Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Bi Ngố

Beta: Roseila

Con chó nhỏ nhà Tiền Đa Đa từ sau khi bị Kim Nguyên Bảo bức phải nhảy qua tường thì đã bị chặt cụt một cái chân, đi khập khiễng ở ngoài đường, nói ra có bao nhiêu buồn cười.

Chỉ là Tiền Đa Đa lại không cười nổi, nàng ta đối với Kim Nguyên Bảo oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, ở trước mặt cha nàng Tiền viên ngoại hung hăng đem tố cáo tội trạng của Kim Nguyên Bảo.

Tiền viên ngoại này vốn có tiếng là ác bá cường hào ở trấn Bạch Vân, ngay cả quan lớn nha môn cũng phải nể ông ta ba phần, chứ đừng nói là một bộ đầu nho nhỏ như cha Kim Nguyên Bảo.

Cha hắn vừa thấy Tiền viên ngoại dắt theo con chó đến gặp con trai mình liền lập tức run run, không còn chút khí thế nào, đã gọi Kim Nguyên Bảo đi tới trước mặt, hung hăng mắng cho hắn một trận, hỏi hắn vì lý do gì mà trêu chọc chó nhà Tiền viên ngoại. Vậy mà tiểu tử Kim Nguyên Bảo ấy, miệng giống như bị hồ dán, như thế nào cũng không chịu mở miệng. Cuối cùng, Kim bộ đầu nổi giận, không chỉ lấy gậy đánh mông đứa con, mà còn phạt hắn đứng phơi mông ngoài nắng cả một ngày.Nghe nguyên nhân Kim Nguyên Bảo bị đánh, Sở Tiểu Bắc chung quy vẫn cảm thấy việc này có chút liên quan với mình, nếu không phải chính nàng cùng hắn tranh luận chó tức giận có thể nhảy qua tường hay không, thì làm sao Kim Nguyên Bảo sẽ đi ép con chó nhà Tiền viên ngoại nhảy qua tường chứ? Vừa nghĩ như vậy, nàng liền có chút áy náy, muốn đi an ủi Kim Nguyên Bảo đang bị phạt.

Nào biết, Kim Nguyên Bảo không những không cảm kích, còn từ xa quát nàng: "Ngươi đừng qua đây!"Hắc, thật đúng là chó cắn gì gì đó*, đệ nhất đại mỹ nhân trấn Bạch Vân tới, ngươi không chào đón một câu, còn kêu ta đừng đi tới? Ngươi kêu ta đừng tới gần, hôm nay ta nhất định đến gần!

( gì gì đó chắc là do bạn tiểu mỹ nhân nhà ta không thuộc câu ý nên nói vậy (Bi đoán thế) )

Tiểu Bắc vừa nghĩ như thế, dứt khoát nhấc váy chạy lại gần, cách cái lu lớn trong sân không xa thấy được cái mông trơn bóng của Kim Nguyên Bảo.

Lần đầu tiên nàng biết, thì ra nam hài tử cũng có hai khối mông nhỏ giống như nàng. Tiểu Bắc tiến đến gần hơn để nhìn xem có phải đằng trước của Kim Nguyên Bảo cũng giống như nàng không, nào biết Kim Nguyên Bảo ngay cả mệnh lệnh của cha hắn cũng không để ý, co cẳng bỏ chạy, trong chốt lát bốc hơi không thấy bóng dáng.

Không thấy được chân tướng, Tiểu Bắc cực kỳ buồn bực, liền đem chuyện Kim Nguyên Bảo bỏ chạy nói cho cha hắn biết, Kim bộ đầu tức giận phạt Nguyên Bảo đứng ở sân hai ngày.

Từ sau lần đó, Sở Tiểu Bắc phát hiện một chuyện khiến nàng kinh ngạc, Kim Nguyên Bảo bắt đầu sợ nàng.

