Chương 18: Trận chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Minh Trạch nhìn qua khung cửa, bên dưới là sân tập nhỏ của toà B-12 mà Lam Bính tranh (cướp) được.

Tiết Minh đang tập luyện với Hình Cương, Cao Thành Võ và Cao Thành Ưng đứng một bên cười đùa.

Hình ảnh này sẽ rất hài hoà, nếu không có những tiếng văng tục, chửi bậy từ những người đó, đặc biệt là Tiết Minh, giọng cậu ta là lớn nhất.

Mộ Minh Trạch thở dài, 1 tháng rưỡi trước cậu ta còn là một cậu nhóc ngây thơ và kiêu ngạo, cả người trắng và mịn màng hơn cả con gái.

Thế mà bây giờ, da và mặt đầy các vết sẹo, nói lời không hợp ý liền bắt đầu chửi bậy...

Điểm tốt duy nhất là, sau các bài tập luyện như địa ngục của Lam Bính và mọi người, cùng với một vài lần ra ngoài căn cứ, cậu ta đã không còn sợ hãi tang thi nữa.

Ngược lại càng giống đám Cao Thành Ưng, lấy giết tang thi và đánh đấm là thú vui.

"Anh nhìn mấy người đó hoài như thế làm gì, có gì hay để nhìn à?"

Một bàn tay từ phía sau Mộ Minh Trạch xuất hiện, kéo lại tấm rèm cửa, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.

"Anh chỉ đang cảm thán, Tiết Minh thật sự thay đổi rất nhiều, đều là công lao của em đó." Mộ Minh Trạch cười nhẹ một tiếng.

Lam Bính vờ như không nghe hiểu lời mỉa mai của hắn, cậu cúi người thấp hơn, cố ý giam hắn giữa cậu và bức tường: "Anh nhìn nhiều như thế, không sợ em sẽ ghen à? Em ghen đáng sợ lắm đó."

"Anh nghĩ người mà ghen với một cô gái cũng không dám nói vì xấu hổ không có gì đáng sợ cả." Mộ Minh Trạch quay người lại, mắt cong cong nhìn ngẩng đầu nhìn Lam Bính.

"Anh à, chuyện đã từ hơn 1 tháng trước rồi, anh có thể đừng cứ trêu em mãi thế được không?" Lam Bính dùng tay còn lại bất lực đỡ trán, giọng nghe chừng đã ăn không ít khổ.

Đáng lý cậu không nên nói ra, chuyện cậu ghen với người nữ nghiên cứu viên kia.

Chỉ vì anh ấy không thèm nói chuyện với cậu vì không được xem cái luật kia, thế nên cậu đành phải nói ra.

Cậu hối hận rồi có được không!

Mộ Minh Trạch làm như không nhìn ra sự quẫn bách của Lam Bính. Hắn nhướng mày, đưa tay vuốt nhẹ cằm cậu: "Không thể, ai bảo em dễ thương như vậy."

Hoàn toàn là bộ dáng lưu manh ức hiếp thiếu nữ thiện lành.

Lam Bính mặt đỏ bừng lên, nuốt nước bọt, đưa tay lên chạm lên mặt Mộ Minh Trạch.

Môi Mộ Minh Trạch cong lên thêm một chút, nhìn tay cậu không động đậy, để cậu sờ thoả thích.

Hắn có thể thấy được những vết chai, vết sẹo, những khớp xương tinh tế cùng mạch máu đan xen, là một bàn tay thật đẹp.

Hắn không thể cảm nhận được xúc cảm từ nó, vì hắn đã là một tang thi. Vì thế, đôi khi, giống như bây giờ, hắn sẽ tò mò không biết cảm giác được chạm vào sẽ ra sao?

"Này này, hai người có nhớ còn một người nữa ở trong phòng không hả?"

Một giọng nói khó chịu cắt ngang, tay Lam Bính khựng lại, thái dương giật giật.

Mộ Minh Trạch cười không ra tiếng, đẩy Lam Bính đang trừng mắt nhìn Thẩm Phong ngồi trên ghế sofa.

