Amare Non Obstante Tenebris (5/23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5: Trong Tường Thành

Bốn dãy bàn dài của 4 nhà trong Đại sảnh đường được lấp đầy dưới trần nhà đen không có sao, giống như bầu trời mà họ có thể nhìn thoáng qua qua những ô cửa sổ cao. Những ngọn nến lơ lửng giữa không trung dọc theo chiếc bàn, chiếu sáng khuôn mặt của những học sinh đang háo hức nói chuyện với nhau, trao đổi tin tức mùa hè và hò hét chúc mừng các học sinh từ những nhà khác. Mọi người chụm đầu vào nhau thì thầm khi Harry và Cedric đi ngang qua và Harry nghiến răng cố làm ra vẻ như không để ý hay quan tâm.

Cedric rời đi với một cái siết nhẹ trấn an lên bàn tay của Harry, và bước tới dãy bàn nhà Hufflepuff. Harry nhìn anh đi một lúc, nhẹ nhõm khi có vẻ như bạn bè của Cedric ít nhất vẫn giữ quan hệ tốt với anh, rồi quay sang ngồi với Ron và Hermione. Hoảng hốt, Harry nhận ra rằng bác Hagrid đã biến mất khỏi Đại sảnh đường và khi cậu hỏi thì ai cũng trả lời rằng không ai biết bác ở đâu.

Hermione cắn môi, nhìn từ trên xuống dưới bàn giáo viên như thể hy vọng có một lời giải thích thuyết phục nào đó.

"Ai vậy? " cô bé nói gay gắt, chỉ về phía giữa bàn.

Đó là Dolores Umbridge, bà ta đang mặc một chiếc áo đan len màu hồng gớm ghiếc bên ngoài áo choàng. Bà ta là Một nhân viên của Bộ , người làm việc dưới chướng của lão Fudge, và giờ đây bà ta đang ngồi dãy bàn giáo viên của Hogwarts. Harry không thể phớt lờ nỗi lo lắng đang lớn dần trong bụng mình khi nhớ lại chính xác cách bà ta ăn nói và đối xử với cậu như thế nào trong phiên tòa xét xử 

Dù kế hoạch của bà ta là gì...chúng chắc chắn sẽ không hề tốt đẹp...

Sau bài hát của Chiếc nón phân loại, nghe giống như một lời cảnh báo đáng ngại hơn, các học sinh năm nhất đã được phân lại và bữa tiệc bắt đầu. Cụ Dumbledore đưa ra những lời cảnh báo thông thường của mình và thông báo một số thay đổi về giáo viên bộ môn; Giáo sư Grubbly-Plank đã trở lại dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí thay bác Hagrid đang vắng mặt, và Dolores Umbridge đã được bổ nhiệm làm giáo viên mới đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Ý nghĩ an ủi duy nhất về điều này là bà ta chắc chắn sẽ không tồn tại ở đây lâu hơn một năm.

Cụ Dumbledore tiếp tục, "Các cuộc thi cho đội các Quidditch sẽ diễn ra vào--"

"Hem, hem," Giáo sư umbridge ngắt lời cụ, đứng dậy với ý định rõ ràng là phát biểu. Các giáo sư và học sinh của Hogwarts trố mắt ngạc nhiên nhìn bà, giật mình vì bà thực sự vừa ngắt lời Hiệu trưởng. Bài phát biểu của bà ta thực sự rất buồn tẻ và tởm lợm, Harry không phải là người duy nhất nhận thấy sự chú ý của mình đang giảm dần, nhưng bà ta dường như không chú ý đến sự bồn chồn ngày càng tăng ở các học sinh

