Amare non obstante tenebris (4/23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Cuối Hè

"Ôi tạ ơn Merlin," Cedric nói, kéo Harry vào một cái ôm thật chặt khi anh được báo tin rằng Harry đã được tuyên án vô tội 

"Mình biết mà! Ron hét lên, đấm vào không khí. "Bồ luôn dễ dàng thoát khỏi mọi rắc rối trên đời mà!"

"Họ nhất định sẽ không buông ta cho bồ đâu." Hermione nói, cô bé trông khá lo lắng vào buổi sáng hôm đó và giờ đang run rẩy lấy tay che mắt. "Họ chẳng có cách nào để chống lại bồ cả..."

"Mọi người có vẻ khá nhẹ nhõm vì đều biết em sẽ vô tội ha," Harry cười toe toét.

Bà Weasley đang lau mặt bằng tạp dề, còn Fred, George và Ginny đang khiêu vũ kiểu chiến tranh theo một bài hát có nội dung: "Harry vô tội, Harry vô tội, Harry vô tội--"

"Đủ rồi, dừng lại đi!" Ông Weasley hét lên, mặc dù ông cũng đang mỉm cười. "Nghe này, Sirius, Lucius Malfoy đang ở Bộ--"

Khi tai anh bắt gặp cái tên đó, một cái gì đó trong Cedric trở nên lạnh lùng, rửa sạch niềm hạnh phúc choáng váng đã tràn ngập anh với kết quả nghe được từ Harry. Anh cảm thấy thật khó chịu khi nghe cái tên đó vì mỗi khi nghe tên hắn anh lại nhớ đến tiếng cười... tiếng cười lạnh lùng... tiếng hét... một vòng tròn của những người đàn ông mặc áo choàng đen...

"Cái gì?" Sirius sắc bén hỏi lại.

"Harry vô tội, Harry vô tội, Harry vô tội..."

"Im lặng đi, ba đứa kia! Đúng vậy, chúng tôi đã thấy hắn đang nói chuyện với lão Fudge ở tầng chín, sau đó bọn chúng cùng nhau lên văn phòng của lão Fudge. Cụ Dumbledore chắc hẳn phải biết điều này."

"Chắc chắn rồi, đừng lo lắng."

Cedric chán nản bỏ đi để cùng ăn trưa với Harry và những người khác. Dần dần, niềm vui trở lại và anh thấy mình đang ăn mừng với những người còn lại. Harry có vẻ nhẹ cả người, mặc dù hơi cay đắng khi cụ Dumbledore phớt lờ cậu. Những ngón tay của Cedric tìm thấy tri kỉ của mình dưới gầm bàn và nắm lấy tay của Harry, điều này đã an ủi cả hai người.

Đột nhiên thái độ của Harry thay đổi. Ngón tay cậu siết chặt lấy tay Cedric, bàn tay còn lại của cậu thì bấu chặt vào vết sẹo và cậu nhăn mặt vì đau đớn.

"Harry?" Cedric lo lắng hỏi.

"Vết sẹo," Harry lầm bầm. "Nhưng không có gì đâu...lúc nào cũng vậy thôi..."

Cedric nhăn mặt, anh nhớ lại vẻ mặt đau đớn của Harry khi Đuôi Trùn tiến về phía họ trong nghĩa địa. Anh đã ước, vô số lần, rằng anh có thể bảo vệ Harry khỏi mọi thứ trên thế giới có thể tổn thương cậu. Một cái gì đó sâu thẳm trong tâm hồn anh gào thét lên bất cứ khi nào anh nhìn thấy Harry đau khổ.

Harry đã chịu đủ trăm kiếp rồi.

"Harry..." Cedric ngập ngừng. "Anh nghĩ em nên nói với ai đó về vết sẹo đi."

"Ai mới được?"

"Cụ Dumbledore nên biết, Harry à," Hermione nhấn mạnh.

Harry cười cay đắng. "Không sao đâu Hermione, Cedric, thật đấy, em ổn mà."

