Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ở khách sạn, Emma bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng. Andrea vẫn còn đang ngủ say bên cạnh. Cô đành ngồi dậy một cách uể oải rồi đi ra mở cửa.

Đứng ở đó là một nhân viên giao chuyển bưu phẩm, trên tay cô ta cầm một hộp quà được gói bằng giấy bọc màu hồng.

– Ồ, xin chào. Có chuyện gì không ạ? – Emma hỏi.

– Cô có phải là Emma Cole?

– Đúng rồi.

– Có một món quà được gửi đến cho con gái cô, bé Andrea Cole.

– Thế à? – Emma bất ngờ.

– Vâng, xin mời cô kí thay vào đây.

Cầm lấy cây bút từ nhân viên bưu phẩm, Emma nhanh chóng kí tên với vẻ mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.

– Cảm ơn.

Sau khi cô ta đã rời khỏi đó, Emma đóng cửa rồi đi vào giường lay nhẹ Andrea:

– Này, dậy đi con yêu!

– Mẹ để cho con ngủ thêm một lát đi... – Cô bé vẫn vùi mặt vào cái gối.

– Nếu còn ngủ nữa thì con sẽ hối tiếc đấy. Có ai đó tặng quà sinh nhật cho con nữa này!

Andrea nghe vậy liền choàng tỉnh dậy và hỏi:

– Thật thế ạ?

– Ừ.

– Quà của con đâu?

– Đây. Mẹ cũng không biết đó là quà của ai. – Emma chìa cái hộp màu hồng ra trước mặt con gái.

– Chắc chắn là của bố rồi! – Andrea mừng rỡ.

– Sao con có thể chắc như thế chứ? Nhỡ không phải thì làm sao đây?

– Để con mở ra xem ạ!

Nói rồi, cô bé nhanh tay bóc đi lớp giấy gói quà. Thật bất ngờ, bên trong là một hộp đồ chơi Ken Doll kèm theo một tấm thiệp. Emma sực nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua của hai bố con.

– Con đoán đúng, mẹ thấy không? Là quà của bố!

– Ừ, thì con đoán đúng.

– Bố có viết gì đó cho con nữa này. Mẹ đọc hộ con đi!

– Được rồi.

Emma nhặt tấm thiệp lên và hồi hộp mở ra...

"Emma, anh đoán là con gái em chưa biết chữ nên em đọc hộ cho con nghe mấy dòng này nhé.

Chúc mừng sinh nhật, Andrea! Vì không được biết cháu sinh ngày nào nên bây giờ chú mới có thể gửi tặng quà. Hi vọng cháu sẽ thích món quà này. Barbie của cháu đã có thêm một người bạn rồi, và sắp tới mẹ Emma cũng sẽ được hạnh phúc như thế. Có bố rồi thì nhớ phải ngoan ngoãn và vâng lời chú Stephan nhé. Chú cũng không hiểu tại sao cháu lại gọi chú là bố. Có lẽ mẹ Emma đã bảo cháu làm vậy để giúp chú cảm nhận được niềm vui làm cha. Và chú thực sự rất hạnh phúc về điều đó, cũng như luôn mong ước rằng cháu chính là con gái ruột của mình.

Emma à, anh cũng có một vài điều muốn nói với em. Anh xin lỗi vì chuyện cách đây vài năm. Thực sự lúc đó anh đã rất giận em, vì anh không thích những lời nói dối một chút nào đâu. Nhưng tất cả những điều đó cũng không thể che giấu được một sự thật rằng, anh đã yêu em rất nhiều... Gần đây anh mới nhận ra điều này vì sự ngộ nhận với tình cảm dành cho Eva. Cho dù bây giờ có nói ra thì cũng đã muộn rồi phải không? Anh rất, rất ghen với Stephan Martin. Nhưng anh chúc em sẽ được hạnh phúc với người đàn ông mà em đã chọn. Anh sẽ mãi yêu em, Emma.

Andrew Goldman"

– Sao mẹ im lặng lâu thế? Mau đọc cho con nghe đi ạ!

Đôi mắt Emma đỏ hoe, vẻ mặt thì thẫn thờ. Đột nhiên, cô ôm chặt lấy Andrea và òa khóc lên như một đứa trẻ.

– Andrea của mẹ...

– Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? – Con bé ngạc nhiên – Bố đã viết điều gì đó rất đáng sợ làm mẹ khóc phải không?

Emma vẫn không trả lời được và tiếp tục khóc.

– Bố hư quá! Bố làm mẹ khóc rồi!

Cô vội lấy tay lau đi nước mắt, sau đó đáp:

– Không đâu, con yêu à. Những điều bố con viết làm mẹ cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Để mẹ đọc cho con nghe nhé!

– Vâng ạ!

Thế là Emma đọc to lên phần Andrew viết cho Andrea.

– Thì con chính là con gái của bố cơ mà! – Cô bé nói sau khi nghe xong.

