Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tại Tokyo ( Nhật Bản )
  Mùa hè sắp qua và chuẩn bị đón chào mùa thu sang , từng cánh hoa anh đào cũng đã tàn phai màu sắc cũng không còn tươi mới nữa , một bông lại một bông nữa lìa cành và rơi theo làn gió nhẹ xuống lòng đường hoang vắng , những con phố man mác buồn , tôi ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ , mà lòng tôi cứ bâng khuâng xao xuyến như muốn lưu lại những cái khoảng khắc đẹp nhất của mùa hè . Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ những thứ chẳng đâu vào với đâu thì tôi bị một giọng nói ấm áp cắt ngang và nó đã đưa linh hồn phiêu dạt trên chín tầng mây của tôi trở về thực tại .
     " Tiểu Tuệ ! Mau xuống ăn cơm đi con ngồi ở đó làm gì thế ! " - hóa ra chủ nhân giọng nói đó không ai khác chính là người mẹ thân yêu của tôi, mẹ cũng thật là vào phòng cũng chẳng chịu thông báo cho tôi lấy một tiếng may mà trái tim tôi vô cùng khỏe mạnh chứ không thì đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi . Sau vài giây lấy lại bình tĩnh tôi mới cất được giọng trả lời mẹ
      " Vâng ! Con biết rồi thưa mẹ yêu quý " - tôi vừa nói vừa cười như lấy lòng mẹ tôi . Tôi sợ mẹ lại nói một bài thuyết trình giảng đạo giống như hôm nọ chắc đầu tôi sẽ nổ tung ra mất , mẹ tôi hay nói như " con gái thì phải dạy sớm , ít đi chơi dao du lại , lo học hành tử tế vào không mai sau không ai tới rước con đi đâu , lúc đấy ba mẹ lại phải kiếm tiền để nuôi một người con gái đảm việc nước giỏi việc nhà mà không có lấy được một tấm chồng như con đó cô nương à .... " mọi người thấy đấy tôi đúng là khổ mà mới có 17 tuổi thôi mà mẹ tôi đã lo tôi bị ế , rồi còn cả việc dao du bên ngoài nữa chứ , tôi nói thật hôm nào cũng ở trong nhà đây có bước chân ra khỏi nhà đâu  còn cả việc nữa tôi đây học đâu có dốt đâu IQ 170 cơ mà mẹ đều làm quá cả lên đúng thật là muốn bổ não quá
    " Con còn không xuống đứng đó nghĩ vẩn vơ gì thế " - thấy tôi đứng yên chẳng nói gì thì mẹ đã hết kiên nhẫn . Nếu bây giờ tôi còn không mau đi xuống thì cái cơn thịnh nộ của mẹ tôi không hướng nổi đâu chắc sẽ bị đè mà chết mất
       " Dạ ! Con đi đây"- tôi nói rồi chạy như bay ra khỏi phòng , tôi có cảm giác mình đang lao nhanh với một tác độ trên cả ánh sáng rồi ( Trời nhanh hơn ánh sáng chắc tác giả - tôi đây chết vì khâm phục quá )
          Khi đã chạy hết tốc lực và xuống được nhà ăn thì tôi bắt đầu thở dốc " ôi ! Mệt chết mất ! " khi hơi thở đã quay trở về với quỹ đạo thì tôi bắt đầu nhìn ngó xung quanh thì đập vào mắt tôi là không có ai hay bất cứ thứ gì ở đây cả . Ba tôi còn chưa xuống , anh hai thì đi làm việc đến tối mới về khỏi nói cũng biết là mẹ hôm nay gọi tôi nhầm giờ đã có thứ ăn gì đâu mà gọi tôi xuống đây ăn cơm trờ ạ ! Tôi cảm thấy mình tiêu tốn một lượng calo không hề nhỏ cho việc chạy bộ từ tầng ba xuống đây . Mẹ ơi ! Sao có thể đối xử với đứa con gái bé bỏng như thế chứ , tôi không thuộc dạng béo lên không cần phải giảm cân mà cơ thể tôi dù ăn bao nhiêu cũng không béo lên không phải lo vấn đề này vậy  thế thì sao mẹ lại gọi mình xuống sớm hơn mọi ngày nhỉ .Với chỉ số IQ cao như tôi cũng phải bó tay trước cái vấn đề này quá ( đang nghi ngờ chỉ số IQ của chị này quá). Tôi đang chìm vào trong những suy nghĩ và tính toán thì một giọng nói vang lên khiến tôi tí nữa là hồn lìa khỏi xác ( sao nhà chị này cứ thích chơi dọa người thế nhỉ )