Cedric cau mày nhưng hài lòng, anh tự quyết tâm rằng sẽ để mắt đến cậu hơn vì đó là tất cả những gì anh thực sự có thể làm. Anh không thể bắt Harry phải đi tìm sự giúp nên tất cả những gì anh có thể làm là đề nghị. Một lần nữa, anh thấy mình đang nguyền rủa sự bất lực của chính mình.

Harry thấy mình ở trong phòng khách một mình vào một buổi sáng, vô tâm dọn dẹp. Dường như có bụi bám trên mọi bề mặt của ngôi nhà, làm tăng thêm sự u ám của chúng. Cậu không ngại giúpmọi người dọn dẹp nhiều như vậy, nó không giống như việc phải dọn dẹp ở Dursleys. 

"Ôi, Harry thân mến," Harry quay lại để tìm nguồn gốc của giọng nói xa lạ. Cậu ngạc nhiên, đó là giọng của bà Diggory.

"Bác Diggory?"

Bà cười rạng rỡ với anh, ngồi xuống ghế sofa, "Con cứ gọi ta là Thea, Harry. Rốt cuộc, con là tri kỷ của Cedric nên chúng ta không phải là người lạ. Lại đây, ngồi một lát với bác, bác đã muốn có cơ hội được nói chuyện với con một lần."

Harry ngồi xuống, mặc dù cậu có thể cảm thấy một khối u ngày càng lớn trong lồng ngực. Cậu đã không thực sự nói chuyện với cha mẹ của Cedric kể từ khi ở bệnh thất, mặc dù Cedric đã viết rằng họ chúc cậu sẽ gặp được những điều tốt đẹp, và cậu không hoàn toàn chắc chắn về quan điểm của mình với họ. Khi Cedric mô tả mối quan hệ của họ đã khiến anh chàng lần đầu tiên thực sự hét vào mặt cha mình như thế nào, Harry gần như cảm thấy vô cùng tội lỗi. Cậu biết chính xác cảm giác không có cha mẹ là như thế nào. Ý nghĩ rằng cậu có thể gây nguy hiểm cho Cedric đã khiến cậu kinh hãi.

Thea Diggory nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi nói, "Có vẻ như con có nhiều điều đang trăn trở phải không."

Một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi cậu, "Không phải tất cả mọi người đều như vậy sao?"

"Đúng," bác nghiêng đầu, "Nhưng bác e rằng con và con trai bác đang gặp phải tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với những người còn lại. Bác không thể tưởng tượng rằng mùa hè này lại tồi tệ với con như vậy, Harry. Xét theo cách mà Cedric đã suy sụp vào ngày hôm trước khi nói chuyện với bác thì nó ắt hẳn phải kinh khủng hơn bác tưởng nhiều. Nó lo lắng cho con rất nhiều, Harry, tất cả mọi người đều như vậy.

Ôi Merlin, mình ước anh ấy không như vậy. Mình không ngờ Cedric lại suy sụp vì mình tới mức đó...

Harry nuốt nước bọt, "Con..." cậu thở dài, úp mặt vào tay. "Con không có ý làm bác lo lắng. Con chỉ... thực sự đã quá quen với việc giải quyết mọi thứ một mình."

"Ồ, Harry," Thea nhẹ nhàng nói, bà đặt một tay lên vai cậu. Sự dịu dàng đó rất giống với của Cedric, theo một cách mà Harry không ngờ một chút nào. "Bác nghĩ rằng chúng ta sẽ lo lắng bất kể con đã làm gì. Bác chỉ muốn chắc chắn rằng con biết rằng Amos và bác cũng ở đây vì con. Bác biết con có cha đỡ đầu và Remus, nhưng thực sự, Harry, con cũng cần một mái ấm có chúng ta. Không biết khi nào chúng ta sẽ trở lại nhà Diggory, nhưng khi quay lại lại được thì sẽ được chào đón bất cứ lúc nào."