"Tôi đã nói là, muốn đọc sách thì về phòng ông đi!" Lam Bính đi tới muốn giật đi quyển sách trên tay của Thẩm Phong.

"Ấy ấy, sách của đội trưởng đó. Dĩ nhiên là phải đọc trong phòng làm việc của anh ấy rồi." Thẩm Phong né khỏi ma trảo của Lam Bính, miệng la oai oái.

Lam Bính vẫn lạnh mặt tiếp tục. Cậu không phản bác rằng đây vốn là phòng làm việc của mình.

Của cậu cũng là của anh.

Mộ Minh Trạch ngồi trên ghế làm việc, cười nhìn hai người họ đùa giỡn.

Những ngày tháng ở đây thoải mái hơn hắn tưởng, không có máu me và chém giết nữa, yên bình.

Kế hoạch của Lam Bính vẫn đang âm thầm tiến hành, dự tính là 2 tháng, cũng là khi kết thúc quá trình luyện tập của Tiết Minh.

Sau đó chắc là, sẽ là một hồi ồn ào đây.

Hắn vẫn còn lưu luyến cái sự yên bình lắm chớ, nhưng sự kiện này là cần thiết, cũng là một tình tiết trong nguyên tác.

Chỉ khác là trong nguyên tác, Lam Bính là vì nữ chính nhờ vả, cũng là vì những người dân thường không có dị năng.

Còn bây giờ, cậu là vì hắn.

Vui vẻ sống như thế này thật tốt, nhưng không hiểu sao, càng tới gần mốc tình tiết trong cốt truyện gốc, hắn càng thấy bất an.

Hắn đã hỏi tiểu hệ thống rồi, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, có thể chọn ở lại cho tới khi muốn rời đi.

Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì tốt quá.

"Anh, đang nghĩ gì thế?" Lam Bính đi tới, đặt một cuốn sách lên bàn, chính là cuốn Mộ Minh Trạch đã cho Thẩm Phong mượn trước đó.

Có vẻ là Lam Bính thắng rồi.

"Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ về chuyến đi tối nay thôi. Sẽ có cả Tiết Minh đi cùng nhỉ?"

Vừa nói, Mộ Minh Trạch vừa nhìn ra sau Lam Bính, xem tại sao nãy giờ Thẩm Phong im lặng thế, sau đó hắn liền bật cười thành tiếng.

Thẩm Phong đang bị mấy cành dây leo không biết xuất hiện từ đâu trói chặt trên ghế, miệng bị bịt kín, thảm không nỡ nhìn.

"Anh làm gì mà quan tâm đến anh ta mãi thế?" Lam Bính làm như vô tình chắn đi tầm nhìn của Mộ Minh Trạch, miệng lầm bầm không vui.

Mặt Mộ Minh Trạch để lộ ý cười nồng đậm, xoa đầu Lam Bính. Lam Bính biểu môi, cuối đầu thấp hơn.

Thẩm Phong không biết bằng cách nào thoát khỏi đám dây leo, quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận này, cậu thật sự muốn biến mất cho xong.

Đột nhiên, Mộ Minh Trạch cảm nhận được một thứ rất kì lạ.

Có lẽ hắn điên rồi, nhưng thứ hắn cảm thấy như là một ánh nhìn, như ánh nhìn từ trên xuống của vị chúa tể ngạo nghễ.

Không quá rõ ràng, nhưng là sự xuất hiện hắn không thể làm ngơ, cảnh báo nguy hiểm từ bản năng cho hắn biết như thế.

Nó còn nói cho hắn, không được ra khỏi căn cứ, nhưng ở lại căn cứ cũng không an toàn, giống như bị bao vây tứ phía vậy.

Lam Bính nhạy cảm nhận ra Mộ Minh Trạch có gì đó không ổn. Động tác xoa đầu cậu vẫn không dừng, nhưng có một lúc cứng ngắc lại.

