Testor ego amorem perpetuum (12/12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12: Tôi đã có những thứ tôi cần

"Cedric..."

Cedric quay lại khi có tiếng bước chân đến gần. Anh đang ngồi với Harry, cả hai đều đang mặc bộ áo choàng mới, chờ đợi đợt kiểm tra cuối cùng của bà Pomfrey. Rất nhiều người đã đến thăm 2 người suốt cả ngày, hầu hết đó đều là học sinh nhà Hufflepuff và nhà Gryffindor. Nhưng ba mẹ của Cedric đã không còn xuất hiện.

Cho đến bây giờ

"Ba," Cedric không thể nhìn thẳng vào ba anh vì quá sợ hãi về việc phải đối mặt với sự phản đối hiện rõ trong đôi mắt ông nhưng Harry đãsiết chặt cánh tay anh một cách vừa trấn an vừa che chở

"Ced," ba anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện họ, luồn những ngón tay vào tóc và anh nhận ra đột nhiên trông ông đã già đi rất nhiều. "Ba xin lỗi."

Cedric nhìn thẳng vào mắt ông "Thật lòng ạ?"

Ông gật đầu, và mẹ của Cedric cũng ngồi xuống bên cạnh anh, "Ba mẹ...đáng lẽ ba mẹ nên mừng và ủng hộ 2 đứa. Nhưng ba mẹ... ba mẹ đã quá sợ hãi vì con đã suýt chết."

"Cụ Dumbledore đã nói chuyện với ba mẹ." ba của Cedric thừa nhận. "Rằng chiến tranh sắp nổ ra và điều đó làm ba khiếp sợ, nhưng nỗi sợ hãi chẳng thay đổi được gì cả. Ba mẹ sẽ đối mặt nó, ba mẹ không muốn mất con và lại càng không muốn mất con vì nỗi sợ hãi và hèn nhát của chính ba mẹ. Dù ba mẹ không phải là một Gryffindor can đảm hay gì nhưng giờ đây chúng ta đang tham gia một cuộc chiến. Gia đình ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ cần ở bên nhau thì nhà Diggory là vô địch, khi đó sẽ không cần phải sợ hãi bất cứ thứ gì nữa!"

Dần dần, Cedric cảm thấy mình mỉm cười và tiến đến ôm lấy ba mẹ mình, cố gắng hết sức để không òa khóc lên.

Sau khi thả ra, mẹ anh ra hiệu cho Harry, người vẫn đang ngồi trong tình trạng hơi lúng túng, "Chà, Cedric, mẹ nghĩ con có một người mà con nên giới thiệu với ba mẹ, đúng chứ."

Bà Pomfrey cho phép 2 người ra ngoài một chút, nhưng Cedric và Harry thấy còn hơi bối rối không biết phải làm gì. Buổi bế giảng sẽ diễn ra vào tối hôm sau, và cả hai người cần thu dọn đồ đạc, nhưng ý nghĩ phải đối phó với câu hỏi dồn dập của mọi người hoặc phải rời xa nhau khiến cả 2 chưa thể chịu đựng được. Vì vậy, khi ở đằng xa, mặt trời đang từ từ lên đường chân trời và biến bầu trời thành màu vàng, cả 2 thấy mình đang lang thang.

Từng nhịp tim Cedric thôi thúc anh chạm vào Harry có thể là quàng một cánh tay qua vai cậu, vén tóc khỏi trán cậu, hoặc đan các ngón tay của họ vào nhau, hoặc dựa vào và... ( đọc đoạn này có ai cạn cmn lời như tui hông :vvv ) nhưng anh ấy đã kiềm chế được bản thân. Anh cảm thấy trách nhiệm đặt lên vai mình với tư cách là người lớn tuổi hơn để không gây áp lực cho Harry về bất cứ điều gì cả

Cuối cùng họ cũng đến được cây cầu có mái che và dừng lại và tựa vào lan can.

"Hogwarts đẹp thật đấy," Harry nhẹ nhàng nói, cậu nhìn ra hồ đen và những ngọn núi. "Em không biết tại sao em lại không nhận thấy điều đó hàng ngày. Bây giờ chúng ta sẽ phải rời đi và..." Harry nhăn mặt, "Nơi em buộc phải về không được đẹp cho lắm."