Harry quay lại, nhìn bác chằm chằm một lúc. Những từ ngữ dường như kẹt trong cổ họng cậu, tất cả chúng đều không thể diễn tả được lòng biết ơn mà cậu cảm thấy. không biết bà có biết điều đó có ý nghĩa thế nào với cậu không? 

"Con Cảm ơn," cuối cùng cậu nói.

Nhà Diggory... Đột nhiên những suy nghĩ bắt đầu xuất hiện trong đầu anh, cuối cùng cậu tự đặt câu hỏi cho nỗi lo lắng dai dẳng mà cậu cảm thấy kể từ khi đến.

"Bác Diggory, ý con là, bác Thea?" cậu hỏi khi bác đứng dậy rời đi.

"Sao vậy con yêu?"

"Tại sao...tại sao mọi người lại rời khỏi Nhà Diggory vậy?"

"Ồ," bác khẽ nói, nhăn mặt khi ngồi xuống. "Cedric có vẻ đã không nói với bạn. Bác không cho rằng nó đã kể cho con lúc viết thư nhưng...bác nghĩ rằng nó đã định nói nhưng lạ thôi. Bác chắc rằng nó không cố ý đâu."

Harry cảm thấy ngực mình lạnh toát vì sợ hãi, "Chính xác thì Cedric chưa nói với con điều gì?"

"Có...một cuộc tấn công," bác thừa nhận. "Cedric đã luôn gặp nguy hiểm mỗi khi nó rời khỏi nơi này. Lúc đầu, bác nghĩ rằng Cedric sẽ an toàn dưới sự bảo vệ của chúng ta cho đến khi nó trở lại Hogwarts. Nhưng chúng ta đã sai. kết giới đã giăng ở nhà ta đã bị chúng phá vỡ. Nhưng rất may hội đã kịp phát hiện đưa chúng ta đến đây."

"Tử thần Thực tử?!" Harry hốt hoảng. "Cedric bị Tử thần Thực tử tấn công ạ?"

"Harry..." Thea Diggory ngập ngừng, nhưng Harry đã xông ra khỏi phòng.

"Sao anh không nói với em?" Harry hỏi ngay khi bước vào phòng cậu ở chung với Cedric. "Anh đã bị tấn công bởi Tử thần Thực tử và anh không nghĩ đến việc kể nó cho em ư? Cả gia đình anh đang ẩn náu ở đây vì sự an toàn của họ và anh không nghĩ đến việc đề cập đến nó ư? "

"Harry..." Vẻ mặt của Cedric đau đớn.

"Không, Cedric," Harry cau có, "Anh có thể đã chết! Hoặc tồi tệ hơn! Em, argh, tất cả là lỗi của em!"

Cedric đứng dậy ngay lập tức, băng qua phòng để đặt một tay lên cánh tay của Harry. Harry nao núng, và Cedric lùi lại.

"Harry, không phải...anh không thể...anh không thể làm gì được! Anh đã--"

"Điều đó có nghĩa là sẽ làm cho em cảm thấy tốt hơn ư? Em đã đúng Cedric, lẽ ra em không bao giờ nên để anh làm quen và để anh liên lụy vào cuộc sống em như vậy, ôi, Merlin, em đã quá ích kỷ và bây giờ-"

"Im đi và nghe anh nói một chút!" Cedric hét lên, cắt ngang cậu. Harry liền im lặng. "Phải, bọn Tử thần Thực tử đã tấn công anh. Nhưng các thành viên hội đã bảo vệ anh. Phải, kết giới cuối cùng đã thất thủ ở nhà Diggory, nhưng cụ Dumbledore đã giúp gia đình anh trốn thoát. Anh ổn. Gia đình anh ổn. Gia đình anh đã sống sót, như cách chúng ta đã sống sót vào tháng Sáu. Em không dám chấp nhận điều đó hay sao Harry, hay em chỉ cố gắng đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em chỉ để bảo vệ anh, điều này đủ mệt mỏi lắm rồi. Anh," giọng Cedric đứt quãng, "Anh không thể vượt qua chuyện này nếu không có em."