Cậu còn chưa kịp hỏi, đã nghe Mộ Minh Trạch nói: "Lam Bính à, có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi. Hơn nữa, có thể là vì anh đấy."

Giọng hắn nhẹ tênh, như đang bình luận về khí trời hôm nay vậy. Lam Bính và Thẩm Phong giật mình nhìn hắn.

Mộ Minh Trạch thả tay xuống, khoé môi nhếch lên: "Có lẽ anh phải ra ngoài căn cứ một chuyến rồi. Lam Bính, phiền em can thiệp đừng để ai ra khỏi thành cho nhé."

Bàn tay Mộ Minh Trạch tự dưng bị giữ chặt lấy, hắn cũng không rút lại mà để yên cho cậu nắm.

Lam Bính không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt để thể hiện sự phản đối.

Bởi vì, Mộ Minh Trạch không phải đang hỏi ý kiến, chỉ là thông báo, và ra lệnh, chỉ vậy thôi.

Căn phòng bỗng chốt trở nên im lặng, Thẩm Phong không biết đã chạy đi đâu, nên tạm thời chỉ còn lại hai người.

"Nguy hiểm lắm à." Giọng Lam Bính khàn khàn, nói với giọng điệu khẳng định.

Mộ Minh Trạch trầm ngâm trong giây lát: "Có lẽ, hoặc không, anh cũng không biết nữa."

"Em là nói đối với anh đấy!" Lam Bính gần như gằn giọng mà nói từng chữ, mắt vẫn không hề rời khỏi Mộ Minh Trạch dù chỉ một giây.

Mộ Minh Trạch hơi giật mình, đồng tử run lên rất khẽ.

Hắn theo bản năng tránh đi ánh mắt của Lam Bính, nhưng sau đó liền thấy hối hận, vì khi không nhìn thấy, hắn càng cảm nhận được ánh mắt đó mãnh liệt hơn.

Nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ thở dài một tiếng rất nhỏ.

"Anh, nhìn em đi. Đừng trốn tránh em." Lam Bính đột nhiên hạ giọng, nhỏ như đang thủ thỉ với người yêu.

Mộ Minh Trạch ma xui quỷ khiến thế nào mà chậm rãi quay đầu, lần nữa đối diện với Lam Bính.

Sau đó, hắn ngạc nhiên thấy Lam Bính, cười?

Cậu không hề báo trước mà đứng thẳng người dậy, chậm rãi cởi chiếc găng trên tay Mộ Minh Trạch ra, ý cười hoàn toàn không chạm tới ánh mắt: "Anh à, em đã nói sẽ không đánh mất anh lần nữa, có phải không?"

Mộ Minh Trạch hơi rùng mình, dù cách một cái bàn, cảm giác nguy hiểm mà Lam Bính toả ra vẫn không hề giảm bớt.

"Anh có biết không, sau khi em tỉnh lại vào cái ngày anh rời bỏ em đó..." Lam Bính hạ mắt nhìn theo găng tay rơi xuống bàn, giọng nói xen lẫn hơi thở, chầm chậm mà kéo dài từng chữ, giống như đang kể lại một chuyện xưa cũ.

"...em đã chết đi một lần rồi."

Suy nghĩ của Mộ Minh Trạch lập tức trở nên trắng xoá, ngây người nhìn Lam Bính.

Lần này tới lượt Lam Bính không nhìn lại hắn, cậu chăm chú cẩn thận sờ nắn các ngón tay Mộ Minh Trạch, từ chút từng chút một, giống như đang sờ trân bảo của cậu vậy.

"Những ngày tiếp theo đó, em vẫn miễn cưỡng tồn tại, lần đầu tiên em khóc nhiều như thế. Em lúc đó, nghĩ mình khá giống với lũ tang thi ngoài thành kia, bị cưỡng chế tồn tại một cách vô nghĩa."

Ngón tay Lam Bính vuốt ve hổ khẩu, sau đó trượt vào lòng bàn tay Mộ Minh Trạch, di theo từng đường chỉ tay một.

