Chương 8: Họa trung đắc phúc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại quân doanh, lúc này mọi người đang sốt ruột tìm kiếm chủ soái Thẩm đại tướng quân cùng vị thiên sứ đáng yêu Thẩm Tuyết Dao. Ngay cả người bình thường chưa từng lộ sắc mặt như Thẩm Mạc Phong cũng bày ra vẻ hoảng hốt lo lắng đứng ngồi không yên. Quân doanh Vũ Thiên chưa lúc nào loạn như lúc này. 

Trở lại với hai nhân vật chính vừa rớt xuống vách núi của chúng ta hiện tại đang vô cùng chật vật "bò" từ dưới sông lên. Phải nói hai người quả thực vô cùng may mắn khi rơi xuống không va đập vào cái gì một đường rơi thẳng xuống hồ nước phía dưới. Vì lực rơi xuống lớn nên cả hai đều chìm xuống khá sâu, nếu không nhờ nước lạnh làm cho thanh tỉnh một chút thì cả hai giờ này đã đi Diêm Vương điện hầu Diêm lão gia rồi. 

Thẩm Nguyên Kỳ ôm Tuyết Dao sau khi rơi vào trong nước bị cái lạnh làm cho tỉnh táo hẳn không màng thương thế dùng hết sức bơi lên. Đến lúc bơi được đến gần bờ liền nhìn không được nữa ngất xỉu thiếu chút nữa chìm xuống lần 2 thì được Tuyết Dao kéo lại. Bên cạnh hồ nước, hình ảnh một thân thể nhỏ bé ra sức kéo thân thể cao lớn của nam nhân về phía bờ đất khiến cho ai đó nhịn không nổi phì cười.

"Ai?" Tuyết Dao nghe tiếng cười đề phòng quay đầu quát lớn.

"Ai nha, bé con thật dễ thương nha" thanh âm ngả ngớn mang theo ý cười vọng lại.

Một hồng y nữ tử khoảng 20 tuổi rảo bước đi về phía phụ tử Tuyết Dao. Nữ tử hồng y chân khẽ điểm, nâng tay vô cùng nhẹ nhàng nhấc cả Thẩm Nguyên Kỳ lẫn Tuyết Dao thả xuống mặt cỏ xanh mượt bên hồ. Tuyết Dao đề phòng chưa từng nơi lỏng nhìn chằm chằm hồng y nữ tử.

"Cô là ai?" thanh âm non nớt mà lạnh lùng đầy sát khí.

"Ui da, còn bé mà đã sát khí kinh người như vậy là không tốt đâu" nữ tử cười cợt.

"Ta hỏi cô là ai?" Tuyết Dao lạnh lùng nhìn nữ tử.

"Được rồi, được rồi. Thật chả có tí hài hước nào. Ta là Chu Nhược Hồng, là chủ nhân nơi này. Còn bé con, ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở Hồng Nguyệt cốc này của ta?" hồng y nữ tử nghiêm túc đảo mắt nghiên cứu nhìn phụ tử Tuyết Dao.

"Ta là Tô Tuyết, đây là phụ thân ta Tô Nguyên. Chúng ta bị địch nhân truy đuổi không may rớt từ trên vách núi xuống. Chu cốc chủ có thể giúp đỡ chúng ta một chút hay không?" 

Nhìn bé con trước mặt nhiều nhất cũng chỉ có 1 tuổi mà lại có thể bình tĩnh như vậy, Chu Nhược Hồng càng thấy hiếu kì. Nghe thấy Tuyết Dao đưa ra yêu cầu như vậy Chu Nhược Hồng không nói hai lời gọi người khiêng Thẩm Nguyên Kỳ đang bất tỉnh nhân sự cùng Tuyết Dao về cốc. 

Ở tại Hồng Nguyệt cốc 2 ngày, Thẩm Nguyên Kỳ rốt cuộc tỉnh lại. Sau khi nghe Tuyết Dao kể lại chuyện 2 ngày này ông mới biết rõ mình đang ở đâu. Hai cha con đang trò chuyện thì Chu Nhược Hồng một thân hồng y kiều diễm lả lướt tiến vào đằng sau còn có hai nha hoàn đem theo đồ ăn tới.