Harry nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, cậu bị ấn tượng mạnh bởi lời nói của anh. Một cách muộn màng, cậu nhận ra bạn trai mình đang khóc.

"Cedric," cậu nhẹ nhàng nói, băng qua khoảng cách và vòng tay ôm lấy anh, "Em xin lỗi. Anh chỉ ... anh làm em sợ.

Những ngày tiếp theo diễn ra đều đặn với nhịp điệu bình thường ở Quảng trường Grimmauld. Bà Weasley tiếp tục nhờ họ dọn dẹp nhà cửa, và Harry cảm thấy biết ơn vì đã bị phân tâm. Cậu không biết làm thế nào để giải quyết sự quan tâm của mọi người, đôi khi cậu cảm thấy hơi hống hách, như thể họ nghĩ rằng cậu có thể bị tổn thương bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, thật khó để thực sự khó chịu với họ trong bất kỳ khoảng thời gian dài nào, đặc biệt là khi cậu thực sự không ổn.

Cedric và bà Weasley dường như cùng phối hợp với nhau để bắt Harry ăn hết cả một phòng đựng thức ăn. Harry không thể phủ nhận rằng mình không gầy chút nào, nhưng sau một tháng ăn uống thiếu thốn, thật khó để ăn nhiều như họ muốn. Nó khiến cậu đôi khi bị ốm, ngay cả khi cậu chỉ ăn một chút. Sau đó, thầy Remus đã đưa cho cậu một lọ thuốc chống buồn nôn, điều này đã giúp ích một chút.

Kể từ cuộc hội ngộ với Cedric, những cơn ác mộng đã đỡ hơn rất nhiều và Harry đã được nghỉ ngơi đầy đủ hơn so với những tuần trước. Vẫn có những đêm cả hai thức giấc sau đó khóc lên rồi phải ôm chặt lấy nhau để tự nhủ họ vẫn còn sống

Ngày thứ ba sau phiên tòa, Harry biết rằng không thể đợi lâu hơn để nói chuyện với Ron và Hermione. Họ sẽ không bao giờ gây áp lực buộc cậu phải nói về điều đó, và cậu có thể đợi, nhưng sau một thời điểm nhất định, cậu cảm thấy không nên làm như vậy. Hầu hết người lớn đều biết, và họ là những người bạn thân nhất của cậu. Ngay cả khi những vết thương cuối cùng của anh đang mờ dần thành những đường trắng mỏng, ngay cả khi những vết bầm tím đang mờ dần thành hư vô, cậu không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu phát ốm vì phải nói dối họ liên tục.

Vì vậy, cậu đã ngồi xuống với họ và Cedric vào một buổi chiều và tất cả họ đã nói chuyện và khóc trong vài giờ. Hermione và Ron cực kỳ hiểu nhau, nếu hơi khó chịu thì cậu đã giấu họ điều này trong nhiều năm. Khi cả Ron và Hermione bắt đầu tự trách mình vì đã không chú ý, Harry khăng khăng rằng đây không phải là lỗi của họ. Harry không chắc mình sẽ sống sót như thế nào trong bốn năm qua nếu không có họ.

Một lần nữa, cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau cuộc trò chuyện. Cậu đang tiến về tương lai phía trước, bỏ lại quá khứ phía sau. Đó là một cảm giác tích cực.

Những ngày cuối hè đang dần đến gần và Harry thấy mình hơi nóng lòng muốn trở lại Hogwarts. Chú Sirius sẽ lại bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà mà chú ghét. Harry sẽ bị ngăn cách, nếu chỉ bởi những bức tường lâu đài, với Cedric. Harry biết những giấc mơ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn khi học kỳ bắt đầu.