"...bởi vì một số thay đổi sẽ trở nên tốt hơn, trong khi những thay đổi khác sẽ đến, khi đủ thời gian, được công nhận là sai lầm trong phán đoán. Trong khi đó, một số thói quen cũ sẽ được giữ lại, và đúng như vậy, trong khi những thói quen khác, lỗi thời và lạc hậu, phải bị loại bỏ. Những cách thức vô đạo đức sẽ bị loại bỏ, để tôn vinh những câu châm ngôn cũ hơn, truyền thống hơn. Sau đó, chúng ta sẽ tiến tới một kỷ nguyên mới của cấu trúc, hiệu quả và trách nhiệm giải trình, với ý định bảo tồn những gì nên bảo tồn, hoàn thiện những gì cần hoàn thiện và cắt bỏ bất cứ những gì chúng ta thấy đó hành vi nên... bị cấm. "

Hermione chia sẻ sự lo lắng của Harry, rõ ràng là cậu thật sự vô cùng lo lắng. Cậu liếc qua dãy bàn Hufflepuff; Cedric cố gắng trao cho cậu một cái nhìn trấn an, nhưng Harry có thể dễ dàng thấy rõ sự lo lắng trong nét mặt của anh

Sau bài phát biểu, Hermione, Ron và Cedric phải bận tâm với việc hộ tống các học sinh năm nhất, vì vậy Harry một mình đi bộ trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, cậu hoàn toàn ý thức được những ánh mắt dõi theo cậu bất cứ nơi nào cậu đi. Cậu cho rằng mình không thực sự ngạc nhiên trước phản ứng của họ, cậu và Cedric đã trở về từ mê cung Tam Pháp thuật chỉ vài tháng trước và tuyên bố đã nhìn thấy Chúa tể Voldemort trở lại. Hầu hết những gì đám học sinh biết về họ vào thời điểm đó đều dựa trên bài viết ba xạo của Nhật báo Tiên tri.

Harry gặp Neville tại bức chân dung Bà Béo; bên trong họ tìm thấy Dean Thomas và Seamus Finnigan, những người đã đến ký túc xá trước và đang trong quá trình trang trí các góc của ký túc xá. Họ đang nói chuyện khi Harry đẩy cửa vào nhưng đột ngột dừng lại ngay khi họ nhìn thấy cậu. Trong khoảnh khắc cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng, Seamus tiết lộ rằng mẹ nó không muốn nó quay lại Hogwarts vì tin tức từ tờ Nhật báo Tiên tri.

"Nếu cậu thấy khó khăn khi ở chung ký túc xá với tôi, thì đi mà xin cô McGonagall chuyển đi--"

"Mày thì biết gì?" Seamus nóng nảy nói, ném cho Harry một cái nhìn kịch liệt. "Nó nói đúng, tôi không muốn ở chung ký túc xá với nó nữa, nó là một kẻ điên. Không chỉ là một kẻ điên, mà còn là một tên khốn kiếp."

Harry cảm thấy tim mình thắt lại, và rõ ràng là cậu đang nao núng.

Ron đột ngột quay lại lườm nó, "Điều đó là không đúng đắn chút nào, Seamus."

"Không đúng đắn!?" Seamus hét lên. "Mày chỉ chấp nhận rằng một người như... như nó đã sống với chúng ta trong bốn năm qua? Mày tin tất cả những điều rác rưởi mà nó nói ra về kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, phải không? Mày cho rằng nó đang nói sự thật?

"Tất nhiên!" Ron tức giận nói.

"Vậy thì mày cũng bị điên luôn rồi," Seamus nói trong sự kinh tởm 

"Vậy ư? Thật không may cho cậu, anh bạn à, tôi cũng là một huynh trưởng!" Ron tự chọc một ngón tay vào ngực mình, hét lên. "Vì vậy, trừ khi cậu muốn bị cấm túc, hãy cẩn thận với miệng lưỡi của mình đấy!" Seamus trông như thể nó nghĩ rằng việc cấm túc có thể xứng đáng trong chốc lát, rồi đột ngột lùi lại. Ron lườm nó, rồi quay sang Dean và Neville, "Có ai khác có vấn đề với Harry không?" cậu hung hăng hỏi. (Ron cháy vãi 💥)