Cedric nhìn cậu, trong ánh mắt anh hiện rõ sự ân hận, "Anh xin lỗi." Anh nói một cách rõ ràng. "Anh ước...tôi đã cố gắng thuyết phục cụ Dumbledore...nhưng không có ai lắng nghe anh cả."

Harry nhún vai, cố gắng xoa dịu sự lo lắng của Cedric, "Không sao đâu Cedric, thật đấy."

"Anh thấy chẳng ổn tí nào cả! Và chắc chắn sau này cũng vậy!"

"Nó không tệ như trước đây," Harry trả lời. Và đó không phải là một lời nói dối, phải không? Cậu không còn bị nhốt trong tủ, cậu vẫn có thể viết thư cho bạn bè và cậu có thể tập trung vào việc đi học ở Hogwarts. Nỗi đau thể xác giờ đây chỉ là...thứ mà cậu cố phải thích nghi. "Thật đấy, Cedric em có thể tự xử lý được. Họ không...họ không thể làm hại em được nữa."

Và đó là 1 lời nói dối, phải không?

Bởi vì Harry đã nhận ra rằng ngay cả khi cậu đã học cách chịu đựng, gạt bỏ nỗi đau sang một bên để bước tiếp, cậu vẫn chưa học được cách ngừng bị tổn thương. Nhưng cho dù phải sống sót thì điều đó không có nghĩa là nó sẽ không để lại cho cậu những vết sẹo mới. Chúng vẫn còn rất đau.

Cedric đặt tay lên tay của Harry. Cái chạm tuy nhỏ, nhưng lại dễ chịu đến lạ thường

"Ý nghĩ để em ở đó một mình ... làm anh thực sự rất sợ hãi" Cedric nhăn nhó. "Hãy hứa với anh rằng sẽ viết thư cầu cứu anh ngay khi em cảm thấy bản thân mình gặp nguy hiểm. Anh không quan tâm cụ Dumbledore nói gì về những ngôi nhà chết tiệt, anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi đó."

Em xin lỗi. Em không thể hứa điều đó được

Cedric nuốt nước bọt rồi quả quyết nói "Anh...anh lo lắng cho em nhiều lắm..."

Harry cảm thấy niềm hy vọng bừng nở trong lồng ngực, một cảm giác rất sâu sắc, nhưng nhẹ nhàng đến nỗi cậu gần như cảm thấy mình đang bay bổng. Nó có thể là một cách để đối ứng với tình trạng của cậu khi ở nhà Dursley chăng? Liệu điều mà cậu chỉ cho phép bản thân hy vọng trong mơ có thể trở thành hiện thực?

"Harry," Cedric quay sang nhìn Harry, giọng anh đều đều và đặt một tay lên vai cậu. "Anh cần nói với em một điều và anh thực sự nên nói với em sớm hơn và nếu anh không phải là một thằng ngốc thì anh đã nhận ra điều đó sớm hơn rất nhiều... Anh yêu em. Và anh nghĩ một phần trong anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Rất rất lâu rồi. Và anh biết một phần trong anh vẫn sẽ mãi yêu em ."

Lời thề của anh giờ có thể làm cậu òa khóc bất cứ lúc nào

"Uh, tốt," cậu xoay xở, cảm thấy rằng lời cậu sắp nói nghe có vẻ khá khập khiễng so với lời của Cedric. "Bởi vì em cũng vậy. Em cũng yêu anh. Thành thật mà nói, em nghĩ khi em tưởng mình thích Cho, em đã hơi ngốc và lúc đó... em nghĩ em thực sự ghen vì cô ấy...ừm...đang hẹn hò với anh..." Một cách muộn màng, cậu nhận ra mình đang nói lan man.

Cedric nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu một căng thẳng, và Harry gần như đánh mất chính mình trong ánh nhìn đó.

Cedric thì thầm vào tai Harry "Em không ngại nếu anh hôn em chứ?"

Harry nghiêng người đáp lại, thậm chí không tìm được chút sức lực nào để gật đầu, da cậu run lên dưới cái chạm nhẹ nhàng của Cedric. Và, khi mặt trời chiếu tới những ngọn núi xung quanh Hogwarts và biến bầu trời thành màu vàng, Cedric áp môi mình vào môi Harry, kéo cậu lại gần hơn. Trong sáng nhưng thân mật, mạnh mẽ một cách tuyệt vọng nhưng dịu dàng vô cùng . Những cơn rùng mình, những cảm xúc xa lạ, chạy qua dây thần kinh của Harry và dọc sống lưng cậu.

