Chương 33: Tiệc mừng công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Tiểu Thụ trình diễn xong chủ đề cuối cùng, về tới hậu trường.

Dung Tuyển Khanh kích động ôm chầm lấy cô, nói năng lộn xộn: "Trời ơi! Trời ơi! Chị đã nói gì hả? Rất lâu trước đấy chị đã nói, chúng ta mời người mẫu gì chứ? Khuôn mặt của em, vóc dáng của em, chính là thương hiệu tốt nhất của TRsam!"

Mộc Tiểu Thụ còn chưa lấy lại tinh thần từ ánh đèn lóa mắt trước sân khấu, bị Dung Tuyển Khanh ôm chầm, cô ngược lại lấy về mấy phần hồn.

Cô sững sờ quay đầu, ngơ ngác nhìn Dung Tuyển Khanh: "Em không bôi xấu mọi người chứ?" Dù sao cô không xuất thân chính quy, cũng chẳng biết đi catwalk, vừa lên sân khấu, tất cả động tác và ánh mắt chỉ là theo phản xạ.

Nhưng cô bướng bỉnh, cho dù thiết kế của cô bị hủy, cũng phải hủy ở trong tay cô.

"Bôi xấu cái gì?" Dung Tuyển Khanh ngửa mặt lên trời cười dài, "Chuẩn bị tiệc mừng công đi!"

Thẩm Thuân Thư cũng cười: "Tiểu Thụ, làm tốt lắm."

Lê Dịch biếng nhác choàng vai Thích Chí Vi, cười nói: "Có thể được Thẩm lão đại khen một câu, không dễ dàng đâu."

Mộc Tiểu Thụ thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tươi tắn: "Bây giờ em có thể ra ngoài yên tĩnh một chút không?" Cô vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía cửa.

Dung Tuyển Khanh cười ha ha nói: "Đi đi, đi đi, Kì tiên sinh của em chắc chờ đến nổi mất kiên nhẫn rồi. Buổi diễn của những nhà thiết kế khác để bọn chị xem là được rồi, nếu có thiết kế gây ấn tượng, đến lúc đó sẽ nói với em."

Mộc Tiểu Thụ theo bản năng ngước mắt nhìn Thẩm Thuân Thư.

Thẩm Thuân Thư cười gật đầu, nói: "Đi đi, thư giãn một chút."

Tháo trang sức tẩy trang xong, Mộc Tiểu Thụ từ hậu trường tùy ý nhấc lên vạt váy, theo cửa hông tại nơi trình diễn đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng trình diễn, đúng lúc ánh mặt trời buổi chiều đã ngà ngà.

Tại mảnh sân trước hội trường, đài phun nước chảy ào ạt, người qua lại lác đác, bóng cây đong đưa.

Kì Tấn Khiêm đứng dưới một cây ngô đồng, hai tay đút túi, ánh mắt không biết dừng ở nơi nào.

Cô còn chưa đi được vài bước thì anh đã có cảm giác nhìn về phía cô.

Sau khi tiếp xúc với ánh mắt anh, cô dứt khoát đứng lại không đi, chờ anh đi tới gần.

Dưới ánh nắng ngà ngà, cô gái mặc chiếc đầm hoa nền xanh đứng cạnh đài phun nước tươi cười với anh, lúm đồng tiền xinh đẹp tỏa sáng khiến lòng anh rung động.

Khi anh lấy lại tinh thần thì mới phát hiện mình đã từ bóng râm đi ra, đi tới trước người cô.

Anh cúi đầu, nhìn kỹ càng khuôn mặt cô. Cô tẩy trang quá vội vàng, trên mí mắt còn dính chút phấn, lông mi khẽ run, liền hiện lên một chút vẻ giản dị trang nhã óng ánh.

"Thế nào, vợ anh có phải rất lợi hại không." Cô ngẩng mặt lên, giống như đứa trẻ tìm kiếm lời khen ngợi.

Anh tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu: "Rất lợi hại, thật sự rất lợi hại."

"Đây là lần đầu tiên cô ấy bước lên sàn diễn đó." Cô tiếp tục giành công. Có trời mới biết khoảnh khắc bước lên sân khấu cô lo lắng biết bao.

Anh nở nụ cười, ôm cô vào lòng: "Vợ anh ưu tú như vậy, áp lực của anh lớn quá."

Cô nhịn không được, cười khanh khách không ngừng.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Cô hỏi. Dù sao cũng không thể đứng ở đây phơi nắng chứ.

Anh đáp: "Em muốn đi đâu thì mình đi đó."