"Sau đó, em tìm thấy được hy vọng trong cuốn sổ mà anh để lại. Em đã bám víu vào đó, dù nó có mong manh hay vô vọng đi chăng nữa, vì em chỉ cần một cái cớ thôi. Em đã giống như anh, lần nữa sống lại."

Mộ Minh Trạch dõi theo từng động tác của Lam Bính, từng tiếng từ đôi môi mỏng đó phát ra, nhẹ nhàng từ tốn mà đánh thẳng vào linh hồn hắn.

Hắn cảm nhận được nỗi đau của cậu, sự bấu víu tuyệt vọng của cậu, là những thứ mà hắn trước đó bỏ qua, thậm chí chưa từng nghĩ đến.

Tình cảm cậu dành cho hắn, hắn biết rõ sự tồn tại của nó chứ, nhưng hắn vô tình đã xem nhẹ nó, vì nghĩ cậu là nam chính, vì có nữ chính, vì hắn vẫn xem đây là một cuốn tiểu thuyết, xem mình là người ngoài cuộc.

"Anh à." Lam Bính đột ngột đan hai tay cậu lại, chen vào giữa những kẻ tay hắn, nâng lên chạm nhẹ qua môi, sau đó tựa trán lên.

"Em sợ cảm giác lúc đó lắm, rất sợ, rất sợ. Vùng vẫy trong thế giới không có anh, rất đáng sợ. Vì vậy, nếu tình yêu em cảm nhận từ anh là thật, trước khi anh đưa ra quyết định giống như khi đó một lần nữa, có thể xin anh, nghĩ đến em không?"

Mộ Minh Trạch cảm nhận được sự run rẩy qua đôi tay và giọng nói của Lam Bính, giống như sự bất an tột cùng đang bị kìm nén, dè dặt nói ra lời thỉnh cầu quyết định số phận của cậu vậy.

Hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, trở tay nắm chặt tay Lam Bính, nhanh nhẹn kéo cậu về phía ghế sofa.

Hắn nhân lúc cậu ngơ ngác mà đẩy cậu ngồi xuống ghế, sau đó mở chân ngồi lên đùi cậu, hai tay ôm lấy mặt cậu nâng lên, hoàn toàn khoá kín lấy thân thể về tầm mắt của cậu trong lãnh địa của hắn.

Chiếc găng tay còn lại cũng đã bị rơi ra từ lúc nào, Mộ Minh Trạch nhìn thật sâu vào đôi mắt mở to của Lam Bính, giọng nói bất giác nhẹ lại, có hơi hấp tấp: "Lam Bính, nhìn anh này, anh đang ở đây, ở trước mặt em này. Anh vẫn ở đây, không đi đâu cả."

Đôi đồng tử màu hổ phách nghe thế thì giãn ra, chớp mở hai lần, sau đó chảy ra những giọt nước nóng ấm, làm hình ảnh Mộ Minh Trạch phản chiếu bên trong khi nhoè khi rõ.

"Thật chứ? Anh sẽ không đi đâu nữa, có đúng không?"

Mộ Minh Trạch lau nhẹ nước mắt trên má cậu, đáp lại: "Phải, anh sẽ không đi đâu nữa."

Lam Bính vòng tay qua eo hắn, siết chặt. Hắn cũng thuận theo mà ôm lấy cổ cậu, tay xoa nhẹ đầu cậu: "Anh xin lỗi, vì trước đó không nghĩ tới cảm nhận của em. Anh không đi nữa, chúng ta bàn bạc lại kế hoạch khác nhé."

Mộ Minh Trạch cảm nhận được Lam Bính vùi đầu vào hõm vai mình, giọng nghẹn ngào đáp: "Được."

Hắn nhẹ nhõm hẳn, tiếp tục xoa đầu cậu dỗ dành, để cho cậu tiếp tục ôm hắn, tới khi cậu hết bất an thì thôi.

Nhưng hắn đâu có biết, khoé miệng Lam Bính ở nơi mà hắn không thấy được, đang nhếch cao lên.