Một lúc sau, họ tách ra. Khoảng cách giữa họ đột nhiên cảm thấy không thể chịu nổi. Mắt họ gặp nhau và Harry mất hút trong giây lát trong cái nhìn của Cedric.

"Có ổn không?" Cedric nhẹ nhàng hỏi, nhẹ nhàng vuốt tóc qua trán Harry.

"Tuyệt...tuyệt lắm!" Harry ngay lập tức trả lời

Cedric nhanh chóng đáp lại bằng cách ấn môi mình vào môi Harry. Lần này thì sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, và cả hai đều đã tự tin hơn. Thế giới dường như biến mất, Harry thấy mình bị nuốt chửng bởi sự hiện diện của Cedric. Từng cảm giác ập đến khiến cậu cảm thấy đầu gối mình đột nhiên loạng choạng, lảo đảo. Một tay của Cedric cúi xuống thấp hơn, cánh tay anh vòng qua eo của Harry để đỡ cậu.

Harry trở lại tháp Gryffindor trước bữa trưa ngày hôm sau, cậu tạm chia tay Cedric một cách miễn cưỡng. Ở bệnh thất, dường như họ có một lá chắn bảo vệ, vô hình bao quanh. Mọi người đến thăm 2 người, nhưng 2 người đã được bảo vệ khỏi các câu hỏi dồn dập một cách câu của học sinh trong trường. Nhưng bây giờ sẽ phải đối mặt với điều đó.

Theo những gì Hermione và Ron nói thì cụ Dumbledore đã nói với cả trường vào bữa sáng hôm đó rằng hãy để Harry và Cedric yên, không ai được hay bắt 2 người kể những gì đã xảy ra trong mê cung. Cậu nhận thấy hầu hết mọi người đều đi vòng quanh họ trong hành lang, cố ý tránh nhìn họ. Một số người trong số thì thầm một cách lo lắng, tin đồn về những gì có thể đã xảy ra khiến họ trở về trong tình trạng như vậy đang lan tràn. Nhưng thực sự, cậu dường như không thực sự chú ý đến chúng.

Điều đó ổn với Harry. Không ai trong số họ thực hiện bất kỳ biện pháp cố ý nào để tránh mối quan hệ của cậu và Cedric bị công khai, nhưng tất cả chỉ là vì mọi người đang bị phân tâm bởi những vấn đề khác.

Cedric và Harry dành thời gian đến giữa buổi sáng với Hermione và Ron, họ cùng nhau đế nhà bác Hagrid để uống một tách trà. Harry thấy mình hơi lo lắng vì điều này, không chắc bác Hagrid sẽ phản ứng thế nào về chuyện của cậu và Cedric nhưng rồi cậu quyết định sẽ nói cho ông biết sự thật. Ngay khi thấy cậu thì Hagrid đột ngột đứng dậy và ôm cả hai vào một cái ôm thật chặt.

Và, bất chấp bóng tối ngày càng lớn, bất chấp nỗi kinh hoàng mà họ đã phải chịu đựng, trái tim của Harry vẫn cảm thấy ấm áp vì sự hạnh phúc này.

Tuy nhiên, Harry cảm thấy mình bất an khi đến bữa trưa, hiện giờ cậu vẫn không muốn đối mặt với đám đông.

"Đừng lo," Cedric, cậu khăng khăng dẫn Harry đến bức chân dung, anh kéo cậu vào một trong những hốc tường gần đó. "Anh không định quay trở lại Đại Sảnh ngay trước bữa tiệc chia tay tối nay đâu."

Harry tò mò quay đầu nhìn anh và mỉm cười, "Anh định làm gì vậy?"

Cedric cười toe toét, "Đừng lo lắng về điều đó. Gặp em ở đây sau... 45 phút nữa. Anh có vài... việc lặt vặt phải làm. Anh yêu em."

Cedric nói điều đó thường xuyên một cách không nao núng, như thể anh sợ mình sẽ không còn cơ hội để nói điều đó nữa.

"Được rồi," Harry siết chặt những ngón tay đan vào nhau của 2 người và vươn tới, hôn nhẹ lên má Cedric. "Em cũng yêu anh."