Harry cảm thấy cơn giận đang dâng lên trong lồng ngực, quấn lấy cậu như quanh nút thắt cuộn chặt của sự hoảng loạn. Cậu hầu như không thể nghe thấy Dean và Neville nói chuyện ầm ĩ về tâm trí đang đấu tranh của chính mình. Neville, ít nhất, có vẻ tin cậu, nhưng điều đó không an ủi Harry nhiều lắm. Từ xa, cậu nhận ra mình đang run rẩy. Ron mỉm cười trấn an cậu và cậu chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Harry leo lên giường và đóng các tấm rèm quanh người, niệm bùa câm lặng một chiều mà không cần suy nghĩ. Mọi cơ bắp trên cơ thể cậu căng lên vì căng thẳng và lo lắng, cậu run rẩy và gần như không thể thở được... thật đau đớn khi chỉ có thể tồn tại mà không được sống một cách trọn vẹn...

Nếu đó chỉ có Seamus, cậu sẽ ổn thôi. Nhưng không chỉ có Seamus.

Chẳng mấy chốc những người khác sẽ bắt đầu gọi mày là kẻ nói dối, và không chỉ mày, mà cả Cedric nữa. Ôi Merlin ơi, làm thế nào anh ấy có thể chịu đựng được chứ? Anh ấy không biết cảm giác bị mọi người phản đối và tẩy chay là như thế nào.

Harry cảm thấy sức nặng quen thuộc của tội lỗi đè nặng lên ngực, cộng thêm với nỗi sợ hãi và giận dữ. Cậu đã lôi Cedric vào mớ hỗn độn này và đã quá muộn để có cách đưa anh thoát khỏi nó, Harry cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng cậu có thể sống sót nổi nếu không có sự động viên của tri kỉ của mình.

Đêm đó, khi anh chìm vào giấc ngủ chập chờn, Harry ở một mình. Trong giấc mơ, cậu trở lại nghĩa địa, nhìn người con trai cậu yêu hét lên trong đau đớn và chết dưới một tia sáng xanh. Khi bóng tối bao trùm, khiến phổi cậu tràn ngập một loại mực đang cháy, Harry đã không vùng vẫy...ý chí của cậu đã khuất phục trước cái chết...

Và khi tỉnh dậy, không có cảm giác an toàn và tình yêu nào ở bên để trấn an cậu rằng đó chỉ là một giấc mơ. Một lần nữa cậu lại cô đơn, bị ngăn cách với Cedric bởi vô số bức tường của lâu đài. Harry không thể ngủ lại được.

Cedric đi đến Đại Sảnh Đường với bạn bè, ngáp thường xuyên và để họ tiếp tục phần lớn cuộc trò chuyện riêng. Anh nằm thao thức, cô đơn khi không có hơi ấm của Harry bên cạnh, những lời nói của những người anh từng gọi là bạn cứ văng vẳng bên tai anh. Việc phớt lờ nó khó khăn hơn anh nghĩ. Trước đây, việc thích con trai chưa bao giờ là một vấn đề, thậm chí không bao giờ đáng để lo lắng về việc tiết lộ. Nhưng cộng với những tranh cãi xung quanh Voldemort...  thì mọi người lại càng có lý do để chỉ trích anh.

Anh chỉ có thể cầu nguyện rằng bằng cách nào đó Harry không phải đối mặt với điều tương tự, hoặc tệ hơn.