***

Sau khi Sue Mu đích thân lên sân khấu trình diễn thiết kế của mình, giới truyền thông liền nhanh tay sử dụng mọi mánh khóe để lọt vào hậu trường, chỉ vì đưa danh thiếp cho Sue Mu, nhân tiện xem thử có thể hẹn cô làm phỏng vấn độc quyền hay không.

Nhưng ngay cả phóng viên thâm niên nhất cũng không gặp được Sue Mu. Không ai biết, nhà thiết kế trẻ tuổi này đã sớm chuồn đi mất, giờ phút này đang ở một nông trại nhỏ tại vùng ngoại ô Paris uống sữa dê.

Nông trại kiểu mở một nửa, một phần làm khách sạn gia đình, phần còn lại để tiếp đãi các du khách đến từ khắp nơi trên thế giới.

Mộc Tiểu Thụ ngồi trên xích đu bằng gỗ, nhìn Kì Tấn Khiêm nửa ngồi xổm chơi đùa với một con chó chăn cừu Đức to lớn.

Cô ngồi nhìn, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Kì tiên sinh, có đôi khi em cảm thấy thế giới này rất huyền ảo. Anh đứng trên đỉnh núi cao, còn em thì đứng ở đất thấp cách anh rất xa rất xa," cô ra dấu một khoảng cách rất dài rất dài, "Khoảng cách giữa chúng ta rõ ràng xa như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta lại ở bên nhau."

Một tay cô cầm chai sữa dê, một tay chống cằm: "Khẳng định có rất nhiều cô gái giống em hồi đó thầm thích anh, nhưng anh làm sao bị em quyến rũ chứ? Thật ra em không phải muốn quyến rũ anh, em chỉ coi anh là một khao khát, thường lấy ra lén thích một chút."

Anh vốn đang chơi đùa với chú chó chăn cừu, nghe được lời cô anh không khỏi mỉm cười: "Kì phu nhân, em chưa từng quyến rũ sao? Đêm tiệc mừng thi đại học kia, là ai ở nhà thờ muốn hôn trộm anh? Hôn trộm anh thì thôi đi, kỹ thuật lại kém như vậy, chỉ hôn tới cằm." Cuối cùng anh đành phải chủ động hoàn thành nụ hôn kia.

Cô hơi lúng túng: "Đó không phải là cách bày tỏ chân thật của em, chỉ là uống say thôi." Bỗng nhiên cô sực nhớ gì đó, "Anh cũng thật là, rõ ràng biết em say, cũng không biết từ chối." Cứ thế cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.

"Tại sao phải từ chối?" Anh nhíu mày, "Vốn đã muốn làm, có thời cơ không chịu làm, đây không phải là phong cách của anh."

Hồi lâu sau cô mới phản ứng lại: "Thế nên anh thích em từ lâu lắm rồi đúng không?" Càng nghĩ cô càng cảm thấy suy đoán này không sai.

"Anh thích em hồi nào?" Cô không ngồi trên xích đu nữa, dứt khoát ngồi trên bãi cỏ giống anh, "Nói nói đi, đừng ngượng ngùng."

Anh lấy chai sữa dê trong tay cô đặt sang một bên: "Vấn đề này em đã từng hỏi anh, anh cũng trả lời rồi."

Cô không khỏi sửng sốt: "Khi nào? Sao em không biết?"

Anh liếc nhìn cô: "Ở Leukerbad."

Cô trầm tư suy nghĩ, không có kết quả.

Anh bỗng nhiên cười xấu xa: "Đêm đầu tiên ở Leukerbad, không nhớ à?"

Cô lại sửng sốt, nhất thời đỏ mặt. Sao cô có thể quên béng đêm hôm đó. Tuyết đêm, suối nước nóng, còn có, anh.

Nhưng đêm đó quá hỗn loạn, cô không nhớ mình hỏi gì, cũng không nghe rõ anh đáp cái gì.

"Nói lại lần nữa xem." Cô nịnh nọt nhích lại gần lồng ngực của anh.

Anh cong khóe môi: "Được thôi." Lại nói tiếp, "Xem khi nào anh có tâm tình đã."

Cô cắn răng: "Anh nói đi, khi nào anh mới có tâm tình?"

Anh nhìn cô trong lòng, nói chầm chậm: "Khi nào chúng ta đăng ký kết hôn xong."

Cô bất mãn: "Vậy phải chờ về nước rồi."

Anh biết lắng nghe: "Vậy sau khi về nước rồi nói với em."

Cô ngước mắt, nhìn rõ đường nét khuôn mặt của anh, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Khuôn mặt này của anh đã lừa gạt bao nhiêu cô gái hả? Bọn họ thích anh, anh không quan sát được à?"