Và rồi, trước một làn sóng chắc chắn và tự tin, cậu rướn người về phía trước. Cedric phản ứng ngay lập tức, anh kéo cậu lại gần. Harry với tay lên, vòng tay quanh cổ Cedric và luồn một tay vào tóc anh. Bằng cách nào đó, mỗi nụ hôn với Cedric đều cảm thấy khó tin hơn nụ hôn cuối cùng, mọi dây thần kinh trong cơ thể anh run lên vì cảm giác này. Rồi 2 người tách ra, có vẻ hơi quá sớm, và Cedric đẩy cậu một cách nhẹ nhàng, vui vẻ về phía cánh cửa.

"Đi đi, Harry, trước khi anh không thể rời đi. Anh không đi lâu đâu."

Harry cười toe toét, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi anh bước đi.

Bốn mươi lăm phút sau, cậu gặp lại Cedric, anh kéo cậu vào một cái ôm thay lời chào, "Harry," Anh nói nhẹ nhàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Harry.

"Cedric," Harry đan những ngón tay của họ vào nhau khi họ tách ra.

Cedric cười toe toét, giơ chiếc túi trên tay còn lại, "Harry," anh nói nhẹ nhàng, nghiêm túc một cách kỳ lạ. "Em có muốn cùng anh đi dã ngoại không? Hình như một số người gọi đó là hẹn hò?"

"Vâng," Harry nói ngay lập tức, mỉm cười điên cuồng.

"Em không biết bao nhiêu lần anh đã muốn hỏi em điều đó đâu, Harry.

"Kết thúc," cụ Dumbledore nghiêm trang nói, cụ nhìn quanh tất cả học sinh "thêm một năm học nữa."

Và sự thật là một năm đã trôi qua. Nhưng Harry đã có thể thề rằng đã trải qua cả đời rưỡi vì cậu đã rời nhà Dursley vào mùa hè năm đó, xem World Cup, chứng kiến tên mình phóng ra từ Chiếc cốc lửa....đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Cậu rùng mình, những ký ức chạy qua mắt cậu. Đã có những điều khủng khiếp, đáng sợ đã xảy ra.

Harry liếc xuống miếng vải đỏ buộc quanh cổ tay trái của nó rồi nhìn sang dãy bàn nhà Hufflepuff, nơi có một đôi mắt xám dịu dàng mỉm cười với cậu. Đã có những điều kỳ diệu, không thể tin được đã xảy ra. Anh đã rơi vào lưới tình

"Ta chắc chắn rằng bây giờ những tin đồn về những gì đã xảy ra vào đêm diễn ra Nhiệm vụ thứ ba đã được chia sẻ bởi tất cả các con," cụ Dumbledore tiếp tục. "Và sự thật nghiêm trọng hơn nhiều so với bất kỳ điều gì các con đã biết."

Những tiếng thì thầm trầm ngâm ngay lập tức gợn sóng khắp Đại sảnh.

"Khi tìm thấy chiếc Cúp Tam Pháp thuật, Harry Potter và Cedric Diggory, hai quán quân của Hogwarts, đã lựa chọn cùng nhau lấy chiếc cúp. Nhưng chiếc cốc đã dịch chuyển cả 2 đi rất xa; họ bị bắt cóc. Đêm đó cả hai đã đối mặt với Chúa tể Voldemort."

Những tiếng thì thầm hoảng sợ nhanh chóng thay thế. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore với vẻ không thể tin được trong nỗi kinh hoàng. Cụ trông hoàn toàn bình tĩnh và cho phép họ tự lẩm bẩm trong im lặng.

"Bộ Pháp thuật," cụ tiếp tục, "không muốn ta nói với các con điều này. Có thể một số cha mẹ của các con sẽ kinh hoàng vì ta đã làm như vậy - hoặc bởi vì họ sẽ không tin rằng Chúa tể Voldemort đã trở lại, hoặc bởi vì họ nghĩ rằng ta không nên nói với các con như vậy, khi các con còn quá nhỏ. Tuy nhiên, với ta thì sự thật thường tốt hơn những lời nói dối. Ta tin rằng các con có quyền được biết bạn đang sống trong thế giới nào. "

Ánh mắt của Harry quay trở lại dãy bàn nhà Hufflepuff, cậu bắt gặp ánh mắt của Cedric, và ước gì có thể đi qua đó và ôm anh. 