Và bên cạnh đó, Harry thích thói quen đã trải qua ở nhà Grimmauld. Cậu cảm thấy bình thường theo cách mà không điều gì khác trong cuộc đời cậu có được. Dọn dẹp, chơi cờ với Ron, nói chuyện, ăn cùng nhau, hôn trộm Cedric khi người lớn không để ý, cười đùa, chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng nhịp tim của Cedric...tất cả đều...thật bình yên... ( mấy ng lớn mà biết kiểu: Á à 2 cái đứa này >:)

Không còn sự căng thẳng bao trùm mọi chuyển động của cậu tại Privet Drive. Đã qua những danh sách công việc dài hàng dặm. Đã qua sự thất vọng của những lá thư không có tin tức. Đã qua mối đe dọa của một chiếc thắt lưng. Đã qua nỗi cô đơn nhức nhối. Bóng tối bên ngoài Quảng trường Grimmauld, mối đe dọa lờ mờ của Chúa tể Voldemort, thật đáng sợ nhưng...cũng thật xa vời.

Đó là một chiến thắng nhỏ nhoi, Harry nghĩ vậy.

Một ngày nọ, Harry đang đi xuống cầu thang, vừa lau xong một loạt cửa sổ, và đang tìm kiếm Cedric. Đột nhiên chân cậu khựng lại, do dự trước khi bước vào phòng khách. Sự chú ý của Harry bị âm thanh của âm nhạc thu hút, mê hoặc.

Những nốt nhạc nhẹ nhàng của một cây đàn piano vang lên trong không trung. Chúng dệt nên một giai điệu của ánh sáng đẹp đẽ và dịu dàng, nhẹ nhàng và mạnh mẽ cùng một lúc. Cảm xúc, cảm xúc sâu lắng, dường như treo lơ lửng trong không gian, sự im lặng, giữa những âm thanh. Giai điệu chậm, nhưng phức tạp. Rõ ràng người đang chơi rất có kinh nghiệm và tài năng.

Bây giờ cậu phải đi chậm hơn, yên lặng hơn, Harry bước xuống vài bậc thang cuối cùng và vào phòng khách. Cậu chớp mắt ngạc nhiên với người cậu nhìn thấy.

Cedric ngồi bên cây đàn piano và ngón tay anh lướt trên phím đàn. Cơ thể anh lắc lư theo điệu nhạc khi tay anh bấm từng phím; mọi thớ thịt của con người anh dường như đang tham gia vào việc tạo ra âm thanh tràn ngập không gian. Anh không để ý Harry đã bước vào từ lúc nào, hoặc nếu có thì anh cũng chẳng bận tâm. Anh ấy, trong mắt Harry, nói một cách ngắn gọn là rất đẹp.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không trung, nó dường như kéo dài, ngay cả khi nó chìm vào im lặng. Trong một khoảnh khắc cả hai đều bất động, Harry đứng ở ngưỡng cửa và những ngón tay của Cedric đông cứng trên phím đàn. Cuối cùng, Cedric, thở dài thườn thượt, quay đi khỏi bàn phím và nhìn thấy Harry, người vẫn chưa tìm được từ nào để diễn tả cảm xúc của mình.

Cedric ngạc nhiên chớp mắt, hơi đỏ mặt, "A, Harry! Anh không...anh không nghe thấy em--"

"Thật là...không thể tin được," Harry ngắt lời anh, đi ngang qua phòng để ngồi xuống cạnh bạn trai của mình. "Em không nghĩ anh đã chơi. Anh biết đánh đàn piano ư?"

"Anh đã không đề cập sao? Mẹ anh đã dạy anh. Cùng với các bài khiêu vũ và phép xã giao, âm nhạc là một phần không thể thiếu của nhà Diggory," anh nhún vai. "Anh không thực sự, ý anh là anh đã không chơi trong một thời gian. Nhưng nó... êm đềm, quen thuộc. Nó mang lại cho anh một cái gì đó để truyền cảm xúc của anh vào."