Trong những giấc mơ của mình, anh đã trở lại với bóng tối và nó lại cho anh thấy nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình đã nhốt anh trong nỗi đau của mình như một chiếc lồng không thể thoát ra được. Cedric thức dậy trong sự mệt mỏi, bồn chồn và lo lắng. Những người bạn của anh là James và Gavin đã lo lắng nên đã cố quấy rầy anh có thể tỉnh táo. Họ hoàn toàn bỏ qua và hiểu sai nhu cầu tuyệt vọng của anh để hiểu được sự im lặng; sự im lặng chỉ có một người trên toàn thế giới có thể thực sự hiểu cho anh

Bước vào Đại sảnh đường, Cedric lơ lửng trong một lúc lâu, để cho bạn bè của mình tiếp tục ngồi ở dãy bàn Hufflepuff khi anh quét qua các khuôn mặt của các học sinh nhà Gryffindor. Harry không nằm trong số đó. Với một nỗi sợ hãi phi lý, anh cảm thấy tim mình loạng choạng trong lồng ngực, chỉ bị giọng nói lý trí lấn át một chút rằng Harry vừa mới ngủ dậy sau đó.

Anh phải cố gắng tự ăn một cách có ý thức, xúc trứng và bánh mì nướng vào miệng một cách máy móc. Cuộc trò chuyện trôi đi xung quanh anh, từ ngữ mơ hồ và thiếu ý nghĩa thực sự, mọi thứ bị bao phủ bởi một tấm chăn mệt mỏi. Cứ vài nhịp tim, mắt anh lại liếc ra cửa, tìm kiếm... và phải đến khi anh ăn gần xong, anh mới tìm thấy khuôn mặt mà mình đang tìm kiếm.

Harry mệt mỏi bước vào hành lang, mỗi bước chân gần như đang lê lết. Cedric nhanh chóng đứng dậy, tách khỏi những người bạn của mình để nói lời chào buổi sáng, và Harry bơ phờ đi giữa chừng để gặp anh. Đột nhiên, khi họ tiến lại gần hơn, Cedric không nói nên lời và anh đưa tay kéo Harry vào một cái ôm thật chặt.

Chỉ đơn giản là được gần gũi với Harry đã là niềm hạnh phúc sau khi Cedric lo lắng về sự chia ly. Sự ấm áp giữa họ là một lời nhắc nhở chắc chắn rằng bóng tối duy nhất ở bên trong những bức tường lâu đài đã bị chôn vùi trong tâm trí của chính họ. Nó có thể hành hạ họ, nó có thể xé xác họ khi họ đang ngủ, nhưng nó không thể thực sự làm họ bị tổn thương. Sự ấm áp là sự an toàn, hòa bình và tình yêu, và nó không thể bị phá hủy.

"Em đã ngủ không ngon," Cedric nói rõ ràng, tách ra để nhìn vào mắt Harry.

"Anh cũng vậy."

Họ đứng lệch sang một bên của Đại Sảnh, tay đan vào nhau, chỉ cách nhau vài inch, phớt lờ nửa tá ánh mắt kỳ quặc bắn về phía họ. Cedric vô cùng muốn hôn Harry trong suốt quãng đời còn lại, nhưng biết rằng họ phải kiềm chế ở nơi công cộng. (thế này thì che cỡ nào cũng lộ hà :[

"Em gặp ác mộng à?" Harry gật đầu. "không sao chứ?"

Em không ổn. Chúng ta đều không ổn. Tất cả những gì chúng ta có là điều này và nó có đủ để ta tồn tại không

Harry lắc đầu, "Thành thật mà nói, không hẳn là Cedric. Bạn có phải--"

"Hem, hem," Cả hai quay lại để đối mặt khuôn mặt của Giáo sư Umbridge, người đang mỉm cười ranh ma. "Việc thể hiện tình cảm nơi công cộng đơn giản là không phù hợp. Tôi đã mong đợi một điều tốt hơn từ trò, trò Diggory. Sự khiếm nhã này không thể được cho phép."

Cái gì vậy cái con mụ này?

Cả hai nhìn cô chằm chằm trong sự sửng sốt. Chính Cedric cuối cùng cũng cố gắng tập trung từ ngữ để nói, "Giáo sư..."

"Trừ nhà Griffindor Mười điểm và cấm túc trò Potter," Umbridge nói, quay người rời đi, "Tối mai lúc Năm giờ tại Văn phòng của tôi."

