Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay quả là một ngày chết tiệt!

Sáng sớm mới vào lớp, cô đã bị thầy chuyển chỗ, xa anh cả một dãy bàn. Vẫn gần cửa sổ, vẫn nơi góc bàn, nhưng lần này sao xa anh quá. Điều này khiến Sakura cực kỳ chán nản, ngồi chỗ mới chẳng than phiền được với đứa nào. Nhưng đây không phải là lí do duy nhất khiến cô thấy khó chịu. Lí do ấy còn xuất phát từ Syaoran.

Anh giận cô.

Chao ôi, nếu lúc đó cô nhanh nhạy một tí, suy nghĩ một tí, phản ứng nhanh một tí thì ít ra giờ này cô và anh vẫn còn ngồi nói chuyện, tán gẫu được rồi!

Như mọi hôm, cô bước vào lớp, yên vị tại chỗ rồi đưa mắt nhìn trộm anh. Mái tóc nâu dài rủ xuống giúp cô quan sát anh dễ dàng hơn mà không bị tụi bạn xung quanh phát hiện. Trong khi cô đang mơ màng về chuyến đi Hawaii cùng Syaoran thì thầy bước vào lớp. Như sấm sét thình lình giáng xuống đầu, chẳng nói chẳng rằng, thầy quyết định đổi chỗ cô. Thực ra, thầy không hẳn là chuyển cô đi, mà đúng hơn là thế đứa khác vào chỗ cô. Cô khó chịu nhìn thầy, còn lũ bạn ở bàn trên thì quay xuống nhìn cô với cặp mắt ái ngại.

"Chuyện gì thế này, sao thầy lại đổi chỗ?"

"Ai biết được trong đầu thầy nghĩ gì, thích đổi là đổi!"

"Nhưng thầy đổi Sakura đi vậy thì sao mình nói chuyện được với bạn ấy đây?"

Cả đám bàn tán xôn xao, xem chừng có vẻ hệ trọng lắm. Mà cũng hệ trọng thật, cô đi rồi thì hội tám còn đứa nào nói xấu mấy ông thầy bà cô vô cùng tích cực như cô? Cô cứ mãi nghĩ về việc phải xa rời chỗ ngồi yêu dấu, trong khi cô không biết rằng, anh đã giơ tay, đứng lên phát biểu ý kiến từ lúc nào...

"Thưa thầy, con phản đối!"

Tiếng của Syaoran vang dội cả căn phòng, át cả lời thầy đang nói. Sự việc diễn ra quá đột ngột, khiến cô vô cùng ngỡ ngàng. Gì đây, anh phản đối điều gì mà khẩn trương như vậy, dám át cả tiếng thầy như thế?

"Thầy đừng chuyển bạn ấy. Nhóm con đang thiếu nữ, thầy mà chuyển bạn ấy đi coi như nhóm con sẽ chẳng còn bạn nữ nào."

Chữ "đừng chuyển" được anh nhấn mạnh hết sức có thể. Anh nói xong, quay sang nhìn cô, ánh mắt như van lơn, cầu xin cô đừng đi. Sakura nhìn trân trân vào anh với đôi mắt mở to kinh ngạc lẫn bàng hoàng. Sao cơ, anh muốn cô ở lại đây ư?

Không... Không nhẽ...

Không.

Không đời nào Syaoran lại thích cô đâu.

Chỉ có cô thích anh rồi ảo tưởng đây mà. Nhưng cặp mắt kia, cặp mắt từng khiến cô xỉu lên xỉu xuống, nay lại nhìn thẳng vào cô, như xuyên thấu cả trái tim và tâm hồn cô vậy. Cái khoảnh khắc ấy, không từ ngữ hoàn mĩ nào có thể diễn tả nỗi. Trước mắt Sakura, cả thế giới dường như đã biến mất, chỉ còn lại anh và cô. Đôi mắt của cô vẫn đang dán chặt vào anh, bỗng tiếng ông thầy xen ngang làm cô tụt hết cảm xúc:

"Thôi thôi, có gì tôi bù qua cho một em nữ khác, không có gì phải lo. Em ngồi xuống đi."

Syaoran cũng gan lì lắm, cố tranh cãi với thầy cho bằng được. Nhưng tiếc thay, thầy không mảy may để ý đến thái độ bực dọc nửa cười nửa mếu của anh.

Trong khi anh ra sức để xin cho Sakura ở lại tổ, thì cô cứ ngơ ngác mơ màng nhìn anh. Trong cô, anh không khác nào một vị thần mạnh mẽ và đẹp đẽ được bao phủ bởi ánh hào quang. Hết nhìn anh rồi lại nhìn của sổ thả hồn với gió mây, cô không nhận ra anh đang gọi cô hỗ trợ để cùng "đấu võ miệng" chung với thầy.