"Anh đã nghĩ gì khi chơi vậy?" Harry tò mò hỏi.

Cedric mỉm cười, nhìn xuống cậu, "Thực ra, anh đã nghĩ về em trong lúc chơi."

Đến lượt Harry đỏ mặt.

"Thật đẹp," Harry nhẹ nhàng nói, tựa đầu vào vai Cedric. Cậu hôn nhẹ lên má Cedric, anh nói tiếp, "Anh đẹp quá."

Cedric nhẹ nhàng với tới, ôm lấy đầu Harry trong tay và luồn những ngón tay vào tóc Harry. Harry chìm đắm trong cái chạm khi tri kỷ của cậu kéo cậu vào một nụ hôn, để phần còn lại của thế giới biến mất. Cậu đánh mất chính mình trong một khoảnh khắc trong những tia cảm xúc tràn ngập các giác quan, đánh mất chính mình trong tình yêu của cả 2

Khi họ tách ra, Cedric tựa trán vào trán Harry. Cả hai đều không mở mắt.

"Oooh," đột ngột họ quay sang nơi phát ra giọng nói; ai đó khác đã bước đến cửa phòng khách mà cả 2 không chú ý. Fred nhếch mép cười với họ, "Bữa trưa đã sẵn sàng rồi 2 đứa see tình kia."


Những lá thư của Hogwarts, cùng với danh sách sách dụng cụ học tập, đã sớm xuất hiện. Ron hoàn toàn sửng sốt khi thấy huy hiệu Huynh trưởng đi kèm với lá thư của mình. Cặp song sinh đã nhanh chóng trêu chọc cậu, nói rằng họ tưởng chắc chắn đó sẽ là Harry. Hermione xông vào với huy hiệu của mình một lúc sau, cũng ngạc nhiên khi biết tân huynh trưởng nam không phải là Harry. Cedric mở lá thư của mình và thấy rằng anh đã được phong làm thủ lĩnh nam sinh, và khuôn mặt của cha mẹ anh tràn ngập niềm tự hào. Harry hôn lên má bạn trai mình để chúc mừng, một tiếng cười khúc khích nhỏ thoát ra khi Cedric phản ứng.

Cedric đỏ mặt giận dữ và cặp song sinh chuyển sang trêu chọc tân thủ lĩnh nam sinh nhà Hufflepuff. Harry không phàn nàn khi Cedric trả ơn bằng cách đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Harry thực sự rất vui vì không được chọn làm Huynh trưởng, cậu không muốn bị chú ý và Ron xứng đáng được công nhận. Một phần nhỏ trong cậu có hơi nhói đau chỉ trong một giây, tự hỏi liệu Ron có thực sự tốt hơn cậu không, nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Thứ thực sự làm cậu không vui là cả bạn thân và bạn trai của cậu đều sẽ bận rộn với nhiệm vụ ở trường nhiều hơn, khiến cậu phải ở một mình thường xuyên hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc thu dọn chiếc rương và bà Weasley đã trở về từ Hẻm Xéo với những cuốn sách của họ. Bà đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào bữa tối để ăn mừng, và một số thành viên khác của Hội cũng tham gia cùng họ, bao gồm cả ba của Cedric, người đã vắng nhà mấy ngày nay. Thật tốt khi thấy mọi người có tâm trạng tốt như vậy.

Ngay khi cậu chuẩn bị đi theo cặp song sinh ra khỏi bếp, Harry bắt gặp âm thanh gọi tên mình. Giọng nói trầm ấm của chú Kingsley Shacklebolt có thể nghe thấy ngay cả khi những người xung quanh trò chuyện rôm rả.

"...tại sao cụ Dumbledore không bổ nhiệm Harry làm huynh trưởng?"

"Cụ có lý do riêng của mình mà," Remus trả lời.

