1.28: Ngoại truyện? Chắc vậy ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tuần nay đọc truyện của người khác mà thấy mình thảm cuộc còn hơn mình nghĩ

Kiểu như truyện của mình bằng 1/95 truyện người khác

"Tại sao mình vẫn viết tiếp nhỉ :v sao không drop nhỉ?"-Chế said :v

Should i drop this bullsh!t story?

===C-A-N-U-C-M-A-H-B-A-D===

Bữa nay là ngày 30/4 [còn ngoài đời thì méo phải] Nam hôm nay cũng chán, không biết làm gì. Đang ngồi thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cậu bước ra, mở nhẹ cánh cửa thì thấy quốc gia có màu da đỏ. Nghĩ chắc là China, Nam thì thầm: 

-Không biết tên phiền toái đó hôm nay tới đây làm méo gì.

Mở hết cửa ra thì Nam ngạc nhiên, không phải China.

-Chào nhóc. 

Giọng người kia cất lên, Nam lắp bắp:

-B-Bos--*Nam nghĩ lại* Ông là ai? Tới đây làm gì?

-Tôi là SoViet. Hôm nay tôi tới thăm cậu

-Tôi có quen ông không?

-Có chứ. Nếu cậu không nhớ thì cứ biết tôi là cha của Nga cũng được.

-...Mời ông vào.

USSR trên tay mang bó hoa và 1 hộp quà nhỏ, bước vào trong. Giọng của Nam nghe có vẻ bình thường nhưng USSR biết rõ sau đó không hề bình thường 1 chút nào. Nghe kiểu như giả tạo thế nào ý. USSR và Nam ngồi đối diện nhau.

-Vậy ông chỉ đến đây vì thế này?

-Nam. Nhóc biết rõ là không gì qua mặt được ta mà. Đừng diễn nữa.

-Ông nói gì? Diễn gì chứ?

-Không dừng thì anh phải bắt nhóc dừng vậy.

Nói xong USSR nhướng người, nắm lấy người của Nam kéo lại gần hơn và...cái méo gì diễn ra tiếp thì...welp môi hai người chạm nhau chứ cái méo gì nữa. Nam đẩy ra:

-Ông bị gì thế?

USSR kéo Nam chặt hơn. Gửi Nam 1 nụ hôn nồng thắm kéo dài. Hồi lâu Nam không chịu nổi nữa:

-B-Boss..uhmm..thả ra..

Cuối cùng thì USSR buông tha cho Nam. USSR biết rõ chỉ có làm thế mới lật tẩy mọi thứ được:

-Thấy chưa. Ta nói không gì qua mắt ta được mà. Nhóc cũng không thể đâu.

-*Thở nặng nhọc* Boss chơi..kì. Mém mữa.. ngạt thở chết rồi.

-Hahaha..Ai bảo nhóc không thừa nhận từ đầu.

-Hận Boss.

-Thôi đừng giận. Mà Nam này sao nhóc chơi kì, đi tung tin bị mất trí nhớ thế?

-Không nói được. 

-Vì sao?

-Không biết. Cấm Boss nói với mọi người rằng em vẫn bình thường.

-Được thôi...

-Rồi Boss đến đây chỉ để làm thế này thôi à?

-Ta đến thăm nhóc mà. Thấy nhóc chán thế. Ta có trò này vui lắm. Muốn chơi chung không?

-Trò gì?

-Gọi hồn.

[XD: ha..ha..nope..muối bị hòa tan thành nước lọc rồi]

-Hồn ai?

-2 thèn anh trời đánh của nhóc. Dù gì bữa nay cũng ngày 30/4. Ngày 1 thằng chiến thắng còn thằng thì thua cuộc đấy.

-Ehmm...Boss..sao phải là 2 người đó. Mà ba trò tâm linh này Boss cũng tin nữa hả.

-Chứ nhóc nghĩ, nhóc và anh con ngồi ở đây nhờ cái gì.

-Erm...Chịu thua Boss.

-Vậy chuẩn bị đi.

===After sum setup and gọi 2 thằng kia===

Gió bắt đầu thổi mạnh, cửa đập từa lưa. Cảnh tượng huy hoàng diễn ra và "đùng" 1 tiếng sấm vang lên. Từ từ xuất hiện từ vòng pháp trận 1 linh hồn.

-*Nam thì thầm* Mía thành công thật à.