Có phải mụ ... trừng phạt riêng Harry chỉ vì điều này? Merlin, có chuyện gì với...con cóc hồng này vậy?

"Giáo sư..." Cedric thử lại, lần này giọng anh trầm hơn nhiều. "Quy định cấm thể hiện tình cảm khá mơ hồ. Em không tin rằng hình phạt mà cô đưa ra cho Harry là tiêu chuẩn hoặc phù hợp."

"Có vấn đề gì sao, trò Diggory?" mụ hỏi cộc lốc. "Các bộ luật nghiêm cấm việc thể hiện tình cảm nơi công cộng được cố tình để tùy theo quyết định của các giáo viên. Tôi hy vọng mình sẽ không cần phải kỷ luật Thủ lĩnh nam sinh. Mặt Khác," mụ ném một cái nhìn héo úa về phía Harry, "Học sinh hiện nay... rắc rối hơn nhiều. Tôi nói có sai không? Trò muốn bị cấm túc cùng Potter chứ?

Tay Harry vòng qua cánh tay của Cedric để giữ anh lại bằng một cái siết chặt. Bỏ qua đi, Cedric, đôi mắt cậu trông như đang cầu xin. Cedric sẽ không để vấn đề trôi qua dễ dàng như vậy, ngoại trừ việc anh biết Harry sẽ tự trách nếu Cedric gặp rắc rối. Điều đó sẽ chỉ làm cho vấn đề tồi tệ hơn.

Cedric thở dài, lắc đầu, "Không có gì thưa giáo sư Umbridge."

"Đừng lo lắng về điều đó," Harry nhẹ nhàng nói, đi về phía bàn Gryffindor. Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười đó không lọt vào mắt Cedric, "Cấm túc không tệ đến thế. Er, em đoán sau này chúng ta sẽ phải cẩn thận hơn.. gặp anh sau."

Cedric gật đầu, nhìn Harry ra đi và ước giá mà anh có thể ôm cậu vào lòng bằng cả thế giới này.

Anh không còn biết liệu nỗi sợ hãi đang lớn dần trong lồng ngực anh có nguồn gốc rõ ràng hay không. Phải chăng đó chỉ là sự sợ hãi, lo lắng cho điều gì sẽ xảy ra khi họ chắc chắn phải đối mặt với mối nguy hiểm đang rình rập đâu đó trong bóng tối của thế giới? Có phải đó chỉ là mối quan tâm thông thường, liên tục đối với Harry? Có điều gì khác mà  anh đã mất ư?

Chắc chắn, trong các bức tường lâu đài, họ đã được an toàn.

Độc dược trở nên tồi tệ đối với Harry vào ngày đầu tiên, nhưng cậu không thể nói chính xác là cậu rất ngạc nhiên. Thảo luận về tính cách của thầy Snape đã cho Ron và Hermione một lý do để tranh luận, như thể họ thực sự cần một cái cớ để bắt đầu một điều gì đó, và Harry thấy mình cực kỳ khó chịu khi học môn tiên tri.

Cô Trelawny, với thói quen thích đoán trước cái chết yểu của Harry, đã biến môn tiên tri trở thành môn học kém yêu thích thứ hai của Harry sau môn Độc dược. Bài học đầu tiên, về giải thích giấc mơ, chỉ làm tâm trạng cậu xấu đi, nhất là khi cô coi việc ghi nhật ký giấc mơ là bài tập về nhà. Ý tưởng rằng những cơn ác mộng lặp đi lặp lại của cậu có thể là điềm báo của tương lai đen tối; đây không phải lần đầu tiên cậu vui mừng vì những dự đoán của Trelawney không được coi là quá chuẩn xác.