– Nhưng bố Andrew chưa biết điều đó.

– Sao lạ vậy? Bố của bạn con chú nào cũng đều gọi mấy bạn ấy là "con yêu của bố". Nếu vậy thì phải biết đó là con của mình chứ!

– Mỗi gia đình đều có những hoàn cảnh khác nhau. Đó mới là xã hội, con hiểu chưa?

– Nếu bố chưa biết thì mẹ con mình hãy nói cho bố biết đi!

– Ừ. Lát nữa chúng ta đi thăm bố Andrew tiếp nhé?

– Như thế còn gì bằng ạ! – Andrea hớn hở.

Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, cô bé lấy búp bê Ken ra rồi chơi cùng với cô Barbie của mình. Emma nhìn cảnh đó và mỉm cười. Lần này cô quyết định nghe theo trái tim, nói ra hết mọi sự thật. Còn chuyện với Stephan Martin thì sẽ tính sau.

Chiều hôm ấy, hai mẹ con lại đi taxi đến biệt thự Goldman. Trái với ngày hôm qua, Emma không còn cảm thấy hồi hộp, lo sợ nữa mà rất vui và khấp khởi trong lòng. Đó sẽ là phút giây đoàn tụ gia đình.

Đến nơi, cô cùng con gái dắt tay nhau đi tới gần căn biệt thự. Cửa vẫn mở như mọi ngày. Hai người nhìn vào. Andrew đang ngồi tại phòng khách và đọc một cuốn sách. Emma bất ngờ khi thấy cả chú chó Chihuahua trắng Chloe nằm bên cạnh anh dưới sàn nhà. Andrea định hét lên gọi bố nhưng cô đã kịp bịt miệng con bé lại.

"Im lặng nào. Chúng ta sẽ làm cho bố con bất ngờ."

Thế là hai người từ từ tiến vào căn nhà.
Andrew đang tập trung đọc sách, bỗng cảm thấy có một bàn tay chạm nhẹ vào vai mình. Anh vội quay lại...

– Emma!

– Chào anh, Andrew.

– Bố ơi!

– Hai mẹ con em lại đến đây à?

– Vâng. Bọn em đã nhận được món quà mà anh gửi tặng cho Andrea rồi. Em thay mặt con bé cảm ơn anh. Nó rất thích món quà ấy.

– Vậy là em cũng đã đọc tấm thiệp anh gửi kèm theo đúng không?

Emma ngượng ngùng gật đầu.

– Thật ngại quá. Anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ đến thăm anh nữa chứ...

– Chúng ta là bạn mà, phải không?

– Ừ, là bạn. Nếu em muốn như thế...

– Anh có từng nhớ em đã bảo rằng không thể xem anh là bạn?

– À, anh nhớ. Vì anh là một người nổi tiếng. Nhưng bây giờ thì ngược lại rồi. – Andrew cười đáp.

– Bây giờ em cũng chẳng thể xem anh là bạn được.

– Tại sao?

– Bởi vì, em vẫn còn rất yêu anh.

Andrew cảm thấy cực kì vui khi nghe câu nói ấy của Emma. Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt điển trai của anh.

– Trong thời gian qua, kể từ lúc quay trở về London, tình cảm mà em dành cho anh chưa bao giờ mất đi cả. – Cô nói tiếp – Và khi anh kết hôn với Eva rồi thì em đã từ bỏ mọi hi vọng.

– Anh có thể hiểu lí do vì sao em cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Anh cũng từng như thế. Nhưng tại sao em lại buồn đến mức buông thả bản thân mình? Không phải là anh không muốn bé Andrea có mặt trên đời này, nhưng anh không đành lòng khi phải nhìn thấy em làm một bà mẹ đơn thân. Bố con bé thật vô trách nhiệm! Anh thề nếu biết đó là ai thì anh sẽ không để yên đâu!

Emma nghe Andrew nói những lời đó thì cảm động vô cùng.

– Anh không nên làm vậy.

– Em vẫn còn bênh vực cho hắn ta được ư?

– Nếu em có bênh vực cho bất kì ai thì người đó chính là anh!

– Ý em là sao? – Andrew bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

Emma ngừng một lúc, rồi đáp:

– Vì anh chính là người đàn ông đã làm cho em mang thai. Anh là bố của Andrea, và con bé là con gái ruột anh đấy, Andrew!

Andrew nhìn sững Emma trong vài giây, rồi từ từ chuyển ánh mắt sang bé Andrea.

– B... Bố... Anh được làm bố ư? Và bố của con em?

– Đúng vậy. Em đang nói sự thật. Hãy tin em đi! Andrea đã biết điều này trước cả anh. Đó là lí do con bé xưng hô với anh như thế. Và em cũng đã đặt tên nó theo tên anh.

– Em... Em có con với anh à? – Andrew vui không thể tả được.

– Vâng, em không quan hệ với ai sau anh cả.