"Harry Potter và Cedric Diggory," cụ Dumbledore nói, "Cả hai đã nhiều lần liều mạng vì nhau. Họ đã cho chúng ta thấy, về mọi mặt, lòng dũng cảm mà ít phù thủy nào đã từng thể hiện khi đối mặt với Chúa tể Voldemort, và vì điều này, Ta tôn trọng họ. Nhà Gryffindor và nhà Hufflepuff sẽ cùng nhau cầm Cúp nhà năm nay."

Học sinh quay ra trố mắt ngạc nhiên, thì thầm với nhau. Harry không thể tìm thấy bất kỳ năng lượng thực sự nào để quan tâm. Cụ Dumbledore tiếp tục, chào đón tất cả học sinh trở lại nếu họ muốn, nhấn mạnh tầm quan trọng của hợp tác quốc tế và nhắc nhở họ về sức mạnh có được từ sự đoàn kết.

"Ta tin rằng Harry và Cedric đã cho chúng ta một bài học quý giá," cuối cùng cụ Dumbledore nói. "Họ đã cho tất cả chúng ta thấy, kể cả Chúa tể Voldemort, sức mạnh của tình yêu và tình bạn. Tất cả chúng ta sắp đến lúc phải lựa chọn giữa điều đúng và điều dễ dàng. Hãy nhớ rằng, khi mọi hy vọng dường như đã mất, thì ánh sáng hy vọng vẫn có thể được tìm thấy. Hãy trở nên mạnh mẽ hơn cùng nhau."

Thời tiết không thể phản ánh đúng hơn tâm trạng của Cedric trên hành trình trở lại Ngã Tư Vua. Không có một đám mây trên bầu trời. Anh vẫn thấy rất đau đớn, nó sẽ luôn đau đớn và đáng sợ, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi được sống. Khi nghĩ về việc họ cận kề cái chết, anh đã nhận ra rằng thật dễ dàng để đánh giá thấp đặc quyền đơn giản là được hít thở.

Cedric, Harry, Ron và Hermione đã tìm được một khoang cho riêng mình. Sau khi trở về từ nhiệm vụ Huynh trưởng của mình, Harry đã im lặng thay đổi tư thế, để Cedric tựa đầu vào vai mình. Cả Hermione và Ron dường như không quan tâm, nhưng cả hai đều mỉm cười nhìn cặp đôi.

Cuộc trò chuyện chuyển sang nói về tờ Nhật Báo Tiên tri. Cedric cau có khi Hermione tiết lộ rằng, như thường lệ, hoàn toàn không có gì nói về chuyện đã xảy ra đêm đó trong bài báo. Nhưng cô bé cũng tiết lộ một điều tích cực và vui hơn nhiều, rằng Skeeter là một hóa thư sư và cô bé đã bắt được mụ ta. Sau đó, Cedric bắt đầu từ từ điều chỉnh lại chủ đề cuộc trò chuyện, nhưng anh cứ liên tục ngáp không ngừng

Anh không chắc liệu đó có phải là do quá kiệt sức hay không, anh hầu như không thể ngủ được kể từ khi rời khỏi bệnh thất, hoặc cũng có thể là do vai của Harry thoải mái đến khó tin, nhưng Cedric thấy mình dần dần chìm vào giấc ngủ...

Anh thấy Harry đang la hét. Và cậu đang bị trói vào bia mộ với dòng máu chảy ra từ miệng ...Harry đang chết dần...

Anh cũng đang la hét. Cedric kêu gào tri kỉ của mình...đôi chân của anh nện xuống đất...nhưng một sức mạnh vô hình nào đó đang giữ anh lại...

Tiếng cười lạnh lùng, cứng rắn vang vọng trong bóng tối...một tia sáng xanh chói lòa...tiếng la hét...

"Cedric?" ai đó đang thì thầm nhẹ nhàng vào tai anh, nhẹ nhàng lay anh dậy. "Dậy đi anh, anh đang mơ ngủ đó!."

"Hơ!?" trong một khoảnh khắc, Cedric cố gắng phân biệt thực giả. Harry nhìn chằm chằm vào anh. Cedric bình tĩnh trở lại với một tiếng thở dài, anh dựa lưng vào vai Harry, cố sự trấn an bản thân rằng đó chỉ là mơ, "Ồ, vậy ư..." anh nói nhẹ nhàng.

"Không sao đâu," Harry nhẹ nhàng nói. "Em cũng thường hay gặp ác mộng mà."

Cánh cửa khoang mở ra và Cedric lại căng thẳng một lần nữa.