Anh nắm lấy bàn tay gây rối của cô: "Tại sao anh phải lãng phí thời gian quan sát bọn họ?"

"Thế anh có quan sát em không?" Cô nhẹ nhàng mỉm cười, "Anh có biết em thích anh không?"

Anh nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Biết." Sự ngưỡng mộ trong mắt cô rõ ràng như vậy, anh không phải đồ ngốc, đương nhiên thấy rõ.

Cô ngẩn ngơ: "Anh cư xử quá cẩn thận, thế nên hồi đó anh còn chưa thích em?"

"Sai." Anh nở nụ cười, "Hồi đó em còn nhỏ, anh sợ hù dọa em."

Cô hoàn toàn ngây ra. Lượng tin tức trong những lời này quá lớn, cô phải từ từ tiêu hóa.

"Hồi đó, anh đã thích em rồi?" Cô mở to mắt, "Bắt đầu từ khi nào? Tám năm trước khi anh đưa em về nhà? Lúc chúng ta quen nhau ở Quỳnh Tạ? Hay là lần đầu gặp tại tầng cao nhất của đại học K?"

Anh cười thoải mái, hôn lên trán cô: "Đừng suy đoán qua lời của anh nữa, nếu muốn biết đáp án, mau đăng ký kết hôn với anh đi."

"Còn có một câu em nói sai rồi." Anh nói, "Giữa chúng ta không có khoảng cách. Cho dù chúng ta thật sự một người ở đỉnh núi, một người ở đất thấp, anh cũng sẽ vượt qua khoảng cách này mà tới tìm em."

"Thế nên anh không muốn làm nỗi khao khát của em, anh muốn làm chỗ dựa của em. Khi nào em cần anh thì anh đều có mặt."

***

Khi Mộc Tiểu Thụ từ vùng ngoại ô trở về thì màn đêm đã buông xuống.

Tiệc mừng công của TRsam đang tiến hành rất khí thế. Khi Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm tiến vào phòng, bầu không khí bên trong đã lên tới đỉnh điểm.

"Nhân vật chính bỏ trốn đã trở về!" Dung Tuyển Khanh bưng ly rượu, nháy mắt với Mộc Tiểu Thụ, "Uống rượu uống rượu!"

Mộc Tiểu Thụ bóp trán. Cô lại dám đưa Kì tiên sinh đến nơi như hang hùm này.

Kì Tấn Khiêm ngược lại hào phóng cầm lấy ly rượu trong tay Dung Tuyển Khanh, uống một hơi cạn sạch: "Cám ơn các vị đã chăm sóc Tiểu Thụ."

Nhất thời tiếng ồn ào vang lên không dứt.

Mộc Tiểu Thụ không cần nhìn cũng biết, thành viên Arbre ngồi ở bên kia nhất định sáng mắt nhìn chằm chằm bên này. Cô có thể đoán được sau tối nay mọi người sẽ buôn chuyện nhiều cỡ nào.

Thẩm Thuân Thư đi tới, nâng ly ra hiệu với Kì Tấn Khiêm: "Đây là chỗ phụ nữ, chỗ đàn ông chúng ta ở đằng kia." Dứt lời anh dẫn Kì Tấn Khiêm sang một bàn khác cách xa đám người Dung Tuyển Khanh.

Chỉ trong phút chốc sững sờ, Kì tiên sinh đã bị bắt cóc. Mộc Tiểu Thụ vô cùng buồn bực.

Ánh mắt cô nhịn không được ngó sang bàn bên phía Thẩm Thuân Thư, trông thấy bàn bên kia quả thật toàn là đàn ông. Thẩm Thuân Thư và Lê Dịch hiển nhiên tạm thời hợp tác, anh một câu tôi một câu, không biết đang nói gì với Kì tiên sinh. Kevin ở bên cạnh giúp vui, liên tục rót đầy rượu cho Kì tiên sinh.

"Đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng." Trên mặt Dung Tuyển Khanh mang theo ý cười rõ rệt.

Mộc Tiểu Thụ hoàn hồn, sắc mặt hơi lúng túng: "Em nhìn gì đâu?"

"Rõ ràng là đau lòng." Dung Tuyển Khanh cười đến ngả nghiêng.

Thích Chí Vi lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, Thuân Thư và Lê Dịch có chừng mực. Cơ mà cũng không thể cho vị kia được lợi, sao có thể để đàn ông tùy tiện đưa người của chúng ta đi chứ."

***

Khi buổi tiệc mừng công chấm dứt thì đã sau nửa đêm.