Kim Nguyên Bảo sợ Sở Tiểu Bắc, chuyện này được nói ra, thật sự là toàn bộ trấn Bạch Vân ngay cả con gián cũng không tin nổi, rõ ràng trước kia mỗi lần Kim Nguyên Bảo thấy Sở Tiểu Bắc đều bày ra bản mặt giống như nàng thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Kim Nguyên Bảo gặp Sở Tiểu Bắc lại giống như kẻ trộm, mặt đỏ lên, quay người bỏ đi, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không dám.

Tiểu Bắc cảm thấy đùa giỡn như vậy thật vui, nàng trước đây chưa bao giờ thấy bộ dạng đỏ mặt của Kim Nguyên Bảo, càng không thấy Kim Nguyên Bảo sợ nàng, bèn đem cái ngạc nhiên này nói cho mẹ nàng nghe.

Mẹ nàng vừa nghe xong, liền cười đến mức lôi cha nàng từ trong phòng ra đây, hai người thì thầm to nhỏ một phen, cuối cùng cả cha nàng cũng nở nụ cười, một mặt cười còn một mặt đem cái nhìn trộm ném lên nữ nhi nhà mình, hình như có mưu đồ gì đó.

Tối hôm đó, mẹ Thất quyết định mời cả nhà Kim bộ đầu đến ăn cơm, còn nói rõ rằng Kim Nguyên Bảo nhất định cũng phải đến.

Tiểu Bắc cảm nhận được kỳ quái, đến hỏi mẹ nàng, tại sao bảo Kim Nguyên Bảo cũng đến chứ?

Mẹ nàng nói với nàng, muốn nhìn xem một chút rốt cuộc làm sao Kim Nguyên Bảo lại sợ nàng.Này có gì coi chứ? Tiểu Bắc cảm thấy mẹ nàng thật nhàm chán.

Ngày hôm sau, một nhà Kim bộ đầu tới nhà Tiểu Bắc ăn cơm, Kim Nguyên Bảo đương nhiên cũng tới, cũng như mọi ngày, hắn thấy nàng liền đỏ mặt trốn sau lưng mẹ hắn.

Tiểu Bắc bực bội, bình thường ngươi trốn ta cũng thôi đi, bây giờ ở nhà ta ngươi cũng trốn, ta có bộ dạng đáng sợ như vậy sao?

Nàng vừa nghĩ, vừa tức giận đi bắt Kim Nguyên Bảo trốn sau lưng mẹ hắn, ai ngờ Kim Nguyên Bảo nhảy dựng lên bỏ chạy, một mạch chạy vào sân sau nhà Tiểu Bắc, hai người đuổi bắt quanh miệng giếng trong sân, ngươi đuổi ta trốn giống như diều hâu vây bắt gà con.

Cuối cùng, Tiểu Bắc đem hắn dồn đến góc sân, có chút đắc ý: "Bây giờ ngươi còn muốn chạy đi chỗ nào?"

Không nghĩ tới, thế nhưng. . . . . thế nhưng Kim Nguyên Bảo nhảy qua tường.

Ngày đó, Sở Tiểu Bắc hiểu được một cái đạo lý, thì ra không chỉ 'chó cùng rứt giậu', mà người khi khẩn cấp cũng nhảy qua tường.

Chuyện này về sau vẫn bị cha mẹ Tiểu Bắc lôi ra nói chuyện chê cười, mỗi lần kể, liền cười xấu xa nhìn nữ nhi nhà mình. Tiểu Bắc trong lòng khó hiểu, rõ ràng nhảy tường chính là Kim Nguyên Bảo, vì cái gì chính mình đồng thời cũng bị cười chứ?

Thấy rằng Kim Nguyên Bảo vẫn trốn tránh nàng, Sở Tiểu Bắc cảm thấy thật buồn chán, vì thế nàng lại sang trấn lớn bên cạnh đi tìm mỹ nhân không thể đi – Tô Mộ Bạch.