      " Tiểu Tuệ ! "-hóa ra lần này người làm tôi thót tim là người ba vô cùng hà khắc và khó tính của tôi , cũng may tôi có một trái tim vô cùng khỏe mạnh chứ không thì đã bị bố tôi dọa cho "ngủm củ tỏi"  từ lâu rồi ( sống trong một gia đình như vậy thì dương nhiên phải có một trái tim khỏe mạnh rồi không 10 cái mạng cũng chẳng đủ ) . Tâm hồn tôi đang ở trên tận mây xanh  nên quên mất là bố vừa gọi tôi . Ông bắt đầu tức giận và quát lớn , xén nữa làm tôi ngã ngửa
         " Tiểu Tuệ ! Con không nghe ba gọi sao ? Đứa con gái này càng ngày càng không coi người ba này ra gì ? " - để giảm bớt lửa giận trong lòng ba thì tôi đã phải vắt kiệt hết số chất xám trong đầu để lặn ra được nhưng câu nịnh nọt

         " Ba , ba yêu quý , ba là số một , con gái làm sao dám không coi ba ra gì ? Chỉ là con đang nghĩ xem sắp đến năm học mới rồi lên chuẩn bị những gì đây . Nên con mới không nghe thấy lời của ba . Con gái mong ba tha thứ vì sự vô lễ này của con ......" - tôi tuân một tràng dài mà không biết mệt mỏi . Có đôi lúc tôi cũng không phục tài ăn nói của mình quá đi hihi 😊 . May quá hôm nay ba cũng không có giận lắm không thì chắc có 10 cái mạng tôi cũng chẳng dám chọc đến bố tôi đâu
        " Con biết thế thì tốt ! Ba và mẹ con đã đặt vế máy bay cho con về nước vào ngày mai rồi , con mau đi chuẩn bị để mai suất phát " - ba vừa nói xong thì tôi cảm giác như mình bị sét đánh ngang tai vậy sao ba mẹ có thể vứt bỏ đứa con gái đáng yêu , thông minh , xinh đẹp như tôi được nhỉ sao không ai thương tiếc cho tôi huhu ( chị này bị mắc bệnh tự kỉ nặng rồi , làm cho tác giả như tôi biết lên khóc hay lên cười đây )
       " Ba ơi ! Sao ba có thể đuổi con đi nhanh như vậy chứ ! Con mới đến đây được ba tháng thôi mà " - tôi muốn nói con không muốn về , ở đây chơi vui hơn nhưng làm sao dám nói , tôi đây chưa có muốn chết sớm như vậy đâu , tôi không bao giờ đem đầu của mình ra đùa với tử thần
        " Ba tháng là quá dài rồi đến lúc con về đó học tập đi thôi , ba nghĩ con lên đi nghỉ sớm để mai còn ra sân bay nữa " - ba nói sao mà đau lòng quá 💔 ôi trái tim của tôi đang đau thắt lại đây ( chị ấy không phải đau vì bố phũ phàng đâu nha mà là vì không được đi chơi nữa lên đau lòng mất mác đó)
           " Ba à , con có thể ở lại vài ngày rồi mới về đó học tiếp được không , dù sao cũng còn gần một tuần nữa mới vào năm học mới mà " - tôi cố nài nỉ ỉ oi bố để được ở lại vài ngày nhưng sự đời đâu như ta mong muốn nó luôn đi ngược lại với ý muốn của con người  huhu thật là đắng lòng quá đi
