tự nhiên thấy nhớ quá, và cô lại khóc nhiều hơn…

-Biết ngay là cậu ở đây!

Hơ… giọng quen quen. Nguyên ngước lên. Là Bảo, ướt sũng nước mưa, ánh mắt nhìn cô đăm đăm.

-Sao…sao cậu biết?

-Cậu có biết cậu làm cho mọi người lo lắm không hả??? Tự nhiên bỏ đi như vậy? Biết bây giờ mấy giờ rồi không???? Lại còn tắt điện thoại nữa. Cậu làm tớ phát điên lên vì cậu mất. Bình Nguyên ngốc, dù cho có buồn đến mức nào thì cũng không được ra ngoài vào buổi tối chứ. Bố mẹ cậu lo lắng lắm đấy, tớ tưởng cậu gặp chuyện gì. Cậu thật đúng là đồ ngốc mà. –Gia Bảo vô cùng tức giận, đây là lần đầu tiên cậu nổi giận với Bình Nguyêm. Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại như thế. Suốt mấy tiếng đồng hồ chạy đi tìm cô bé, cậu đã thực sự điên cuồng, tâm trí cậu chỉ mong cho cô được bình an.

-Đủ rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!! Gia Bảo, cậu thật quá đáng. Tớ cứ tưởng gặp cậu, cậu sẽ dỗ tớ nín khóc, tớ cứ tưởng cậu sẽ an ủi tớ. Vậy mà cậu lại giống hệt bố mẹ. Các người… Các người đi  hết đi. Tôi không cần.

 Bình Nguyên chạy đi trong màn mưa, òa khóc. Gia Bảo nổi nóng với cô còn làm cô buồn hơn cả việc bị bố đánh. Cô mặc cho nước mưa đang xối xả vào mặt, vào tóc, vào vai, cô vẫn cứ chạy, để trốn tránh điều gì chính cô cũng không biết.

Gia Bảo sực tỉnh, cậu quay lại tìm Bình Nguyên. Cậu không muốn bất cứ chuyện gì xảy đến với Nguyên, bởi đó là người con gái mà cậu…

-Bình Nguyên!! Cậu dừng lại đi, đừng chạy nữa, đường trơn lắm. Nghe không??

Bình Nguyên quay đầu lại, hét thật to:

-Tớ ghét cậu, Gia Bảo. Tớ ghét cậuuuuuuu!!!

Chợt…

TINGGGG!! TINGGGG! …… ẦMMMMM

Bình Nguyên được ai đó chạy đến ôm lại đỡ cô khỏi chiếc Taxi. Nhanh như cắt.

Cô mở mắt…đèn pha làm mắt cô chói quá. Bên cạnh, Gia Bảo mặt mũi bê bết máu, mắt nhắm nghiền. Bình Nguyên không thể tin vào mắt mình, người cứu cô là Gia Bảo ư?

-Bảo ơi, cậu tỉnh dậy đi. Cậu đừng chết Bảo ơi! Gia Bảo ơi cậu đừng chết!! huhu…-Bình Nguyên hoảng sợ, lay mạnh cậu.

-Cậu…vẫn còn… sống sao? Thật…may…quá…Tớ…hoàn thành…sứ mệnh rồi…-Gia Bảo nở một cười mãn nguyện.

-Cậu đừng nói gì hết, để tớ đưa cậu đi bệnh viện. Cậu hãy cố sống nhé Bảo ơi… huhu. Vừa nãy tớ bảo ghét cậu là tớ nói dối đấy, cậu đừng tin…huhu – Bỗng dưng kí ức suốt 13 năm hiện về. Lần đầu tiên cô gặp Gia Bảo, những lần cậu ấy bảo vệ cô khỏi bị bạn bè trêu chọc, những lần cô được cậu ấy gọi dậy mỗi sáng…

-Bình…Nguyên…Tớ…yêu cậu…

Rồi cậu nhắm mắt, buông lìa đôi tay khỏi tay Bình Nguyên, môi vẫn nhoẻn nụ cười…

-Cậu…Gia Bảooooooooooooooo!!!!! Đừng điii!!!!