"Tuyết Tuyết dễ thương, mau tới ăn điểm tâm" Chu Nhược Hồng nhìn Thẩm Nguyên Kỳ một cái "Tô đại ca đã tỉnh rồi sao? Vậy thì cùng tới ăn điểm tâm nha"

"Đa tạ Chu cốc chủ 2 ngày nay đã chiếu cố phụ tử chúng ta" Thẩm Nguyên Kỳ hướng Chu Nhược Hồng mỉm cười cảm tạ.

Chu Nhược Hồng bị nụ cười của Thẩm Nguyên Kỳ làm cho giật mình đứng ngây người nhìn ông. Thật ra Thẩm Nguyên Kỳ không phải quá già mà là do sau khi thê tử mất ông liền chẳng quan tâm tới ngoại hình nên người khác thường nghĩ ông già. Cũng bởi vì sau khi rơi xuống hồ được Tuyết Dao cẩn thận chăm sóc "sắc đẹp" một phen nên bây giờ nhìn ông phong độ ngời ngời, nho nhã tuấn lãng. Dù sao nếu tính tuổi thật thì Thẩm Nguyên Kỳ năm nay cũng chỉ mới 29 tuổi mà thôi.

Tuyết Dao thấy Chu Nhược Hồng mặt đỏ bừng hai mắt si mê nhìn phụ thân nhà mình liền cười gian xảo liếc phụ thân. Thấy nữ nhi bảo bối nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Thẩm Nguyên Kỳ mới phát hiện Chu Nhược Hồng đang say mê nhìn mình. Dù sao cũng từng có một thời phong lưu làm sao lại không biết ánh mắt ấy của nàng ta có ý gì, Thẩm Nguyên Kỳ ngượng ngùng ho nhẹ mấy tiếng.

"Khụ . . . khụ . . . Chu cốc chủ, ngươi không sao chứ?"

"Hả? À không sao" Chu Nhược Hồng giật mình ngượng ngùng cười cười.

Tuyết Dao ngồi ăn điểm tâm một bên cười vô cùng gian xảo nhìn nhìn 2 người khiến 2 người không hẹn mà cùng rùng mình lạnh sống lưng. Chu Nhược Hồng vì muốn che giấu xấu hổ liền đi tới ôm Tuyết Dao cùng nhau ăn điểm tâm. Hai ngày này, cứ mỗi giờ ăn điểm tâm thì nàng ta đều chạy tới đây ăn cùng Tuyết Dao nên chẳng ai thấy lạ trừ vị nào đó vừa tỉnh.

"Tô đại ca, huynh cùng Tuyết Tuyết bao giờ sẽ đi?" Chu Nhược Hồng đột nhiên hỏi, trong giọng nói có chút buồn bã.

"Ân, ta tính ngày mai sẽ đi. Trong nhà ta hẳn sẽ rất lo lắng" Thẩm Nguyên Kỳ nghiêm túc nói không hề nhận ra sự bất thường của Chu Nhược Hồng "Hai ngày này phải cảm tạ Chu cốc chủ đã chiếu cố rồi"

"Ngày mai sao? Thế nhưng vết thương của huynh nặng như vậy nếu cứ gượng ép sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Nhất là tay phải của huynh không chừng sẽ bị phế mất" Chu Nhược Hồng hoảng hốt nói.

"Ta biết nhưng trong nhà . . ." 

"Không được, không được đi" Tuyết Dao lên tiếng ngăn cản "Nếu người sợ các ca ca, thúc thúc lo lắng có thể viết thư đưa về nhưng người không được đi"

"Không được, ta nhất định phải về" Thẩm Nguyên Kỳ kiên định.

"Phụ thân, con biết người lo lắng cái gì nhưng người không thể tin tưởng các thúc thúc một chút sao? Không có người bọn họ cũng sẽ không có chuyện gì đâu" Tuyết Dao nghiêm giọng chất vấn.

