[56]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"thiên yết?"

"mẹ.." nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của mẹ, phan thiên yết quệt đi nước mắt: "xin lỗi mẹ.. con có hẹn mất rồi."

mẹ phan sững sờ nhưng sau đó bà thở ra một hơi dài: "vậy sao? người ấy là người thế nào?"

phan thiên yết lắc đầu: "con vẫn chưa thể nhớ được nhưng con cảm nhận được rằng tim con nó đang khao khát muốn gặp lại người ấy như thế nào, con muốn được gặp lại tất cả mọi người, con muốn mỗi ngày tỉnh dậy đều có người mong đợi mình, đều có người yêu thương mình.. con vẫn chưa muốn phải rời đi thế này.. cho nên..."

phan thiên yết ôm lấy mẹ, cảm nhận tình yêu của mẹ một lần nữa, mẹ phan vỗ lưng anh, dịu dàng cười nói anh lớn vậy rồi mà vẫn như đứa trẻ con.

"mẹ hãy đi cẩn thận nhé."

mẹ phan mắt long lanh, bà gật đầu như đã hiểu sau đó quay lưng, chậm rãi bước đi. phan thiên yết lùi lại một bước nhìn mẹ phan dần dần đi xa mình, bóng lưng của bà lẻ loi từng bước, có lúc khựng lại nhưng vẫn không quay đầu, vì bà sợ, sợ bản thân sẽ ích kỷ mà kéo con trai đi cùng, cùng bà thoát khỏi bể khổ trần gian.

hãy sống thật hạnh phúc nhé, con của mẹ.

mẹ xin lỗi.

...

phan thiên yết từ từ mở mắt, trước mắt anh là một trần nhà lạnh lẽo, chẳng mấy chốc nó đã dần mờ đi, nước mắt từ đâu trào từ hai bên khoé mắt anh chảy dài xuống gối.

nỗi đau thể xác, thiếu thốn từ tâm hồn từ đâu truyền đến làm phan thiên yết khó thở cùng cực, anh ngồi dậy bất ngờ, tự tay đưa lên trước ngực mình cảm nhận nhịp tim của bản thân, cảm nhận được bản thân vẫn đang sống.

"anh phan!" nhị lưu vừa bước vào cửa còn tưởng mình nhìn nhầm, hộp cơm trưa vừa mua lập tức bị vứt xuống đất, chủ nhân của nó thì hối hả chạy thật nhanh đến giường bệnh.

phan thiên yết vẫn trong trạng thái cúi gập đầu, bả vai anh run bần bật, từng tiếng nức nở khe khẽ được truyền ra khiến nhị lưu giật mình.. lão đại của cậu đang khóc.. thật sự đang khóc..

"anh phan? đau lắm sao?" nhị lưu cảm giác tay mình run rẩy kịch liệt muốn chạm vào người phan thiên yết nhưng không dám, cậu muốn chạy đi gọi cao cự giải nhưng lại sợ để phan thiên yết đang bất ổn lại một mình.

phan thiên yết không nghe được gì cả, hắn vẫn đang nghĩ mình vẫn chìm trong không gian của bản thân, những tiếng nức nở bắt đầu chuyển thành tiếng gào khóc thật lớn, hắn muốn được gào lên như vậy từ rất lâu, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống làm hắn cảm nhận được sự nhẹ nhõm mà trước đến giờ hắn chưa từng trải qua.

nhị lưu bị doạ đến sợ, nhìn anh phan khóc đến thảm thương như vậy bấc giác cậu cũng khóc theo, rốt cuộc phải kìm nén bao lâu, phải chịu khổ cực bao lâu mà đến tận bây giờ phan thiên yết mới dám khóc lớn thế này.

...

cao cự giải cúp điện thoại, áo blouse vừa cởi ra liền lập tức mặc lại, bước chân chuyển từ bước nhanh thành trạng thái chạy, tiếng giày dưới chân còn không lớn bằng tiếng tim trong lồng ngực.

cạch.

"bác sĩ cao.."

"chị.."

cao cự giải bám vào cửa cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, đây rồi, cao cự giải đã mơ đến nó mấy ngày nay, cảnh phan thiên yết ngồi trên giường bệnh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào gương mặt điển trai có chút hốc hác, khi anh tỉnh dậy... khoan đã.. tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt này?

không lẽ nào.

nó không thể xảy ra được.

"bác sĩ cao?!" nhị lưu thấy cao cự giải run rẩy như sắp không trụ vững cậu liền lập tức đi đến dìu cô: "chị dâu.. anh phan.."

