Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sẽ đến một lúc nào đó em nhận ra rằng,có những người chỉ có thể ở trong tim em nhưng không thể đi cùng em hết đoạn đường~~

                                                                 ----------------------------------

  Xuân sang,hạ tới,thu qua,đông về.Bốn mùa cứ luân phiên nhau đến rồi lại lặng lẽ rời đi.Tại sân vườn rộng lớn của trường Tôn Trung Sơn. 

Những tia nắng ấm áp len lỏi sau những tán lá cây xanh mướt chiếu vào người con trai đang say giấc dưới gốc cây.Ánh nắng của mặt trời làm lộ rõ những đường nét thanh tú trên gương mặt anh.Đôi lông mày sắc nét, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi cong nhẹ khép hờ cùng với mái tóc vàng bồng bềnh , xù tơ như cún trông rất cưng.Từ xa đi lại là cô nàng mọt sách cùng chiếc kính cận đen.Cô nhẹ nhàng tiến lại, đứng ngắm nhìn cậu rất lâu,đôi mắt trở nên ngẩn ngơ thẫn thờ,bất chợt cô ngồi xuống đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu,đôi mắt ánh lên niềm vui sướng.Cô khẽ cười:

_Cậu vẫn như ngày nào,vẫn khiến trái tim này rung động.
Rồi đôi mắt cô bất chợt xa xăm hẳn đi.Cô đang nhớ về thời thơ ấu

~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hồi tưởng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  _Bạch Thiên Lam!!Mày ở đâu rồi hả,đồ mít ướt này.Ra đây bọn ta bảo nào!

  Giọng điệu hung dữ của đứa trẻ 7 tuổi đó đã làm kinh sợ đến cô bé nhỏ đang núp sau phía bức tường, cả người cô run lên, khẽ ló đầu ra nhìn với đôi mắt rưng rưng, như sắp khóc. Nhìn cô lúc đó trong thật đáng thương , vẻ ngoài sợ sệt, đôi chân như nhũn xương ko thể bước thêm được bước nào. Bỗng câu ta quát lên:

_Bạch Thiên Lam, mau ra đây , có trốn cx vô ích

Lúc này, trái tim nhỏ bé của cô như múôn rớt ra ngoài, cô từ từ quay ngươi rồi bỏ chạy thật nhanh. Nhưng không may cậu nhóc đã nhìn thấy cô,nghiến răng nghiến lợi rồi vội vàng đuổi theo.Cô hoảng sợ chỉ biết chạy thục mạng.Cậu ta bám sát theo sau lưng cô rất gần. Con gấu đó đã đuổi theo cô đến tận con đường lớn, cũng may là có một con hẻm nhỏ. Cô nhanh trí quẹo vào đó để trốn, cậu ta cứ nghĩ rằng cô ở phía trước nên cứ một nước chạy thẳng .Thoát khỏi cơn nạn, đôi chân cô mỏi rời như sắp rụng, cô ngồi bịch xuống , hơi thở hồng hộc, nặng nề, mồ hôi xối ra như mưa.Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi,cô tự trấn an:

  _Không sao...hộc hộc...mình...mình đã thoát rồi!Đã..thoát rồi!Hộc.. hộc!

  Bỗng từ đâu xuất hiện 1 con chó béc-giê to lớn,đôi mắt đỏ ngầu,mồm chảy dãi.Nó nhìn cô gằm gừ ra vẻ rất hung tợn.Cô điếng người,nước mắt bắt đầu tuôn rơi như mữa.Cô muốn kêu lên, hét lên nhưng không hiểu sao lúc đó cô không tài nào hét lên được.Cô sợ hãi lùi lại.Con chó từ từ đến gần cô hơn, mỗi bước chân của nó làm cô sợ đến nỗi không thể di chuyển nổi. Con chó gầm gừ rồi lao đến cô cách thèm thuồng như mún ăn tươi nuốt sống cô.