Chân Tô Mộ Bạch tuy rằng không đi được, nhưng mà hắn lại biết rất nhiều chuyện nàng không biết. Ví dụ như hắn nói với Tiểu Bắc, cách trấn Bạch Vân rất xa rất xa, có nơi được gọi là kinh thành, nơi đó có tường thành rất cao rất cao cùng với cung điện rất rất lớn, ở bên trong chứa rất nhiều quan to quý nhân.

Tiểu Bắc không rõ hỏi: "Quan to quý nhân là cái gì?"

"Chính là người có quyền thế."

"Giống như Tiền viên ngoại vậy sao?"

Nhưng Tô Mộ Bạch lại nói Tiền viện ngoại ngay cả xách giày cho bọn họ cùng không xứng, hắn nói cho Tiểu Bắc, trên đời này người có quyền thế nhất chính là hoàng thượng, người ngồi ở Long Ỷ* trên cao, tất cả mọi người chỉ có thể quỳ mới có thể cùng người nói chuyện.

( Long ỷ là ngai vàng của hoàng thượng )

Lần đầu tiên Tiểu Bắc nghe nói trên đời còn có người như hoàng thượng, nàng cúi đầu suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nói: "Vậy chẳng phải là hoàng thượng thật đáng thương sao, ngay cả một người cùng hắn chơi đùa cũng không có?"

Lập tức sắc mặt Tô Mộ Bạch liền thay đổi, lúc này vẻ mặt nghiêm túc của lão quản gia nhà họ Tô bỗng nhiên xuất hiện, mặt đen dọa cho Tiểu Bắc khẩn trương bỏ chạy.

Tiểu Bắc thực chán ghét lão quản gia kia, tạm biệt Tô Mộ Bạch, quay đi.

"Thái tử, nha đầu ban nãy có hay không phải. . . . ." Lão quản gia đột nhiên dùng tay làm động tác cắt cổ.

"Lui xuống!" Tô Mộ Bạch không kiên nhẫn phất phất tay.

"Nhưng mà thái tử. . . . ."

"Cút! Tất cả cút hết cho ta!" Nghiên mực ở trên bàn bị hất rơi trên mặt đất, lão quản gia hoang mang lung túng vội vội vàng vàng lui xuống.

Tiểu Bắc không biết rằng sau khi nàng rời đi, trong phòng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sắc trời không còn sớm, nàng chỉ một mực bước đi hướng về nhà, bỗng nhiên thấy bóng người mặc y phục đen tuyền đứng ở đầu cầu.

Tại trấn Bạch Vân, mặc y phục đen như thế cũng chỉ có một mình Kim Nguyên Bảo.

Nàng đẩy nhanh bước chân chạy tới, lại bị vẻ mặt của Kim Nguyên Bảo dọa sợ.Đôi mắt hắn hồng hồng, nhìn chằm chằm Tiểu Bắc, tựa như trông thấy quỷ. Bỗng nhiên, hắn chạy về phía nàng, không nói năng gì, ôm chầm lấy nàng.

Hắn ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi nàng không thể thở, Tiểu Bắc hỏi hắn làm sao, hắn cũng không nói, chỉ im lặng ôm như vậy, mũi thì sụt sịt.

"Ngươi khóc?" Tiểu Bắc mở to hai mắt nhìn, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Kim Nguyên Bảo không trả lời nàng, chỉ ôm nàng hung hăng nói: "Sở Tiểu Bắc, về sau ngươi nếu dám bỏ đi khỏi tầm mắt của ta nửa bước, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!"

Tiểu Bắc bị khí thế của hắn hù dọa, nhìn bộ dạng của hắn giống như nếu nàng không đáp ứng hắn sẽ giết nàng, không thể làm gì khác đành phải đáp ứng.

Sau này, lão sư có dạy một thành ngữ 'Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy', ý nghĩa là, nếu lời nói đã nói ra, cũng như bát nước đổ đi, cho dù là bốn con ngựa cũng không thể lấy về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net