"không thể.." cao cự giải nuốt một ngụm nước bọt, cô tiến lại gần phan thiên yết, ngủ nhiều như vậy cuối cùng cũng tỉnh rồi, cô đã đợi khoảnh khắc này đã bao lâu rồi, nhưng tại sao lại không như mong đợi.

thiên yết.

nói gì với em đi.

tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt này.

phan thiên yết chỉ chớp mắt một cái liền quay ngoắt sang bị bác sĩ nam: "bác sĩ còn gì dặn dò không?"

"chuyện này..." vị bác sĩ nam ngớ người ra một chút, kiểm tra lại lần nữa: "bệnh nhân, vậy vị bác sĩ nữ kia, cậu còn nhớ cô ấy không?"

phan thiên yết nghiêng đầu: "tôi phải nhớ cô ấy sao?"

cao cự giải vô lực mà ngã xuống, may có nhị lưu bên cạnh đỡ cô đứng thẳng.

đến rồi.

điều cô sợ nhất.

đã đến thật rồi.

"bác sĩ cao.. cô thấy đấy, bệnh nhân này đã bị thương rất nghiêm trọng vậy nên xác suất để lại di chứng là rất cao, chắc cô quan sát cũng đã hiểu, bệnh nhân.."

không.

"... bị mất trí nhớ rồi."

"không đúng bác sĩ!" nhị lưu cảm nhận được cả người cao cự giải run rẩy liền nhanh chóng nói: "kh-không phải anh phan vẫn nhớ tôi sao? còn nhớ được tất cả mọi người trong tổ— trong công ty nữa.. không thể nào anh ấy quên bác sĩ cao được!"

vị bác sĩ nam khẽ đẩy kính: "vậy xin hỏi bác sĩ cao, cô gặp mặt bệnh nhân này vào khoảng thời gian nào?"

cao cự giải tự siết chặt tay mình đến đau đớn, ánh mắt vẫn không rời khỏi phan thiên yết, sau câu nói ấy người kia cũng quay sang nhìn cô, cao cự giải từ từ khống chế biểu cảm, không thể để anh nhìn được vẻ mặt khó coi của mình.

"từ tháng bảy..."

"vậy là sáu tháng, người nhà bệnh nhân cậu nói thử một sự kiện từ tháng bảy trở đi xem."

nhị lưu suy nghĩ cân nhắc một hồi liền nói: "anh phan hồi tháng tám vừa rồi chúng ta đón sinh nhật với anh sư tử, hôm đó cậu ta say đến nỗi liên tục khóc lóc sau đó ôm lấy anh hết xin lỗi rồi lại cảm ơn về việc anh đỡ đạn giúp cậu ta.. anh có nhớ không?"

phan thiên yết lắc đầu: "không nhớ." sau đó lại bất giác bật cười: "có phải cậu ta say quá nhớ nhầm anh với ai không? anh đỡ đạn cho cậu ta từ bao giờ cơ chứ?"

nhị lưu giật mình, chuyện bản thân bị trúng đạn cũng không nhớ sao?

"vậy cái vụ hôm ấy.. hôm đơn hàng của chúng ta đột nhiên bị cướp ấy... anh còn bỏ quay phim giữa chừng để đến cảng X, anh có nhớ không?"

"nhị lưu." phan thiên yết khó hiểu nhìn thân cận của mình, tại sao hôm nay lại hấp tấp như vậy: "không được nói lung tung, không phải đơn hàng đã được vận chuyển đến nơi rồi hay sao? lý ma kết đã gọi điện và bảo anh tiếp tục quay phim và đừng lo đi rồi còn gì?"

"nhưng sau đó tứ hải đã đến và—

"được rồi nhị lưu." cao cự giải chạm tay lên vai nhị lưu, không cần phải biết nữa, nếu hỏi thêm cô sợ chính miệng anh sẽ nói ra bốn chữ tôi không nhớ cô.

"nhưng chị dâu." nhị lưu cảm nhận được cái siết nhẹ trên vai, nhìn vẻ mặt như đang cố chịu đựng của cao cự giải cậu liền biết có vẻ cô đang sợ điều gì.

cao cự giải nhẹ nhàng tiến lên một bước, cô hít một hơi thật nhẹ để lấy lại sự bình tĩnh ít ỏi.

phan thiên yết trước đến giờ vốn không thích phái nữ lại gần mình, nhưng khí tức của nữ bác sĩ trước mặt lại khiến hắn vô cùng tò mò, khi khoé miệng thiếu nữ được nâng lên, một nụ cười xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn khiến phan thiên yết ngẩn người đến quên cả việc phải hất tay đối phương ra khỏi vai mình.

"thiên yết, chào mừng anh trở lại."

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net