– Bố! – Andrea lên tiếng gọi.

– Lại đây nào, con gái!

Cô bé chạy theo cái vẫy tay của bố nó. Andrew bế bổng đứa con gái duy nhất của mình lên rồi hôn vào trán Andrea.

– Bố!

– Hãy gọi bố là "Pop" đi!

– Pop! I love you Pop!

– Tuyệt lắm! Bố chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có được trải nghiệm tuyệt vời này. Cảm ơn em, Emma. Cảm ơn em vì đã có thai với anh!

– Thì cũng nhờ anh thôi mà.

– Lại đây với con và anh nào!

Ba người mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay của nhau. Mùi hương từ Andrew dần lan toả xung quanh hai mẹ con Emma. Cuối cùng thì con bé cũng đã thực sự cảm nhận được không khí gia đình đầm ấm, lần đầu tiên trong đời.

– Còn chuyện với Stephan Martin? Em sẽ tính sao với anh ta? Bởi vì chắc chắn anh sẽ không để cho con gái của mình nhận người khác là bố đâu!

– Anh đừng lo, em sẽ không kết hôn với anh ấy nữa. Em sẽ ở lại LA luôn để chăm sóc cho anh.

– Thật chứ? – Andrew vô cùng bất ngờ – Chuyện kết hôn không thể nói bỏ là bỏ ngay được, Emma à.

– Em sẽ giải thích cho anh ấy hiểu. Em sẽ kể về tất cả lý do tại sao Andrea có mặt trên đời này, anh là cha của nó, và em vẫn còn rất yêu anh.

– Thậm chí cả chuyện em giả vờ làm Eva để hẹn hò với anh?

– Vâng. Em chỉ sợ một điều là Stephan sẽ giận em rồi nói hết mọi chuyện với giới báo chí thôi.

– Không sao! Anh chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì. Chỉ cần được ở bên cạnh Andrea và em thì anh đã hạnh phúc lắm rồi. Hai người ở lại biệt thự Goldman sống luôn nhé?

– Nhưng còn bố mẹ anh?

– Họ sẽ quý em thôi mà. Vì em là mẹ của cháu gái họ.

– Thế thì em yên tâm rồi.

---
Tối đó, Emma thanh toán tiền khách sạn và thu dọn hành lý đến căn biệt thự bên bờ biển Malibu. Đạo diễn Adam và diễn viên Amy cũng đã được nghe kể toàn bộ sự việc. Họ vui mừng khôn xiết khi biết Andrea là cháu gái mình, đồng thời đồng ý với sự hiện diện của hai mẹ con trong căn biệt thự này. Ông bà Goldman hài lòng ra mặt bởi vì Emma sẽ ở lại đây chăm sóc cho Andrew, động viên tinh thần để giúp anh có thể đi lại bình thường.

Có thêm hai người nữa được biết về sự thật Andrea là con gái ruột của Andrew Goldman, đó là chàng ca sĩ Stephan Martin và Eva. Emma đã gọi điện nói hết cho họ biết. Thật may mắn, Stephan thông cảm và hiểu cho vị hôn thê cũ. Anh cũng hứa sẽ không "bán tin" cho ai, nhưng ngỏ lời với Emma rằng liệu anh có thể đưa cảm xúc về chuyện này vào sáng tác mới nhất của mình hay không, đồng thời mời cô hát chung single đó. Tất nhiên là Emma đồng ý. Còn phản ứng của Eva thì cực kì bất ngờ, nhưng cũng rất mừng cho Andrew. Con gái anh chính là cháu gái cô chứ chẳng phải ai xa lạ.

Những ngày tiếp theo sau đó thật tuyệt vời và hạnh phúc cho gia đình Goldman bé nhỏ. Hằng ngày, Andrew lúc nào cũng chơi đùa với Andrea, thậm chí chơi búp bê cùng con bé. Ông bà Goldman rất cưng nó, mua bao nhiêu là quần áo và đồ chơi Andrea thích. Nhưng cuối cùng thì vẫn chơi có mỗi Barbie và Ken. Cô bé cùng chú chó Chloe đã bắt đầu làm quen và rất quấn quýt bên nhau. Emma không thể ước thêm một điều gì nữa, vì gần như mọi mong muốn của cô đều đã trở thành hiện thực. Chỉ trừ một điều...

Vài tháng trôi qua, nhờ tập luyện thường xuyên mà bàn chân Andrew đã dần hồi phục và có thể cử động được. Sau đó là đến đầu gối và hông. Tuy vậy nhưng anh vẫn chưa thể đứng dậy, và đi lại là một mục tiêu quá xa vời. Nhờ có Emma và Andrea làm chỗ dựa tinh thần, Andrew quyết không bỏ cuộc, lại tập luyện nhiều hơn nữa để đến một ngày không xa, anh có thể cùng con gái đuổi bắt đàn chim mòng biển ở Malibu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lovestory