Có vẻ như, suy nghĩ của cậu đã đúng rồi.

Anh của cậu, có thể không quan tâm đến bản thân mình, nhưng lại rất để ý đến những người mà anh quen biết, và vô thức muốn bảo vệ những người đó.

Thật tốt bụng, cậu cũng vừa thích, vừa ghét anh như vậy.

Mặc dù không muốn, nhưng cậu đành phải lợi dụng tính cách đó của anh vậy.

Anh không để tâm đến mạng sống của mình à, vậy thì cứ trói buộc thêm cả mạng sống của cậu vào đi.

Những gì cậu đã nói, đều là thật, cậu không muốn lừa dối anh chút nào, muốn anh tin tưởng cậu, lệ thuộc hơn vào cậu.

Vì vậy, cậu cam tâm tình nguyện, bảo vệ anh, cũng tình nguyện trao ra mạng sống của bản thân mình.

Chỉ cần anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu, thế là đủ rồi.

Lại chuyển tiếp, bên ngoài cánh cửa phòng, Thẩm Phong, Hình Cương, Cao Thành Võ, Cao Thành Ưng, và cả Tiết Minh, vẫn luôn nghe lén động tỉnh bên trong.

Thẩm Phong sau khi nghe Mộ Minh Trạch nói sẽ ra ngoài một mình, liền tức tốc chạy xuống tìm hỗ trợ.

Cả bọn đến nơi, liền nghe thấy lời Lam Bính nói, trực giác mách bảo thế nào, cả đám lại đứng thập thò bên ngoài, giấu khí tức mà nghe lén.

Sau khi chắc chắn câu chuyện đã xong, cả đám quay mặt nhìn nhau, không nói một lời mà cùng chung suy nghĩ, nhanh chân chạy trốn khỏi chỗ này.

"Có vẻ Lam Bính giải quyết được rồi."

"Cái tên đó, luôn luôn có mấy cái cách giải quyết quái đản và cực đoan, nhưng lại có tác dụng đến bất ngờ."

"Thật muốn xông vào trong đó, giật cái mặt nạ trà xanh kia xuống cho đội trưởng nhìn rõ ràng quá!"

"Một con cái đội lớp người, đã thế còn là một cái vỏ bọc đẹp trai với thiết lập đau khổ vì tình nữa chớ. Quá nham hiểm rồi!"

"Uổng công bỏ dỡ trận đấu đang hay, chạy lên hổ trợ. Có khi tên kia còn chẳng nhớ tới chúng ta!"

Bọn họ oán thán thở than thế thôi, nhưng âm lượng và bước chân vẫn rất nhỏ nhẹ. Dù sao điều quan trọng nhất, là đừng để đội trưởng chạy mất mà.

Tiết Minh vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Bọn họ...vẫn luôn như thế à?"

Bốn người kia lập tức quay lại nhìn cậu bằng một ánh mắt cảm thông, lại giống như nhìn con nít chưa hiểu chuyện.

Mỗi người vò đầu cậu ta một cái, thở dài rồi đi xuống lầu.

Tiết Minh vẫn ngơ ngác, đưa tay xoa đâù theo bản năng, đến khi ra lại sân tập luyện cậu mới ý thức được.

Mẹ nó, cậu ta rõ ràng là lớn tuổi nhất trong cái đám này, tại sao lại bị đối xử như trẻ con thế!!!

----------------------

Tối hôm đó, Mộ Minh Trạch không ngủ, vốn dĩ hắn cũng không cần ngủ làm gì, nhưng có Lam Bính bên cạnh nên hắn rất sẵn lòng phối hợp cùng cậu.

Nhưng tối nay, sau khi Lam Bính ngủ mất, hắn mở mắt, dùng dị năng khống chế giấc ngủ của Lam Bính, để cậu không bị giật mình thức giấc.

Mộ Minh Trạch nhìn đôi mắt nhắm nghiền của người ngủ bên cạnh trong chốc lát, thở dài, sau đó nhẹ nhàng nhấc cánh tay quấn quanh eo hắn đặt xuống giường.