"Cố gắng không nghĩ về nó, phải không?" Draco Malfoy chậm rãi nói, tiến vào khoang và nhếch mép cười. Đằng sau nó là Crabbe và Goyle. Bọn nó trông vô cùng thỏa mãn. "Cố gắng giả vờ rằng nó đã không xảy ra?"

"Tụi bây cút ra ngoài," Cedric nói thẳng thừng, đứng lên bảo vệ trước bộ ba.

May mắn thay, Cedric đã không chạm mặt Malfoy trong những ngày trước khi họ rời Hogwarts. Thật quá dễ dàng khi thấy rõ hình ảnh đáng ghét của ba nó, anh nhớ đến tiếng cười của Lucius Malfoy khi Harry hét lên lúc bị tra tấn. Anh cảm nhận được máu chảy rần rật bên tai, mạch anh đập nhanh hơn. Tay anh nắm chặt cây đũa phép dưới lớp áo choàng.

"Mày đã chọn bên thua rồi, Potter! Tao đã cảnh báo mày! Tao đã nói với mày là mày phải chọn bạn cẩn thận hơn mà, nhớ không? Khi chúng ta gặp nhau trên tàu, ngày đầu tiên ở Hogwarts?!" Nó hất đầu về phía Ron và Hermione. "Tao cho rằng mày nghĩ rằng mày an toàn khi đã có chàng Hoàng tử đẹp trai ở đây để bảo vệ mày," Malfoy chế nhạo Cedric. "Đã quá muộn rồi, Potter! Tất cả bọn sẽ là người đầu tiên chết dưới tay Chúa tể Hắc ám. Mấy đứa Yêu Muggle, lũ Máu Bùn, và tất nhiên, những thằng ngu, lập dị và--"

Draco Malfoy, đột ngột, ngừng nói. Tất nhiên, rất khó để nói chuyện vì nó vừa bị ăn đấm vào mặt. Một giây sau, có vẻ như ai đó đã cho nổ một cung pháo hoa vào trong khoang. Những câu thần chú phát ra từ mọi hướng

Cedric nhìn xuống chân mình. Anh, Harry, Ron và Hermione đứng dậy, tất cả đều đã sử dụng một lọa bùa chú khác nhau - nhưng riêng Cedric, anh đã tặng thêm một cú đấm cho Malfoy. Và họ cũng không phải là những người duy nhất đã làm như vậy. ( 🥥🥥🥥🥥 nè malfoy )

"Tui nghĩ là chúng ta sẽ xem ba đứa nó định làm gì," Fred nói một cách thản nhiên và bước qua Goyle để đi vào khoang. Anh rút đũa phép ra, và George cũng vậy, người đã cẩn thận giẫm lên Malfoy khi đi theo anh trai mình. 

"Thật vui khi thấy chú mày cũng làm vậy," George nói, vỗ nhẹ vào vai Cedric. "Chưa bao giờ anh mày nghĩ mình sẽ thấy bé xinh Diggory đấm người."

"Chuyện thường tình...nó đáng bị vậy..." Cedric thở gấp vì cơn giận mất Kiểm soát, anh xoa nắm đấm của mình

"Chuẩn đét!" Fred vui vẻ nói, quay sang anh. "Còn nữa, tụi này biết chú mày..." anh mơ hồ chỉ vào cổ tay Cedric và tiếp tục vui vẻ, "Đang yêu nhưng nếu chú mà tổn thương em nó thì bọn này sẽ biến quãng thời gian còn lại của chú ở Hogwarts thành địa ngục. "

"Cứ yên tâm." Cedric trịnh trọng gật đầu.

"Hiệu ứng tuyệt đấy," George nói, nhìn xuống Crabbe. "Ai đã sử dụng nó vậy?"

Cả đám ngay lập tức chuyển sang trò chơi Snap nổ. Cedric và Harry vô thức nắm lấy tay nhau. Cặp song sinh cười rạng rỡ với họ, rõ ràng họ đã đặt cược vào vấn đề này. Khi Harry đưa một nửa số tiền thắng cược của mình cho cặp song sinh, Cedric nhanh chóng làm theo.

Cedric không muốn tiền; Khi anh nhìn Harry, anh biết anh ấy đã có mọi thứ anh cần. Nhưng thế giới, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra, từ giờ thế giời sẽ cần nhiều tiếng cười hạnh phúc hơn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net