Sau khi từng nhóm lảo đảo rời khỏi, Mộc Tiểu Thụ đợi được Kì Tấn Khiêm.

Trên người anh mang theo mùi rượu nồng nặc.

"Say rồi?" Cô vội vàng dìu anh, lúc này mới lộ ra vẻ đau lòng, "Uống nhiều rượu như vậy."

Hai người đi trên hành lang dài yên tĩnh.

Cô vốn định dìu anh, không ngờ anh duỗi ra cánh tay dài, thừa cơ nhốt cô vào trong lòng.

Hình như anh rất say, hơi híp mắt nhìn cô.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Anh bỗng nhiên mỉm cười: "Anh rất vui."

Cô không hiểu.

Anh giải thích: "Họ đối xử với em tốt lắm."

Trong nháy mắt cô hiểu ra, khẽ cất tiếng cười: "Đúng vậy, họ giống như người nhà của em."

Anh nắm tay cô: "Sau này, anh chính là người nhà của em."

Cô nắm tay anh, mặt mày tươi tắn.

Ra khỏi quán bar, ánh trăng ấm áp.

Anh ỷ vào say rượu, dựa trên người cô không chịu đi.

"Rốt cuộc anh có say hay không?" Cô không khỏi hoài nghi.

Anh cúi đầu mỉm cười: "Em nói đi?" Cánh tay anh lại ôm cô chặt hơn.

Cô bối rối: "Đang ở trên đường đấy, chú ý ảnh hưởng."

Anh không nói lời nào, coi như không nghe thấy.

Cô giả vờ muốn nổi giận, vừa ngẩng đầu liền thoáng thấy dưới đèn đường có một bóng người.

Người kia lẻ loi một mình, không biết đứng ở cửa quán bar bao lâu.

"Tô Hiểu Mạt?" Cô hơi kinh ngạc.

Nghe được tiếng gọi của cô, Tô Hiểu Mạt cứng đờ.

Một cặp trai tài gái sắc khiến đôi mắt cô ta đau nhói.

"Cậu không sao chứ?" Mộc Tiểu Thụ hơi lo lắng. Tô Hiểu Mạt sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện mất tích, bên trong nhất định có nỗi khổ tâm.

Tô Hiểu Mạt hơi cụp mắt, sau đó nhìn sang mắt Mộc Tiểu Thụ: "Tôi xin lỗi. Tôi tưởng buổi diễn của chúng ta vào buổi tối. Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Khi cô ta bước vào phòng trình diễn, mọi người đã tản đi từ lâu.

Ngay cả cơ hội bày ra một mặt tốt nhất trên sân khấu cho anh xem, cô ta cũng không có.

Có điều cho dù cô ta đứng trên sân khấu, trong mắt anh cũng không có cô ta. Trong trái tim cô ta đã quá rõ ràng, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

Mộc Tiểu Thụ cũng không truy đến cùng nữa, cô chỉ nói: "Không sao, chúng ta chuyển nguy thành an, kết quả cuối cùng không tệ."

"Vậy là tốt rồi." Tô Hiểu Mạt cười cười.

Mộc Tiểu Thụ nói tạm biệt, tiếp tục dìu Kì tiên sinh chẳng biết say thật hay giả đi về phía trước.

"Tiểu Thụ."

Bỗng nhiên, Tô Hiểu Mạt cất tiếng gọi tên Mộc Tiểu Thụ.

Cô quay đầu.

"Tiểu Thụ, tôi vẫn luôn rất hâm mộ cậu." Tô Hiểu Mạt hơi cười, "Cám ơn cậu." Dừng một chút, lại nói, "Tạm biệt."

Mộc Tiểu Thụ hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao Tô Hiểu Mạt muốn nói tạm biệt lần nữa. Cô cũng cười với Tô Hiểu Mạt: "Đã khuya rồi, cậu mau quay về khách sạn đi. Ngày mai gặp."

Mãi cho đến khi bóng dáng của Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm biến mất trong bóng đêm, Tô Hiểu Mạt mới lấy lại tinh thần.

Khi nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ lần đầu tiên tại Thập Tam Trung, cô ta đã hiểu được, cô gái đơn độc kia không cùng thế giới với cô ta.

Cô gái kia không cố ý lau đi lớp bụi của mình, nhưng ngay cả bản thân cô gái đó cũng không biết, lớp bụi kia hoàn toàn không thể che giấu ánh hào quang của cô.

Tô Hiểu Mạt từng muốn tới gần thế giới của Mộc Tiểu Thụ cỡ nào, nhưng kết quả không biết tại sao cô ta lại đi ngược hướng với thế giới kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net