 Cô sợ hãi nhắm nghiền đôi mắt lại.Một lúc sau ko thấy động tĩnh gì cô ti hí mở mắt ra nhìn thì vô cùng vô bất ngờ: trước mắt cô là bóng dáng hình ảnh một cậu con trai trạc tuổi mình đang cầm chiếc gậy chiến đấu vs con chó hung tợn đó. Dường như nhận thức được có đối thủ, con chó lùi lại một bước, đôi mắt đỏ ngầu như máu, mồm liên tục gầm gừ đợi chờ cơ hội tấn công. Đứng bên cậu con trai, cô nhận thấy rõ được sự run sợ, đôi chân cứ run cầm cập, mồ hôi từ trán chảy xuống ướt hết cả áo nhưng mặc dù vậy, đôi tay cậu vẫn nắm chặt lấy cây gậy, dù sợ nhưng cậu vẫn cố trừng mắt nhìn đối thủ của mình. 

  _C..cậu..là..là ai?-cô khó khăn cất tiếng

  Nhân lúc cậu quay sang nhìn cô, con chó vội lao về phía cậu một cách nhanh chóng, vì một chút lơ đãng nên cậu đang khiến cho con chó lật ngược thế cờ. Những móng vuốt sắc nhọn trên tay chân của nó đè lên ngươi cậu, chúng như mún ấn sâu vào trong da thịt. Dù bị đè nhưng cậu vẫn cố dùng chiếc gậy chặn miệng con chó lại, cố hết sức để thoát ra. Chứng kiến cảnh đó, cô như tái người đi, cả cơ thể cứng đơ chỉ biết lặng người nhìn cầu mong cậu không sao. Sức của con chó thật mạnh, cậu mím môi, dùng cả sức người bật dậy đánh trả.

 Con chó bị một lực đẩy mạnh tác dụng lên ngã nhào xuống đất,thừa cơ cậu nhanh đánh cho nó một gậy thật đau.Có lẽ vì bị tấn công bất ngờ quá,con chó quay người cụp đuôi chạy thục mạng . Sau trận chiến đó, cậu ngã xuống thở hồng hộc, mệt mỏi.Cô tiến lại gần nhìn cậu,khẽ khàng hỏi:

_Cậu..cậu không sao chứ??Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều !!

  Mặc dù rất mệt nhưng cậu vẫn cười tươi cười trấn an lòng cô:  

_Tớ không sao!Yên tâm nhé!

  Cô vội đưa mắt nhìn cơ thể cậu từ trên xuống dưới, cả tay lẫn chân đều bị bầm tím, máu chảy đang rỉ ra  từ vết cào của con chó. Nhìn cậu, lòng cô đau xót lạ thường , nước mắt ko ngừng tuôn trào, cô vừa khóc vừa xin lỗi : 

  _Xin lỗi cậu,thật sự xin lỗi cậu hức hức...ch..chỉ tại tớ ..tại tớ mà cậu...hức hức

  Nhìn thấy cô khóc, cậu không kiềm được vội đưa tay lau những hàng nước lăn dài trên má cô:

_Đừng khóc mà!Tớ không sao,thật mà!

  Rồi cậu khẽ đưa đôi tay đang bị thương tích đó lên khẽ bẹo má cô:

  _Câu cười sẽ xinh hơn đấy!Đừng khóc,xí lắm!!

  Cô nhìn cậu cười,bỗng cảm thấy rung động.Gò má ửng hồng,e thẹn nhìn cậu.Cô bất chợp dán 1 nụ hôn nhẹ nhàng vào má cậu *chụt*.Cậu khựng lại,khuôn mặt đỏ bừng nhìn cô đang cười khúc khích:

_Cậu...cậu...

_____________________________hết chap 1_______________________________

p/s:Hạ: Thấy sao,được không??Nếu có chỗ nào lời văn hơi thô thì thông cảm nha,tụi tui còn non tay lắm.

Tác giả : An Hạ ,Na Trần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net