1 giọng rợn cả gáy vang lên:

-A i g ọ i t a !

-Liên Xô.

Mọi thứ trở lại tươi sáng như bình thường.

-Đồng chí :3*VietCong bay lại ôm USSR*

-Wha-What da actual f*k. How da f*k. What da hap is f*kingning!*Nam hoảng*

[Dở chứng| C-Cái dell gì đây. Thế dell nào. Cái dell gì đang diễn ra vậy]

-*VietCong quay sang* Chào em trai.

Nam cứng họng, méo biết nói gì nữa. Nói VietCong là linh hồn nhưng vẫn nhìn cơ thể như thường và vẫn tiếp xúc được. Nam 1 hồi bình tĩnh lại. Nhìn tổng quát VietCong rồi ôm thanh niên.

-Anh hai. Anh thật hả?*Hơi sương sương*

-Hông. Anh là linh hồn thì thật thế méo nào được? :3

-Thấy anh. Em vui quá*khóc*

-Rồi thằng kia đâu?*USSR hỏi*

-Thằng mất dzại đó hả. Chờ nó tí.

Đúng như VietCong nói, thèn đó chả khác gì cô hồn xuất hiện. Mặt như bị ai lấy hết của. Thèn đấy mới nhìn USSR đã nói:

-Gọi tau lên làm dell gì.

Nam quay sang nhìn 3 que, thèn anh trời đánh, bao nhiêu thế kỉ vẫn méo thay đổi. Nam đứng đó, không nói gì, nhìn kỹ lại thèn anh của mình, dừng lại ánh mắt tại cổ của thèn đấy. Nam chống cằm, nói:

-Hmmm...Trên cổ anh có gì vậy anh ba.

3 que lấy tay che cổ lại, giận dữ:

-Kệ tau, để ý làm dell gì.

-Phải để ý kỹ anh của mình chứ. Bị con gì cắn vậy anh?

-Bị chó cắn.

[XD: Cuộc sống thế giới bên kia của không gian chế như cuộc sống bình thường ở thê giới thường vì chế dùng thuyết vũ trụ rộng. Kiểu như ngày giỗ bên đây là ngày sinh bên kia và ngược lại nhưng có điều là tái sinh lại thì mất hết ký ức. Chết qua kia thì còn nên *lenny face*| Trừ những trường hợp đánh đổi thì bị giam giữ, ví dụ như USSR]

USSR đứng đó *lenny face + nose bleeding* nói:

-VietCong ơi. Anh em mà sao làm gì kì vậy. Với đồng chí thành chó khi nào vậy~

-*VietCong ho lao* Đồng chí à. Đồng chí nên biết có con nít ở đây. Đừng nói bậy.

-2 người nói gì vậy*Nam chong xáng*

-Không có gì đâu. Mà gọi tụi tui lên làm gì vậy?

-Vui mừng ngày 30/4.

-Vui dell chứ vui. Dume gọi tụi tau lên vì lí do xamloz đó à*3 que triggerd*

-Vậy mài về đi. Ai kêu mài ở lại.

-Tau đi. Thiệt là xamloz.

-Anh ba nhớ chăm sóc vết thương. Đừng để bị cắn nữa đó*Nam vẫn rất ngây thơ vô [số] tội nói*

3 que biến mất. Để lại 3 người.

-Đồng chí. Giải thích được không?~*USSR lenny face*

-Thôi tôi đi.

-Tạm biệt anh hai.

VietCong cũng đi mất. USSR quay sang nói với Nam:

-Nhóc thấy sao.

-Em cảm ơn Boss. Em vui lắm.

-Trả công anh đi.

-Hả--

Yup u know what. USSR kéo Nam lại hôn nữa. Lưỡi USSR luồn vào miệng Nam, khám phá từng ngóc ngách trọng miệng Nam, hút hết "dịch ngọt". Xong 2 người tách ra và xuất hiện sợi chỉ bạc huyền cmn thoại.

-Thôi chào nhóc. Anh về đây.

Nam im lặng mặt đỏ hơn màu da, bay vào giường trùm chăn lại mà cố gắng quên đi cái méo gì vừa xảy ra.

===I-D-K-W-T-F-I-D-I-D===

Chế quên Warning XD

:v muối chưa thịt

Thịt rất hiếm để săn :v chịu ăn muối đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net