Bằng cách nào đó môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Harry bước vào lớp học với sự lo lắng đã thắt chặt trong bụng, biết rằng từ những sự kiện buổi sáng, cậu đã đúng khi có linh cảm xấu về giáo sư Umbridge. Những cơn run quen thuộc bắt đầu khi cậu bước qua ngưỡng cửa lớp học; dù đã nỗ lực bỏ qua một bên nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát chúng.

Lớp học quá buồn tẻ, mụ Umbridge đã bắt đọc chương đầu tiên của một văn bản biện hộ mà lẽ ra có thể dễ dàng viết cho những năm đầu tiên. Hermione, trong một diễn biến có phần bất ngờ, thậm chí từ chối mở cuốn Lý thuyết Phép thuật tự vệ, cô bé bướng bỉnh giơ tay lên trời trong nhiều phút liên tục. Cuối cùng, khi nó trở thành một sự phân tâm đáng kể cho cả lớp, mụ Umbridge đã chú ý đến cô bé.

"Trò có muốn hỏi điều gì về chương này không, trò yêu?" mụ hỏi, như thể Hermione chỉ vừa mới giơ tay.

"Em Không hỏi về chương này ạ."

"Chà, chúng ta vừa mới đọc xong. Nếu trò có thắc mắc nào khác, chúng ta có thể giải quyết chúng vào cuối buổi học."

"Em có một câu hỏi về mục tiêu khóa học năm nay của cô," Hermione nói chắc nịch.

Giáo sư Umbridge nhướng mày, "Và tên trò là--?"

"Hermione Granger ạ."

"Chà, cô Granger, tôi nghĩ mục tiêu của khóa học hoàn toàn rõ ràng nếu trò đọc kỹ," mụ Umbridge nói với giọng quả quyết, ngọt ngào đến phát ốm.

"Chà, em không biết," Hermione nói thẳng thừng. "Không có gì được viết về việc sử dụng phép thuật tự vệ."

Mụ Umbridge cười nhạo cô bé một cách nhẹ nhàng, trịch thượng và chế giễu. Mụ nói rằng họ sẽ không bao giờ cần phải sử dụng phép thuật tự vệ, rằng sẽ không có ai tấn công họ. Cô thông báo với cả lớp rằng họ sẽ học về những câu thần chú đó một cách an toàn, không có rủi ro.

Một cái gì đó trong Harry, một cái gì đó đã cố gắng duy trì sự thụ động của cậu trong suốt buổi học buồn tẻ này

"Cái đó thì có ích lợi gì?" Harry lạnh băng nói. "Nếu chúng ta bị tấn công thì đó sẽ không phải là-"

"Giơ Tay, trò Potter!" Trái ngược với sự ngọt ngào nãy giờ, mụ Umbridge phun ra tên cậu như thể nó để lại một mùi vị kinh tởm, ghê tởm trong miệng mụ.

Harry giơ tay lên nhưng mụ Umbridge quay đi, lờ cậu đi như thể phớt lờ một con ruồi. Ngạc nhiên thay, Dean Thomas ủng hộ Harry. Nó và Hermione nhưng nhanh chóng bị mụ Umbridge lấn át, người tiếp tục chỉ trích cách họ đã được dạy trong quá khứ. Mụ gọi thầy Remus là thứ lai căng nguy hiểm, khiến Harry càng phải kiềm chế cơn giận của mình hơn nữa, và nhấn mạnh rằng họ chỉ đơn giản là sợ hãi khi tin rằng thế giới này đang gặp nguy hiểm. Mụ Umbridge dường như tin rằng học những câu thần chú qua lý thuyết và thực hành chúng trong kỳ thi - được coi lần duy nhất sẽ phải đổ máu - là đủ.

Điều an ủi duy nhất là Harry không phải là người duy nhất khó chịu về điều này.

"Vậy chúng ta phải chuẩn bị như thế nào cho những gì đang chờ đợi ngoài kia?" Harry nóng nảy nói.