"Nhưng điều đó sẽ thể hiện sự tin tưởng của cụ dành cho thằng bé. Để Diggory làm thủ lĩnh nam sinh là một động thái tốt, tôi đã nghĩ rằng cụ sẽ dành sự tin tưởng đó cho Potter," Kingsley kiên trì. " 'đặc biệt là với mấy trò mèo mà tờ nhật báo Tiên tri cứ vài ngày lại nhét vào .."

Harry không nhìn quanh, không muốn họ biết mình đã nghe thấy. Cậu quay trở lại bàn, mặc dù cậu không còn thấy đói nữa. Cedric nhìn cậu một cách lo lắng nhưng Harry gạt đi, không muốn làm anh lo lắng thêm. Bà Weasley rời đi một lát sau để xử lý con Ông Kẹ trên lầu.

"Con ổn chứ, Potter?" Thầy Moody Mắt Điên càu nhàu. Có điều gì đó dịu dàng hơn trong ánh mắt của ông mà Harry không ngờ tới, một điều gì đó giống như sự đồng cảm.

Cổ họng Harry đột nhiên thắt lại khi nhận ra rằng thầy Moody cũng biết tình trạng của cậu trong thời gian còn ở Privet Drive. Một làn sóng xấu hổ nhanh chóng tràn qua cậu, và cậu tự hỏi liệu họ có nghĩ rằng cậu có yếu đuối không. Đó có phải là lý do tại sao cụ Dumbledore không phong cậu làm Huynh trưởng không...  có phải là do cậu quá yếu đuối?

Một giọng nói cằn nhằn, được thúc đẩy bởi những cơn ác mộng, vang vọng trong tâm trí cậu. Đúng vậy, cậu không bao giờ đủ mạnh để cứu Cedric ở nghĩa địa.

"Dạ, con ổn," Harry nói dối.

Thầy Moody tu một hơi từ chiếc bình đeo hông, đôi mắt xanh lấp lánh của thầy nhìn chằm chằm vào Harry.

"Lại đây, thầy có một thứ có thể khiến tâm trạng con tốt hơn," ông cộc cằn.

Từ trong túi áo choàng, Moody lôi ra một bức ảnh phù thủy cũ rách nát.

"Hội Phượng Hoàng ngày xưa," Moody gầm gừ. "Thầy tìm thấy nó tối qua khi đang tìm chiếc Áo choàng Tàng hình dự phòng, vì Podmore đã không lịch sự trả lại chiếc áo tốt nhất cho thầy... Thầy nghĩ mọi người sẽ thích xem nó."

Harry nhận bức ảnh. Đó là hình một một đám đông nhỏ, một số người trong đó vẫy tay với cậu, những người khác nâng ly nhìn lại cậu. Thầy Moody bắt đầu kể chuyện gì đã xảy ra với từng người trong bức ảnh và Harry cảm thấy bụng thắt lại. Khi họ chạm mặt bố mẹ cậu, Đuôi Trùn đang đứng cạnh họ như thể...

Harry cáo lỗi, nói rằng cậu cần thu dọn đồ đạc, và rời khỏi phòng của mình.

Có quá nhiều. Trong đó có quá nhiều gương mặt của những người đã hi sinh, tất cả đều bị Chúa tể Voldemort trong cuộc chiến thứ nhất cướp đi sinh mạng, thật quá đáng. Thật quá dễ dàng để tưởng tượng ra một bức ảnh...trong đó khuôn mặt là những người sống cùng cậu ở quảng trường Grimmauld...

Cedric đuổi kịp cậu ở hành lang, "Em ổn chứ?"

Harry nhăn mặt, dựa vào tường, "Nếu em nói dối và bảo rằng em ổn, anh có tin không?"

"Không," Cedric dịu dàng nói, anh tựa đầu vào vai Harry.

Cedric trông như thể muốn nói thêm điều gì đó nhưng anh bị cắt ngang bởi tiếng nức nở từ phòng khách. Họ lần lượt leo lên từng bậc cầu thang, và mở cửa phòng khách.

Bà Weasley

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net