          " Không được , ba nghĩ con lên sớm về đó để chuẩn bị vào năm học mới đi mà anh hai con đã xin chuyển trường cho con rồi . Con liệu hồn mà học cho tử tế nếu không người ba này sẽ là người đầu tiên không tha cho con " - ba nói làm tôi choáng sao lại chuyển trường còn cái trường kia của tôi thì sao đang êm đẹp sao lại chuyển trường lần này thì thảm rồi không bết ông anh trai yêu quý của tôi mang tôi chuyển đến ngôi trường quái quỷ gì rồi huhu không chịu đâu ( phận làm con gái không được cãi dai )
       " Ba sao lại phải chuyển trường con thấy học ở đấy rất tốt mà " - tôi mong ba có thể suy xét cho tôi về lại ngôi trường cũ thân thương ( chắc lại thầm thương trộm nhớ anh nào rồi đây mà ... )
            " Con đừng tưởng ba ở đây không biết gì . ví như chuyện con cùng cái bạn chọc phá cô giáo đến cả chuyện bây giờ con làm đại ca của các nữ sinh trong trường ba đều biết hết đấy . Con cứ liệu hồn " - ba nói sao mà tôi thấy mình oan uổng quá cái chuyện cô giáo bị dọa ở trong ngăn bàn đâu phải lỗi của tôi nó ở đấy sẵn rồi chứ bộ , mà chỉ vì hôm đấy đến phiên tôi trực nhật thì mọi chuyện đều quy hết lên đầu người vô tội là tôi đây tôi không biết gì cả nhưng đâu có ai tin vậy là tôi coi là một cô gái ' lưu manh giả danh tri thức ' còn chuyện kia nữa cái gì mà lão đại không biết ai lại ghét tôi đến mức quy chụp cho tôi cái tội danh lớn như thế
        " Ba con không ....." - tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị ba cắt ngang không thể nói thêm được lời nào , ai biểu ông là ba tôi là thần linh cao cao tại thượng là người đã góp phần tạo ra đứa con gái tài hoa này cơ chứ
             " Thôi đủ rồi con không biện minh nữa may ăn cơm rồi con lên thu xếp đồ mai trở về " - ba nói mà sao tôi thấy ấm ức quá huhu tôi đúng là một cô bé đáng thương không ai yêu không có ai chăm sóc ( về đấy có người hầu kẻ hạ lại còn thiếu người chăm sóc nữa à , suốt ngày chỉ biết than trời trách đất thôi phục chị này thật ) . Ngồi ăn cơm mà lòng tôi không sao vui nổi , mà cũng tại cái không khí trong phòng lúc này im lặng và ngột ngạt đến khó thở . Tôi nghĩ mình lên ăn nhanh để mau chóng thoát khỏi cái cục diện rối rắm này  , thế là tôi ăn nhanh ăn chóng rồi lễ phép chào ba mẹ để đi về cái phòng thân yêu của tôi . Ôi ! Cái phòng thân yêu chị sắp phải rời xa em rồi , bao giờ mới có dịp về đây thăm lại căn phòng xưa ( sao nghe bi tráng quá mùa hè năm nào mà chả về đây thăm lúc nào cũng làm quá lên hết chịu nổi chị này mà  ) . Tôi bắt ngồi thu dọn một đống quần áo hỗn độn ngổ ngang bên trong tủ của mình , thật ra tôi cũng không phải một đứa ưa sạch sẽ cho lắm cái gì đến tay là ta quăng hài........nói các bạn đừng chê tôi cũng không có phải đứa thích ở dơ đâu chỉ là cứ lúc nào đi tắm phải tìm đến quần áo là cái tủ nó lại được tôi răng cho như là mạng nhện , đó cũng là một thói quen không tốt nhưng làm sao đây hình như nó ngấm vào máu tôi rồi không rứt ra được . Sắp đến một ngôi trường mới không biết tôi có lên làm một học trò ngoan không nhỉ hay cứ như bình thường hay là trở thành cô học trò nghịch ngợm ưa ngạnh số một của trường nhỉ hài ........ đây lại là một vấn đề khá là nan giải đối với tôi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kẹo
Ẩn QC