Trong màn mưa lạnh buốt, cô ôm lấy Gia Bảo khóc òa. Bình Nguyên vẫn chưa kịp nói với cậu ấy rằng cô yêu cậu. Chợt một dài ảnh sáng màu cầu vồng hiện lên, thân thể Gia Bảo mờ dần rồi biến mất.

-Ơ Gia Bảo, cậu đâu rồi??? Sao cậu lại biến mất thế này?? Cậu đừng bỏ tớ. Tớ…yêu cậu nhiều lắm…Gia Bảo àhhhh.

Mưa đêm đó tầm tã, mưa như trút nước. Mưa khóc cùng người con gái bị vụt mất tình yêu…

“Oappppp… Mình đang ở đâu ?”

-Con gái. Con đã tỉnh lại rồi. Cảm ơn Trời Phật phù hộ con tôi. Ôi con…

-Mẹ?

-Bố mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Bố mẹ không biết con đã khổ tâm như thế này. Tha thứ cho bố mẹ, con nhé?

Thức giấc trong bệnh viện, bên cạnh là bố mẹ đang rơi nước mắt vui mừng. Bình Nguyên. Cô đã tỉnh dậy. Có điều…

-Con làm sao vậy mẹ?

-Con đã bị xe taxi tông vào tối hôm qua. May mà con vẫn không sao. –Mẹ cô vui mừng, nói trong nước mắt.

-Nguyên, ta xin lỗi con vì đã quá nóng giận. Con vẫn luôn là con gái yêu của chúng ta.

Bố cô đang nhìn cô với ánh mắt hối lỗi và âu yếm. Lúc này, cô đã thực sư hạnh phúc. Lâu lắm rồi bố mẹ mới ở bên và yêu thương cô như thế này. Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu rọi vào căn phòng. Cô chẳng còn nhớ gì về tối hôm qua nữa, nhưng trong cô lúc này là một cảm giác bình yên đến lạ. Ánh nắng đùa giỡn, mơn trớn trên làn da trắng mịn của cô gái trẻ.” Nắng cũng đẹp, nhưng có lẽ Mưa đẹp hơn.” Không hiểu sao cô lại suy nghĩ như vậy, phải chăng Mưa là một màn nước đẹp đẽ ẩn giấu một kỷ niệm, một con người, một khoảng ký ức. Lạ lắm, nhưng cô không thể nhớ ra.

-Nguyên ơi, con trai bạn mẹ đến thăm con này.

Mẹ từ cửa phòng nháy mắt với cô. Một chàng trai tóc nâu mang một đóa hoa Hướng dương vào phòng bệnh, miệng cười rất tươi.

“Lạ nhỉ, ngoài mình ra thì đâu ai biết mình thích hoa Hướng dương đâu. Chàng trai này, có gì đó rất thân quen?!?”.

-Chào em.

-Anh là…

-Anh là con trai của cô Thoa bạn thân mẹ em, chắc em chưa gặp a lần nào. Anh là Gia Bảo.

-Haizzz…Lại quay về điểm khởi đầu rồi nhỉ?

-Không đâu.

-Tại sao Erena? Bà nói rằng tôi yêu cô ấy thì tôi sẽ biến mất mà.

Đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng nhìn anh:

-Nhưng cuối cùng cậu đã hoàn thành sứ mệnh. Cậu có thể quay về nhân gian để gặp lại cô gái ấy. Có điều hai người sẽ mất đi khoảng ký ức về nhau, xem như cậu đã không tồn tại.

-Vậy chúng tôi có thể yêu nhau chứ?

-Đừng lo. Hai người là định mệnh của nhau.

 0h00 17/8/12                                                          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chi #linh
Ẩn QC