Hắn đứng lên thật khẽ khàn, đi tới gần cửa sổ, nhìn về khoảng không phía nội thành.

Nỗi bất an trong hắn chưa từng giảm bớt. Hắn cảm nhận được, lũ tang thi đang giao động mãnh liệt, có thứ gì đó đang tới.

Thật tệ, Mộ Minh Trạch nghĩ. Hắn có thể đoán ra cái thứ chuẩn bị tới đó bằng cái trực giác chết tiệt của tang thi.

Đồng loại cùng cấp với hắn, hoặc cao hơn. Dù còn cách tuyến chính của cốt truyện đến tận 2 tháng, nhưng hắn nghĩ, có thể là người đó lắm.

Tang thi vua duy nhất, tang thi mạnh nhất trong tất cả, dị năng cũng là loại biến dị hiếm có, cuối cùng chết dưới tay Lam Bính.

Làm sao hắn đoán được à? Một phần nhờ trực giác, một phần là vì đám tang thi giao động quá mãnh liệt.

Hắn không nghĩ tới ai khác có thể có năng lực làm được điều này.

Ừm, nó vừa đem lại tin tốt, là hắn sẽ cùng Lam Bính đề phòng trước được, dù có thể là hắn phán đoán sai đi chăng nữa.

Vừa đem lại tin xấu, là có thể con tang thi kia chưa lên cấp 5, nhưng nó có đủ năng lực để sai khiến hầu như tất cả tang thi trong nội thành.

Nếu 1 mình nó thì không sao, nhưng với tình hình này thì không khả quan lắm.

Lam Bính chưa lên được cấp 5 như trong tiểu thuyết, con tang thi kia cũng vậy, nhưng không thể loại trừ khả năng nó hấp thụ trực tiếp tinh hạch của những con tang thi đã ngã xuống để lên cấp.

Lam Bính không thể làm vậy, loài người khác với tang thi, nếu không cẩn thận có thể bị tinh hạch lây nhiễm.

Mắt Mộ Minh Trạch tối hẳn lại, dù có làm thế nào, cũng phải giết được con tang thi đó, nó quá nguy hiểm.

Nếu như cần thiết, chắc sẽ dùng cách cực đoan nhất vậy.

--------------------

Hôm sau, tất cả mọi người trong căn cứ đều nghe được tin dữ: sắp có một đợt thi triều lớn ập đến!

Hơn nữa trong đó còn có một con tang thi cấp 4!

Tin tức tới từ tang thi có thể là duy nhất đứng về phía loài người hiện tại, Mộ Minh Trạch, nên độ đáng tin rất cao.

Mọi người nháo nhào cả lên, có người muốn rời đi ngay, nhưng Mộ Minh Trạch cũng đã nói, rời đi là một quyết định ngu xuẩn, vì lũ tang thi bây giờ đang nổi điên hơn bình thường, ra ngoài chỉ có nộp mạng cho chúng thôi.

Mọi người đành phải cố gắng hết sức chuẩn bị thủ thành. Phía trên lãnh đạo sắp xếp vị trí canh giữ cũng như phiên thay đổi, cung cấp luôn lương thực và đạn dược, nếu cần thiết thì dùng cả bom và đạn nổ.

Mộ Minh Trạch đứng ở khu vực gác trên của cổng thành, nhìn ra phía xa xa.

Một cơn gió bổng nhiên nổi lên, hất tung tóc hắn, xẹt qua gương mặt trắng nhược bình tĩnh, luồn vào trong áo khoát của hắn cuốn lên.

Kể từ khi vạn vật trên trái đất này ngừng chuyển động, thế giới chết chóc này lần đầu tiên hình thành một cơn gió.

Một cơn gió thật quen thuộc, cũng thật xa lạ, được một chút liền dừng lại.

Mộ Minh Trạch chỉ đứng lặng người, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Không biết vì sao, khi cơn gió kia nổi lên, hắn đã nghĩ, sắp rồi, trận chiến đó.

