chương 2: Đế Vương Ám Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thu mình vào một góc mà khóc, nếu nói thì từ lúc thích anh cho đến nay thì cô chưa từng khóc như bây giờ. Cô tự trấn an bản thân của mình để bình tĩnh lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn trên khuôn mặt đẹp tựu thiên thần của cô. Cô khóc mà không để ý đến mọi thứ xung quanh đang có một người nhìn cô bằng đôi mắt ánh nên vài tia đau xót lẫn lo lắng.
.-.....? Tiểu bảo bối nhỏ à!anh xin em đừng khóc nữa mà.* đứng từ xa lo lắng*
Reng...... Reng..... Reng...
Tiếng chuông vào lớp vang lên khiến cô trấn tĩnh được phần nào. Cô lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt rồi từ từ bước xuống lớp học.
.-.....?  Tiểu bảo bối nhỏ anh sẽ luôn bên em và âm thầm bảo vệ em. Chỉ xin tiểu bảo bối nhỏ  của anh đừng khóc.
Tút....tút.....
[-...? Alo
-ĐE: Lão đại đã bắt được cô ta rồi. Bây giờ xử lý ả sao đây ạ.
-....? Cậu hiện đang ở đâu?
-ĐE: Dạ đang ở nhà kho của trường.
-.....? Đợi tôi. Tôi sẽ tự mình giải quyết.
-ĐE: V...vâng]
Nói rồi người đó quay mặt bước đi đến nhà kho của trường.
Người đó bước vào nhà kho thì đàn em của người đó đưa mặt nạ cho người đó.  Người đó đeo mặt nạ vào rồi lạnh lùng ra lệnh.
-....? Hất nước cho cô ta tỉnh đi.
-ĐE: Vâng
Chát....
-Han:* từ từ mở mắt* *sợ hãi* Các.....các người là ai. Mau..... Mau thả tôi ra.
-.....? * từ trong bóng tối bước ra* Tỉnh rồi sao tiểu thư Lee.
-Han: Anh là ai? Anh muốn gì?

.....? * Ngồi xuống trước mặt cô ta*  Tôi là ai sao ahahahahaha.  Thôi được trước khi cô chết tôi sẽ cho cô biết tôi là ai.
-Han: Tôi đã làm gì đắc tội đến các người chứ.
.....? * lạnh băng* cái chân này của cô đã đạp nên tay  vợ tương lai của tôi hay nói cách khác là phu nhân tương lai của Đế Vương Ám Dạ.
-Han: Là..... là Y/n sao. Ahahaha tôi thấy anh thật tội nghiệp, cô ta đã yêu JungKook rồi. Thì làm gì có cái gọi là phu nhân tương lại của........ của Đế Vương Ám Dạ........ vậy..... vậy ..... ngài..... ngài là Đế Vương của Bang Ám Dạ sao.*sợ hãi*
-....? Cho mày nói thế là đủ rồi.
Pằng..Pằng....Pằng..
3 phát đạn ghim vào đầu cô ta. Cô ta chết tại chỗ.
....? Dọn dẹp sạch sẽ đi.
-DE: vâng.
Nói rồi người đó lạnh lùng bước nên lớp.
~~~~~~~~~~
-JM: Thưa cô cho em vào lớp.
-GV: em vào đi.
Nói rồi cậu đi vào chỗ.
-Y/n: Cậu đi đâu mà bây giờ mới vào lớp vậy.
-JM: Tôi đi giải quyết một số chuyện ý mà.
-Y/n: ờ.
~Ra về~
-JM: Y/n mình về chung đi*làm mặt dễ thương*
-Y/n: Tôi phải đi làm thêm rồi. Xin lỗi cậu.
-JM: Không sao. Hôm khác cũng được.
-Y/n: Ừm. Tôi đi trước nha.bye bye.
