36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn đường rộng đón con xe bong bong trên từng góc phố, thấm thoát lá thu đổ về màu vàng ươm nhuộm rực cả phố thị phồn vinh đẹp đến bức lòng người, tán lá ngã nghiêng đọng chút sương của đêm tàn, tiếng bước chân nặng trĩu bước đi trên con đường vắng, chợt có điều gì khiến em mệt nhoài dừng bước, vu vơ buông lời

- Được rồi, ra đi

Phía sau vách tường nhỏ không đủ che chắn hết một thân hình to, dáng ai cao cao cùng chiếc áo măng tô rụt rè bước ra, đầu cúi gầm nhìn mặt đất

- Theo em làm gì ?

Giọng em vẫn hệt thuở xưa, nhỏ nhẹ và dịu dàng quá đỗi, Taehyung lúc này mới dám ngẩng mặt lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo

- Tiện đường thôi

- Nhà anh đâu phải hướng này...

Chết mất. Hee Young sững người khi nhớ ra em vẫn còn đang trong một vai diễn quên đi hết tất cả ký ức về anh, ấy thế mà lại không buộc chặt miệng để nó nói năng lung tung thế này

- Em biết nhà anh sao ?

Taehyung chau mày, khó hiểu nhìn em

- Đương.. đương nhiên không. Chỉ là.. đoán bừa

Sau đó Hee Young nghe thấy tiếng cười thầm của người đối diện, không khí có phần ngượng ngùng không thể hiểu, em ngập ngừng rồi bước tiếp đoạn đường còn dở

Người nhỏ đi phía trước, người lớn hơn nối tiếp bước theo sau, cứ thế băng qua từng con phố cũ, quẩn quanh dưới sương lạnh hơn một giờ đồng hồ

Taehyung kết thúc lịch trình và quay trở về nước, ngày anh về đến nay chưa phút giây Hee Young phải tự đi một mình trên con đường dài, lúc nào em quay đầu cũng sẽ nhận về một khoảng không vô định chẳng có ai ngoài những cái cây cao cao sừng sững hiên ngang đứng ở đấy, nhưng liếc mắt một chút, em sẽ thấy được dáng anh lấp ló sợ hãi ở đằng sau những vật có thể che chắn được, lắm lúc là giả vờ lẫn vào đám đông khuất tầm mắt nhỏ, lắm lúc lại ngờ nghệch bị em phát hiện rồi cư nhiên nở một nụ cười như chẳng có chuyện gì xảy ra

Có lần em không chịu được lại đứng trước mặt anh như lúc nãy, hét to rằng em rất sợ có kẻ bám đuôi và không thích bị như thế, Hee Young vẫn còn nhớ như in nụ cười tươi ấy cùng câu nói khẽ

"Nếu như kẻ bám đuôi là anh vậy thì em sẽ yên tâm hơn những tên khác, đúng không? Cho anh đưa em về, xem như đây là cách cuối cùng anh dùng để yêu em"

Câu nói đó đem đến cho em sự rung động. Taehyung nói không sai, nếu anh là kẻ bám đuôi thì em sẽ nguyện ý lờ đi không phát hiện đến suốt cuộc đời. Còn ba chữ "anh yêu em" ấy Hee Young chẳng dám nhận, em nghe được nhưng lại giả ngốc không quan tâm

Lý do khiến cho anh làm vậy cũng chẳng có gì lớn lao, chỉ là sau khi anh biết được em đang quen một người bạn trai mới Taehyung đã lầm lì suốt một tuần hơn chẳng nói gì với bất kì ai, Jungkook là người báo tin cho em biết về tất cả, và cũng là người thứ ba sau Ha Eun và Seong Ho biết được kí ức trong em vẫn còn vẹn nguyên như ngày đầu

Và rồi, Taehyung chọn cách cùng em về nhà sau giờ làm việc mệt mỏi, giống như anh nói, xem như là lần cuối cùng anh níu lại chút tình mình chẳng thành duyên

- Đến nhà em rồi, anh về đi

- Em vào nhà đi, anh muốn thấy em an toàn

- Ừm

Dáng người nhỏ không luyến lưu bước vào căn hộ em đã chuyển đến đây từ khi quyết định quay trở lại Hàn Quốc, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, điều mà làm em thích nhất đó chính là sự bình yên của nơi này, người dân ở đây đều lo cho công việc quên mất cả thời gian nên khu này tĩnh lặng và khác biệt hẳn những nơi khác

- Ngày hai tháng sau.. em đến không?

Câu nói giữ chân Hee Young lại, then chốt cửa còn chưa được mở, em thản nhiên như không có gì

- Anh mời thì em sẽ đến

- Anh mời em.. đến dự hôn lễ của anh, nhé?

Nói đến đây khoé mắt Taehyung chợt hoen đỏ, nước mắt của một người con trai không dễ rơi nhưng sao những tháng ngày gần đây anh lại mau ướt nhoè mi như thế. Câu từ ứ nghẹn nơi thanh quản, giọng anh run run tiếp tục

- Anh biết em chưa từng quên anh, cũng biết được em hoàn toàn không hề mất đi trí nhớ...

Hee Young hoảng hốt quay người, đồng tử mở to thu bóng anh vào lòng, xót xa chạm đáy từng tế bào nóng

- Em vẫn còn nhớ anh không thích cafe nên khi anh đến quán thay vì giới thiệu như những bàn khác em lại chỉ ra vài thức uống có dâu tây và các loại trà dễ uống. Anh sẽ chẳng thể khẳng định thông qua đó nhưng hồi tháng ba anh thấy em lui đến lối cũ.. ôm hoa cỏ trong tay và khóc oà đến thiếp đi ở đấy

- Taehyung...