Thẩm Nguyên Kỳ nghe vậy sực tỉnh. Đúng vậy. Tuy rằng ông là chủ soái nhưng thuộc hạ dưới trướng ông có ai không phải là kỳ tài được tuyển chọn kĩ lưỡng. Thấy ông trầm lặng như đang suy nghĩ, Tuyết Dao biết ông đang dao động.

"Phụ thân, người phải tin tưởng mọi người. Hơn nữa nếu mọi người biết người vì họ mà không màng đến thân thể họ sẽ tự trách. Người suy nghĩ kĩ một chút. Chúng ta ở lại đây dưỡng thương vài ngày rồi trở về không muộn" nàng tiếp tục thuyết phục, đây hoàn toàn là vì thương thế của phụ thân nàng.

"Tô đại ca, nếu huynh muốn đưa thư ta sẽ cho người mang đi giúp huynh. Tuyết Tuyết nói không sai, huynh phải quan tâm tới thương thế của mình một chút" Chu Nhược Hồng cũng khuyên can.

"Vậy . . . Hảo, tạm thời chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày chờ thương thế tốt hơn sẽ đi" Thẩm Nguyên Kỳ miễn cưỡng gật đầu.

"Vậy tốt rồi. Huynh muốn viết gì thì mau viết ta sẽ cho người lập tức đưa đi. Tin rằng sẽ nhanh chóng có hồi âm" Chu Nhược Hồng thả lỏng cười nói.

"Vậy thì đa tạ Chu cốc chủ rồi" ông ôm quyền cảm tạ Chu Nhược Hồng.

"Tô đại ca, ta đã gọi huynh một tiếng đại ca không bằng huynh gọi ta là Nhược Hồng đi. Chu cốc chủ gì đó ta nghe không quen" 

"Cái này . . . vậy thì đa tạ Chu muội muội" 

Chu Nhược Hồng tuy không bằng lòng với cách xưng hô này nhưng vẫn còn hơn là Chu cốc chủ này nọ. Chờ bọn họ dùng điểm tâm xong, Chu Nhược Hồng lấy lí do để Thẩm Nguyên Kỳ nghỉ ngơi rồi đem Tuyết Dao mang đi. Tuyết Dao để mặc Chu Nhược Hồng ôm đi trong lòng cười nở hoa. Phụ thân a, diễm phúc của người thật không cạn nha. Vị phụ thân nào đó không hề biết bản thân sắp bị nữ nhi bảo bối của mình đem mình "bán" đi vẫn đang nghiêm túc dưỡng thương. 

T/g: đáng thương cho Thẩm đại tướng quân của chúng ta, bị "bán" mà không hề hay biết. 

Thực ra lúc đầu ta định để cho ông ấy (dù sao cũng có 5 đứa con nên ta xưng là "ông" mặc dù không hề già chút nào) độc thân cả đời tạo dựng hình tượng nam nhân chung tình. Nhưng mà bây giờ ta nghĩ lại, ta muốn để cho ông ấy gặp được một nữ nhân khác. Tuy rằng không phải là yêu khắc cốt ghi tâm như với Âu Dương Dao nhưng sẽ là một đoạn tình yêu cảm động lòng người.

Đoạn tình yêu của ông với vợ trước là nhất kiến chung tình, là khắc cốt ghi tâm đến chết không phai, là một đoạn tình cảm mà người người ngưỡng mộ. Còn với Chu Nhược Hồng, ông lúc đầu chỉ xem nàng là ân nhân, sau này ở gần lâu ngày, nhiều lần đồng sinh cộng tử cùng với sự theo đuổi kiên trì của nàng mà cảm động. 

Chu Nhược Hồng là một nữ nhân thuộc loại mạnh mẽ vô cùng đã xác định thứ gì thì sẽ theo đuổi tới cùng. Biết rõ Thẩm Nguyên Kỳ chỉ xem mình là ân nhân nhưng vẫn không từ bỏ, bị tổn thương không ít nhưng vẫn kiên định. Ta rất thích những người như thế. Hy vọng m.n ghét nàng ấy nhé bởi vì sau này sẽ có một ít chi tiết có thể sẽ khiến m.n ghét nàng ấy.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net