Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Syaoran vừa hớn hở chạy ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng Sakura, lập tức kinh hãi không nói nên lời. Sakura cười toe nhìn cậu, có vẻ hài lòng với chiến lợi phẩm lắm. Mặc dù quần áo của cô lấm lem máu, mặt mũi có đôi chỗ xây xát. Syaoran há hốc miệng nhìn Sakura, sau đó lập tức kéo cô vào nhà.

-"Ớ. Syaoran. Sao vậy? Anh xem, em rất giỏi phải không? Còn bắt được cả Ngao Cẩu nữa này."

Mặc cho Sakura cười toe toét khoe con cún nhỏ với Syaoran, mặt cậu chàng vẫn hằm hằm. Tomoyo đã về nhà từ trước, đang ngồi cùng Eriol, thấy bộ dạng Sakura không thể thê thảm hơn được thì giật mình đứng dậy.

-"Sakura. Cậu sao thế?"

Sakura ú ớ, chỉ kịp trao lại con cún cho Tomoyo là lại bị Syaoran lôi tuột vào phòng. Chưa kịp định thần lại, Syaoran đã hung hăng đá cánh cửa đóng sập vào.

-"Sakura." Syaoran rít lên trong họng. điệu bộ vô cùng đáng sợ. Sakura nhìn mà phát hãi. Chưa bao giờ thấy Syaoran hung hăng như thế này. Càng ngày cậu ta càng có nhiều điểm làm Sakura ngạc nhiên.

-"Ơ... Em làm gì sai hả???"

-"Gặp Cerberus sao không gọi anh???"

-"Gọi? Bằng cách nào?"

-"Tất nhiên là dùng chiếc nhẫn."

-"Dùng được hả?"

-"SAKURA"

Syaoran gầm lên, đôi mắt long lên. Trước đây đã chỉ cho cô cách gọi Syaoran bằng chiếc nhẫn rồi. Không phải là không thèm để ý đấy chứ?

-"Giật cả mình. Anh làm gì mà phải gầm lên thế? Lúc trước anh có chỉ cho em sao? Em không nhớ?"

-"Sakura? Em thật sự không để ý những lời anh nói??"


Giọng nói của Syaoran có phần như giận hờn. Sakura đột nhiên cảm thấy bối rối. Chẳng biết là Syaoran đã dặn hay chưa. Chỉ biết là hình như làm Syaoran giận rồi.

-"Xin lỗi Syaoran. Lần sau không như thế nữa." Sakura lí nhí hạ giọng. "thế nhưng em cũng trở về an toàn rồi còn gì nữa."

Syaoran khe khẽ thở dài. Cậu ôm lấy Sakura, dìu lại ngồi trên giường, thủ thỉ vào tai cô.

-"Sakura. Em không biết là đã dọa anh sợ chết khiếp rồi sao? Sau này nhất định không để em chịu khổ nữa."

Trong lòng Sakura chợt trào lên luồng cảm xúc ấm nóng. Cô gặp chuyện đương nhiên Syaoran sẽ lo lắng. Thế nhưng cô chỉ muốn cố gắng hết sức, để sau này có thể đường đường chính chính bên cạnh cậu. Sakura vòng tay ra sau gáy Syaoran, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.

-"Chuyện này đương nhiên em rõ hơn ai hết. Thế nhưng chẳng lẽ em không đủ bản lĩnh để anh tin là em có thể tự bảo vệ mình sao?"

-"Tất nhiên là có." Syaoran cười khẽ. "Dù sao cũng không tránh khỏi lo lắng cho em."

-"Vậy được. Sau này em nhất định sẽ chăm chỉ học thêm. Sau này anh có thể không phải lo lắng cho em nữa rồi."

Syaoran không biết phải nói lại thế nào với Sakura. Cô thực chất không thể hiểu được giới quỷ đáng sợ. Sakura là người tốt. E rằng nhiều lúc không thể đấu lại được sự gian xảo của Quỷ.

-"Đời này e là muốn không lo lắng cho em, bảo về em thì anh không thể yên tâm được."

Sakura cười tươi với Syaoran một cái. Syaoran đã yêu cô tới mức không thể không lo lắng cho cô mất rồi. Nụ cười của Sakura xóa tan đi cảm giác lo lắng trong lòng Syaoran. Vốn dĩ Syaoran vẫn biết, Sakura nếu chịu học phép của Quỷ, nhất định sẽ trở thành người không thể xem thường. chỉ cần cậu chịu khó truyền dạy cho Sakura, nhất định sẽ có thể an tâm mang cô đi cùng. Nhìn Sakura cười tươi không chút lo âu, Syaoran cũng chợt mỉm cười. Cậu nhẹ nhàng đặt lên môi Sakura một nụ hôn. Bờ môi ấm nóng của Sakura lúc đầu cũng có chút ngại ngùng. Syaoran càng lúc càng mãnh liệt hơn. Cậu từ từ ép Sakura nằm xuống. Bờ môi cậu xiết chặt đôi môi Sakura, ngấu nghiến, thưởng thức. Sakura có chút khó thở, tay cô mân mê tấm lưng rộng của Syaoran. Một lát sau, Syaoran buông cô ra, nằm sang một bên, tay còn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sakura đặt lên ngực mình. Sakura thở hổn hển, nép mình vào người Syaoran, tay ôm ấp lấy ngực Syaoran. Một lát sau, Syaoran mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

-"Sakura. Cả đời này em sẽ theo anh chứ?"

-" Tất nhiên rồi."

-"Kể cả phải từ bỏ nhân gian này?"

Sakura im lặng. Một lúc cũng lên tiếng.

-"Syaoran. Anh đang lo lắng chuyện gì sao? Anh vốn dĩ đã là chồng em. Em không theo chồng em thì theo ai?"

Syaoran mỉm cười. Chỉ cần câu nói này của Sakura.

-"Sakura. Anh sắp phải trở về Địa phủ."

Thân hình Sakura đột nhiên cứng đơ. Syaoran vừa nói là sắp phải trở về địa phủ sao? Chẳng phải là vất vả lắm mới trốn ra được sao? Sao có thể trở về đó chịu chết. Sakura sợ hãi lên tiếng

-"Sao phải trở về đó?"

-"Trở về để quản thúc địa ngục."

-"Thế nhưng..."

-"Sakura." Syaoran kéo tay Sakura lên, đặt một nụ hôn vào đó. "Nếu anh không về, nhất định Quỷ Vương đời tiếp theo sẽ rất ác độc. Quỷ Vương ác độc, chỉ có một nhân gian này chịu thiệt. Cha anh vốn dĩ định xâm chiếm nhân gian. Quỷ Vương đời tiếp theo sẽ phải giúp ông ta thu phục, sau đó sẽ đánh lên Thiên giới. Chuyện này nhất định không thể để xảy ra."

-"Chẳng phải anh về đó sẽ là chịu chết sao?"

-"Cha anh rất yêu thương anh. Ông tuyệt đối không làm điều gì tổn hại đến anh. Chỉ có điều, độc dược sợ là không tránh được. Anh đang nghĩ cách phá bỏ truyền thống đó đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net