Cuối cùng, anh thua cuộc, cô buộc phải sang chỗ mới. Bấy giờ, cô mới choàng tỉnh, nhận ra mình đã phải rời anh, rời xa chiếc ghế ngồi yêu dấu. Cô nhìn anh ngậm ngùi. Tiếc thay, tất cả những gì cô nhận được từ anh là cái nhìn đầy trách móc. Nếu như Sakura chịu lên tiếng thì có thể bây giờ cô vẫn được ngồi lại chỗ cũ. Tài ăn nói của cô đã làm biết bao nhiêu người phải mềm lòng, thế mà cô lại không lôi ra để đối phó trong trường hợp này. Vừa ôm cặp bước qua chỗ mới, cô vừa dằn vặt bản thân khủng khiếp. Than ôi, cuộc đời đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại không nắm bắt mà còn đẩy nó đi để giờ đây cô phải ân hận.

Một tuần trôi qua.

Ngày nào, cô cũng lại chào Syaoran, nhưng anh vẫn giả vờ không để ý. Sự lạnh lùng ấy như bóp nghẹt trái tim nhạy cảm mỏng manh của cô. Đến bao giờ anh mới tha thứ cho cô, mặc dù Sakura đã nhiều lần xin lỗi, bao lần làm hoà? Cuối tuần này sinh nhật cô rồi, không biết anh có nhớ không, mà có nhớ chắc cũng không chúc cô đâu, giận mà...

Rồi, sinh nhật cô cũng đến. Nguyên ngày hôm đó, cô chỉ quanh quẩn trong lớp, mặc cho lũ bạn tặng quà rồi lôi kéo cô đi chơi, nhưng cô vẫn thui thủi nơi cửa sổ. Những món quà được gói sặc sỡ của lũ bạn dường như không thu hút được sự chú ý từ cô. Cả bọn thấy vậy cũng nản, để cô một mình yên tĩnh rồi ra chỗ khác. Ngồi lặng bên cửa sổ, Sakura mặc cho gió lùa qua mái tóc nâu xõa hai bên vai, mắt lim dim như đang đợi chờ một điều gì đó xảy ra mà chỉ có phép màu mới giúp được.

"Kịch!"

Anh quẳng quyển sách lên bàn cô.

"Cái gì vậy?" cô ngạc nhiên hỏi.

"Quyển truyện Doraemon mượn ba tháng chưa trả đấy!" anh lạnh lùng đáp.

"Cơ mà tiện thể chúc mừng sinh nhật luôn. Xin lỗi không chuẩn bị quà kịp," lần này anh cũng nói trổng, mắt lảng tránh sang chỗ khác.

"Ừ...ừ...cảm ơn cậu..." cô nhìn anh, ngập ngừng nói.

Syaoran chẳng nói chẳng rằng, bước chân rảo nhanh. Còn cô thì ngồi ngây người ra, cho dù biết rằng anh chẳng đời nào chú ý mình đâu, nhưng cô vẫn vui vì anh vẫn nhớ sinh nhật cô. Cô vừa lật sách vừa cười mỉm, bỗng đến gần cuối trang, một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Thì ra là lời nhắn của anh. Gì thế nhỉ? Cô tò mò cầm lên xem, trên đó ghi:


Gửi cậu.

Xin lỗi, tớ thật sự không cố ý làm cậu buồn. Chẳng qua là mấy ngày nay tớ hơi bức xúc vì lúc thầy chuyển chỗ cậu không có phản ứng gì, trong khi tớ lại hùng hổ nói oang oang trước lớp. Tớ đã hi vọng cậu sẽ lên tiếng để chúng ta không phải ngồi xa nhau, nhưng cậu lại không nói gì khiến tớ cảm thấy hụt hẫng.

Sau khi suy nghĩ, tớ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã tỏ ra dửng dưng mỗi lần cậu bắt chuyện với tớ. Tớ sợ mình sẽ không đủ can đảm nhìn vào mắt cậu và trực tiếp nói lời xin lỗi, cho nên qua lời nhắn này, tớ xin chuyển đến cậu lời xin lỗi chân thành nhất của tớ.


Đừng buồn nữa! Hãy vui lên nào, cô bạn đáng yêu của tớ! Sinh nhật vui vẻ nhé!


Nước mắt cô không ngừng rơi trên mảnh giấy làm nhòe đi vài dòng chữ. Anh không còn giận cô nữa rồi. Giờ đây, anh không những xin lỗi mà còn chúc sinh nhật cô nữa. Đây có lẽ là ngày tuyệt nhất cuộc đời Sakura. Nắm chặt mảnh giấy trong tay, cô thổn thức với lòng mình sẽ không bao giờ để mất nó, giống như cô sẽ không bao giờ để tuột mất anh khỏi tầm tay. Nhất định như vậy! Đám bạn bước vào, cô vội vã lau nước mắt rồi cất tờ giấy vào cặp để tránh những ánh mắt soi mói kia. Cô lại trở về với con người hay cười nói, vui đùa cùng bạn mình.


Thế nhưng, cô chưa đọc hết tờ giấy ấy, hay có thể cô đã nhìn nhưng lại không chú ý đến, để rồi chính sai lầm ấy khiến Sakura phải hối hận mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net