"Không có gì chờ đợi ở ngoài đó, trò Potter," mụ ngọt ngào nói. "Trò nghĩ ai sẽ tấn công những đứa trẻ như trò?"

'Những đứa trẻ?' Chúng ta không phải là những đứa trẻ trong mắt hắn... tuổi tác của chúng ta sẽ không khiến hắn thương xót chúng ta...

"Hmm..." Harry nói, trầm ngâm một cách mỉa mai, "có thể là Chúa tể Voldemort chăng?"

Căn phòng nao núng. Tuy nhiên, mụ Umbridge nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ hài lòng và trừ nhà Griffindor mười điểm. Một sự im lặng khủng khiếp bao trùm căn phòng. Mụ Umbridge tiếp tục, nhấn mạnh rằng những gì họ được kể về Chúa tể Voldemort là dối trá.

Harry cau có, "Đó KHÔNG phải là dối trá! Cedric và tôi đã nhìn thấy hắn, chúng tôi đã chiến đấu với hắn!

"Cấm túc, trò Potter. Ba trên những gì tôi đã chỉ định. Trò chỉ cần học cách cư xử...đúng đắn trong xã hội mà thôi," Umbridge tiếp tục nhấn mạnh rằng sự thật chỉ là dối trá và tiếp tục dạy lớp học. Harry ngồi giận dữ trong giây lát, không thể nghe thấy tiếng mụ vì máu đang gào thét bên tai cậu.

Harry đứng dậy, phớt lờ lời cảnh báo thì thầm của Hermione. "Vậy theo bà, chính xác thì ai đã tra tấn tôi vào đêm Nhiệm vụ thứ ba?" cậu hỏi bằng giọng run run. "Chính xác thì ai đã cố giết Cedric?"

Cả lớp dường như nín thở - rất ít người nghe thấy Harry hay Cedric nói về những gì đã xảy ra đêm đó. Mụ Umbridge ngước mắt lên nhìn cậu lạnh lùng, mọi dấu vết của nụ cười giả tạo đều biến mất khỏi gương mặt mụ.

"Trò và trò Diggory chưa bao giờ gặp một mối nguy hiểm nào cả. Tôi không có gì để nói về vấn đề ảo giác, ảo tưởng và những tưởng tượng được tạo ra để thu hút sự chú ý.

"Đó là Voldermort," Harry có thể cảm thấy mình đang run lên, những cơn run dữ dội xuyên qua các cơ bắp cậu. Lo lắng, tức giận và kiệt sức vật lộn trong cậu. "Voldemort đã tấn công chúng tôi, và bà biết điều đó."

Mụ Umbridge im lặng đến phát điên, chỉ viết cho anh ta một mẩu giấy trên một mảnh giấy da để đưa cho giáo sư McGonagall. Harry vui mừng nhận lấy mảnh giấy, lao ra khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa lại sau lưng. Chỉ vài bước xuống hành lang thì cơn giận bùng nổ đã khiến cậu phải chật vật thở.

Tại sao lại là bây giờ? Cậu dựa vào tường để cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cái sự Lo lắng chết tiệt này...

Khi không có sự tức giận, không có gì có thể làm cậu phân tâm khỏi những làn sóng hoảng loạn và kiệt sức. Khả năng tự vệ ít ỏi của cậu đã tan biến, tất cả năng lượng của cậu đều dành cho hành động đơn giản là ép bản thân tiếp tục thở một cách đau đớn. Trong những tháng qua, cậu đã có Cedric bên giúp vượt qua các cơn khủng hoảng; Harry đã quên mất cách bản thân đã một mình sống sót qua chúng thật sự đã từng kinh khủng như thế nào.

Đau quá. Thật mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nó khiến cậu cảm thấy trống rỗng và thảm hại. Vào thời điểm cậu xoay sở để đến văn phòng của McGonagall đã được thúc đẩy bởi sức mạnh ý chí tuyệt đối, cậu chắc chắn rằng giờ mình trông thật giống một mớ hỗn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net