Cô chạy vội ra khỏi lớp. Cậu chờ bóng cô đi khuất thì gương mặt của cậu liền lạnh băng lại khiến cho mọi người xung quanh cũng phải khiếp sợ. Bởi lẽ gương mặt dễ thương của cậu chỉ muốn làm nũng với một mình Y/n thôi.
-QG: *đi vào chỗ anh* * cung kính* Cậu chủ về thôi.
-JM: đưa tôi đến chỗ Y/n làm việc đi.
-QG: nhưng bà chủ vừa về nước muốn gặp cậu.
-JM: Ừm. Chúng ta đi.
.......
Cô chạy vội đến nhà hàng để kịp giờ làm việc. Cô vừa đi vào đã nhìn thấy anh đang ngồi ăn với một cô gái ,nhín vào có thể nói là họ là một cặp tình nhân. Cô luôn tự hỏi tại sao anh luôn từ chối cô, thì bây giờ cô hiểu rồi. Anh đã có ý chung nhân của mình. Cô nhìn vậy liền cụp mắt xuống đi vào trong.
-Sana: Phục vụ cho tôi mấy món này.
-PV: vâng.* đi vào trong*
-PV: Y/n mang cái này ra cho bàn 09 nha.
-Y/n: vâng.
Cô đẩy xe đồ ăn ra bàn của anh và cô ta.
-Y/n: Đồ ăn và nước của quý khách đây.
-Sana: Aaa. Cô làm cái quái gì vậy hả. Cô làm ướt hết váy của  tôi rồi.
-Y/n: tôi..... tôi xin lỗi. Tôi sẽ bồi thường.
-Sana: *chát* xin lỗi sao. Thứ thấp hèn như cô thì lấy đâu ra tiền để bồi thường. Có bán cái mạng nhà cô cũng không đủ.
Cô không biết phải làm gì trong trường hợp này. Mắt cô bất giác nhìn sang anh cầu cứu, nhưng anh vẫn ngồi ăn thản nhiên như không phải việc của mình. Cô tự chế giếu bản thân mk thật điên rồ mới đi cầu cứu anh.
-Sana: Quản lý đâu. Mau ra đây cho tôi.
-QL: có việc gì vậy thưa quý khách.
-Sana: mau đuổi việc cô ta đi nếu không đừng trách tôi. Cô ta giám làm ướt váy của tôi.
-QL: Xin quý khách yên tâm tôi sẽ phạt cô ấy.
-Sana: Phạt. Hư. Nếu không đuổi cô ta thì mau bồi thường váy cho tôi đi.
-QL: Quý khách bớt giận tôi sẽ đuổi việc cô ấy.
....
Thế là cô bị chửi một trận te tua, rồi bị đuổi việc.
-Y/n: bây giờ biết lấy đâu ra tiền để trang trải cuộc sống đây.
-JM: Y/n sao cậu lại ở đây. Không đi làm sao ( cậu thấy cô nên lại gần)
-Y/n: Tôi bị đuổi rồi.
-JM: Thôi đừng buồn nữa, hay là để tôi đi tìm việc với cậu nha. Mai được nghỉ đó.
-Y/n: Đc đó.
Thế là cậu đưa cô về.
-JK: * sát khí* ( nhìn cô và cậu vui vẻ mặt liền biến sắc) Vừa bị đuổi việc mà cô vui vậy sao
-Y/n: anh JungKook.
-JM: * kéo cô ra sau lưng bảo vệ* cô ấy có làm sao liên quan gì đến cậu.
-JK: Cậu thích cô ta sao? Nhưng đáng tiếc là cô ta lại là thứ mà tôi vứt đi mà vẫn mặt dày bám theo tôi.
-JM: Cậu......
-Y/n: * giữ tay cậu lại* JM à bỏ đi. Đi thôi.
Nói rồi cô chạy thật nhanh để anh không nhìn thấy nước mắt của cô. Cậu thấy vậy  nói với JungKook một câu rồi cũng chạy theo cô.
-JM: Đừng động đến bảo bối của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#rudomimo
Ẩn QC