- Còn nữa, ngày ở sân bay, em mặc chiếc áo anh tặng đứng khuất sau cánh cửa lớn cách anh rất xa, dáng em nhỏ nhắn lại đau buồn, trên môi còn xuất hiện một đường cong chẳng vui

- Hôm anh sốt ngất đi ở phòng tập, Jungkook có bảo em ấy mới mua cháo ở một chỗ rất ngon, và, Hee Young em biết không, ngay từ thìa đầu tiên anh đã biết được chính em là người đã nấu nó. Không rau mùi, không tiêu, thịt bằm nhuyễn và nấm cắt nhỏ, quán nào bán vậy? Em nói xem

Lệ anh thấm đẫm cả khuôn mặt, đôi chân nặng nề kéo lê trên mặt đất, đến khi trong vòng tay anh xuất hiện một mùi hương rất lâu mới có lại được, Taehyung cúi đầu, nước mắt làm ướt cả vai em

- Hee Young anh thật sự không hiểu, rõ ràng là còn yêu sao em không giành lấy? Rõ ràng trong tim vẫn còn anh sao em cứ một mực chối bỏ không thừa nhận?

Giọng anh nức nở bên tai, cánh tay Hee Young đưa lên rồi lại bỏ xuống, giờ đây em phải nên dùng tư cách gì để ôm anh đây?

- Đã không thuộc về mình thì có giành lấy cũng sẽ vụt mất khỏi tầm tay. Phải, trong tim em còn anh nhưng là còn sót một bóng hình thời năm tháng trẻ. Còn Taehyung của hiện tại là ai, em vốn từ lâu đã thôi nghĩ về. Kim Taehyung mà em quen biết đã chết từ ngày cả hai còn ở trong khoang xe chật hẹp năm đó rồi

Đôi tay dần buông em ra, Taehyung mặt mũi tèm lem nước mắt nhìn lấy em, thương đau hoà lẫn thốt ra một câu

- Em vẫn còn hận anh khi xưa nói những lời nói đó sao? Hee Young em nghe anh giải thích.. anh lúc đó là tức giận không kiềm nén được nên..

- Không. Không. Taehyung...

Có vẻ như anh hơi kích động vì cảm xúc đang lấn át cả tâm hồn, tay lớn nắm chặt bả vai nhỏ ra sức lay lay như thể cầu lại chút dư vị của sự tha thứ ẩn sâu trong cốt lõi con tim của mỗi người

- Ngày đó anh nói anh hối hận khi gặp gỡ em.. anh nói anh kinh tởm với con người đứng trước mặt anh này.. anh còn nói.. sau này chúng ta xem như chưa từng quen biết.. bây giờ em làm theo ý anh rồi, anh phải vui chứ ?

Còn một điều Hee Young chưa nói với anh rằng trái tim em đã vỡ kể từ hôm đó rồi. Hee Young chưa từng nói dối, Kim Taehyung của em đã chết từ lâu, bây giờ để bắt đầu lại e là một việc quá khó cho đôi ta

Cánh tay anh bất lực trượt dài rồi thả lòng, có lẽ nên kết thúc ở đây thôi.. kết thúc tất cả

- Ngày hai tháng sau em sẽ đến, cho nên Taehyung phải chuẩn bị thật tươm tất, phải để cho mọi người thấy được chú rể đẹp đến thế nào.. được không ?

Hee Young chạm vào má anh rồi lau đi những vệt nước xấu xí, dùng toàn bộ dịu dàng đặt lên đôi mắt ấy một nụ hôn mờ

- Em sẽ đến để nhìn thấy yêu thương một thời được hạnh phúc, em sẽ đến để gửi tới anh một lời chúc phúc thật tâm nhất có thể, em sẽ đến để... em sẽ...

Giọt nước vỡ tan khi va chạm nền đất cứng, tiếng nấc đau thương quấn quanh lấy màn đêm tĩnh mịch, trăng hôm nay sao mà nhoè đáng kể, chẳng tỏ tường như thường ngày vẫn vậy, hẳn là nó cũng đang buồn, đang khóc cho chính mình cũng vì lý do nào đấy nên mới đơn độc suốt mấy tỷ năm

Thật buồn thay cho chuyện mình, dù có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể cùng bước đến muôn đời

Vốn dĩ đoạn tình này biết trước sẽ không có kết quả, biết trước được idol và fan luôn là hai đường thẳng song song ấy vậy mà lại cứ liều lĩnh chạy vào, giờ ngay cả lối thoát cũng chẳng thể thấy được nữa

Gió bay đến cuốn đi vài lá cây xào xạc khắp một vùng, cuốn đi cả những giọt nước mặn đang lăn dài trên má ai, Hee Young ngồi thụp xuống vỡ oà trong sự dỗ dành của người thương, cảm giác này quả thật em chịu không nổi, lúc trước cứ ngỡ rằng nếu như Taehyung kết hôn, em cùng lắm chỉ đau lòng một tí, buồn mất vài ngày, nhưng hôm nay mới rõ, nó giống như mất đi một phần cơ thể, nát hết cả trái tim, ngày nhìn anh ấy tay trong tay trao một chiếc nhẫn cho người con gái khác, cũng là ngày em nhận ra bản thân đã bị thanh đao vô hình xé toạc giữa lễ đường, giữa hàng người nô nức reo hò chúc phúc chỉ có em đứng đó, từng mảnh từng mảnh tan ra đều chẳng còn vẹn nguyên, mà từng mảnh trong đấy đều phản chiếu bóng hình của một người duy nhất


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net