Hắn cũng biết được, có thể nó, con tang thi kia, cũng nghĩ như thế.

Một cơn gió chớp nhoáng, dữ dội mà đến rồi lặng lẽ mà đi, giống như tiên tri trước kết quả vậy.

Thật là một điềm xấu mà.

"Anh làm gì trên này vậy? Lo lắng sao?"

Tiếng nói vọng lại từ đằng sau Mộ Minh Trạch, không gần cũng chẳng xa, cách vùng an toàn của hắn một chút.

Gương mặt vô cảm của hắn xuất hiện nụ cười, hắn chỉ nhìn lên bầu trời xám xịt, không trả lời.

Lam Bính đứng phía sau hắn hai lông mày đã dính xát vào nhau, cậu cảm nhận được gì đó, làm lòng cậu thấp thỏm không yên.

Còn chưa kịp làm gì, Mộ Minh Trạch đã quay đầu lại, từ từ đến gần Lam Bính, môi nhếch lên một chút thể hiện ý cười, đáp: "Chỉ là ước lượng quy mô của chúng thôi, đoán thêm một số chuyện. Và, anh không lo lắng đâu."

Lam Bính nghe ra chút nhẹ nhõm trong giọng nói của Mộ Minh Trạch, cũng không rõ vì sao.

Mộ Minh Trạch cười nhưng hai mắt nhắm lại, hoàn toàn không để Lam Bính thông qua đôi mắt để nhìn được ra điều gì.

"Đi nào, xuống thôi. Còn một số chuyện chưa xong nữa. Hơn nữa, cũng sắp diễn ra rồi..." Mộ Minh Trạch vừa nói vừa dẫn đầu đi xuống trước, Lam Bính theo sát phía sau.

Câu cuối cùng của hắn nhỏ đến mức bị không gian xung quanh nuốt chửng, giống như chưa từng tồn tại.

--------------------

"Vương, tại sao chúng ta phải chờ lâu như thế ạ? Chẳng phải là cho chúng cơ hội sao?"

Ở quảng trường trung tâm nội thành K, một tiếng nói ồm ồm vang dội rất lớn, là một con tang thi cấp 3 tiệm cận cấp 4, đang hướng về phía một thiếu niên ngồi nhàn nhã trên đỉnh của pho tượng.

"Gấp gì chứ, ta chính là muốn cho loài người thời gian chuẩn bị mà." Thiếu niên tùy ý lật quyển sách trên tay, giấy đã hơi ố vàng.

"Chờ càng lâu thì càng có nhiều nguy cơ. Nghe tin chúng đang gấp rút chuẩn bị rồi. Ngài không thể..."

"Ngươi nói ta không thể? Ngươi đang nói ta nên sợ? Người đang chống đối ta à?"

Thiếu niên vẫn không liếc nhìn tang thi dưới đất lấy một lần, nhưng từng câu phát ra là một lần tinh hạch trong đầu tang thi đó đau nhức, thậm chí nghe được âm thanh nứt vỡ rất nhỏ.

Gã lập tức sợ hãi, cúi người thấp xuống, không dám nói nữa.

"Lâu lắm rồi mới tìm được một cá thể giống ta mà, ta cứ tưởng mình sẽ mãi một mình cơ, thế nên phải dành nhiều thời gian chuẩn bị, để có càng nhiều thời gian cạnh nhau chứ? Ngươi nói đúng không?"

Thiếu niên gấp cuốn sách lại, vuốt ve tựa đề của nó, "Trăm năm cô đơn".

Cậu nhìn về phía căn cứ phía xa, cười những tiếng nhẹ nhàng, giống như đưa trẻ vui mừng khi kết được bạn mới.

"Hơn nữa, cũng sắp rồi."

------------------------

Hai ngày sau, vào một buổi đêm yên tĩnh.

Hầu như công cuộc chuẩn bị đều đã xong từ 1 ngày trước. Đến tận bây giờ, sắp hết ngày rồi, vẫn hầu như không có động tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net