When You Can't Hear Us

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự nhiên thích đặt tựa đề tiếng Anh

Không liên quan lắm tới cốt chuyện chính

Chap này chế không biết làm gì 

China thì từng viết rồi nên chap này không có

Tua ngược lại tí 

  ===F-I-X-U-P-T-H-E-L-I-N-E===

===>Tua về ngày thứ 12 từ ngày mọi thứ tồi tệ được xem đã kết thúc, hôm nay Mĩ đến thăm Nam, mang đến 1 bó hoa hồng và 1 hộp quà. Mĩ đặt lên bàn đầu giường của Nam rồi ngồi xuống, vuốt gương mặt của Nam và bắt đầu nói chuyện<===

-Hey Nam. Cậu biết đấy, lúc trước khi mà khoảng thời gian "cái chết" của cậu xảy ra, chúng ta là kẻ thù nhỉ? Tôi đã dụ dỗ anh trai của cậu-3 que để theo phe tôi chống lại cộng sản. Cũng như tôi và Soviet đã làm với 1 số nước nước khác. Chia 1 nước ra làm 2 chỉ để đấu tranh lẫn nhau. 

Tôi công nhận thời đó tôi ác thật. Tôi giết những người đồng bào yêu quý của cậu không 1 chút hối hận. Còn cô lập cậu, khiến những nước khác cũng theo tôi mà ghẻ lạnh cậu. Tôi giúp 3 que và thêm cả Pháp để đánh cậu và người anh còn lại là Việt cộng. 

Cuối cùng cuộc chiến kết thúc bởi hiệp định paris. Tôi rút lui vì không muốn mang danh đi thua nước nhỏ là bề ngoài. Bên trong tôi bắt đầu ngưỡng mộ 1 con người nhỏ bé đi chống lại các cường quốc mà không hề hèn nhát bỏ cuộc. 

Mấy năm sau, thằng China sang định xâm chiếm cậu lần nữa khi cậu đang hồi phục sau chiến tranh, thậm chí gần như hết sức nhưng cũng cố gắng đi giúp Cambodia chống Polpot. Tôi bắt đầu thích cậu hơn nhưng lại giấu vì sợ cậu vẫn thù hằn mình như thằng China. 

Đến khi nghe cậu đã chết, tôi cũng buồn lắm nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường. Đến bây giờ được ngồi đây, ở gần cậu và chia sẻ tâm sự với cậu tôi vui lắm mặc dù cậu vẫn đang hôn mê mà không biết chừng nào tỉnh lại. Tôi ngưỡng mộ cậu lắm đấy, đất nước bé nhỏ nhưng anh dũng của tôi.

==>Sau đó những giọt nước mắt lăn xuống má, Mĩ gỡ kính ra và lau chúng đi sau đó bước ra khỏi phòng, cậu ngoảnh đầu nhìn lại Nam 1 lần nữa rồi ra về với nụ cười vừa vui vừa buồn. Vui vì đã giải tỏa hết nỗi lòng, buồn vì chính những kí ức mang lại đau thương cho Nam đang hành hạ cậu<===

<

===>Tua lại xa hơn nữa khi Nhật đang mổ cho Nam. Nhật khoảng thời gian đấy rơi vào tình trạng lo lắng tột độ. Nhật sợ mình sai lầm bất cứ thứ gì cũng có thể kết thúc cái hi vọng cứu cậu. Nhật cố gắng trấn tỉnh mình hết mức có thể, cầu xin Nam đừng chết. Thậm chí cậu ấy còn khóc nữa. Sau khi hoàn thành thì Nhật đã giải tỏa bớt phần nào lo lắng và đưa Nam về phòng dưỡng sức, sau đó đi thay đồ, tắm rửa. Lúc này Nhật là người duy nhất được vào phòng của Nam để kiểm tra. Kiểm tra xong Nhật ngồi xuống ghế cạnh bên giường Nam<===

Nhật's Pov

Tôi ngồi kế Nam sau khi kiểm tra sức khỏe lại cho cậu ấy.

-Nam..Tôi xin cậu đừng chết mà. 

-Cậu biết không? 

-Khoảng thời gian mà vắng bóng cậu khiến tôi thấy hối hận về mọi thứ từng gây ra cho cậu. 

Tôi bắt đầu khóc.

-Tôi còn nhớ mà lần đầu thấy cậu bị giam giữ bởi Pháp, nhìn cậu thật đáng thương nhưng lúc đó tôi lại chẳng cảm thấy gì. 

Tôi không hiểu sao mình lại cười và khóc cùng 1 lúc khi nói câu này.

-Người cậu thì toàn vết roi, dao, trầy xước, máu, bầm. Tôi không hiểu vì sao tôi lại thấy thích thú khi cậu bị như thế và còn tạo ra thêm nhiều cho cậu nữa. 

Nam nếu như cậu nghe được những lời này khi cậu tỉnh dậy, liệu cậu có tha lỗi cho tôi không? Tôi sẽ đợi đến lúc đấy và hỏi cậu vậy. Nhưng tôi vẫn biết rõ rằng tôi là 1 kẻ đáng chết khi hành hạ cậu như thế

Normal Pov 

===>Nhật bước khỏi phòng với những giọt nước mắt nên chảy thằng vào WC để rửa mặt tỉnh táo lại<===

o

[

o

===>Tua đến ngày trước khi Nam tiền thức Nam tỉnh dậy. Bữa đó Canada đang ngồi ở nhà. Tự nhiên cậu nổi hứng, lấy điện thoại ra gọi cho Pháp<===

-Alo! Cha à?

[XD: Trong đây, Pháp và Anh là 2 người cha của Canada, Mĩ và Mexico. Đừng hỏi vì sao 2 thằng đàn ông lại có con vì logic Countryhumans của chế là những đứa con là nhận nuôi. Vậy ai tạo ra bọn nó? Sự phi Logic tạo ra chúng :>]

-Cha đây con trai. Có việc gì không?

-Cha có đang rảnh không?

-Có chứ cha đang ngồi uống cafe đây tại phòng làm việc đây.

-Vậy cha có thể nào tư vấn về chuyện uhmmm..ohmm...

-Ý con là sao? Tình yêu hay gì?

-D-Dạ.

-Haizz..rồi sao? Có chyện gì? Con yêu ai?

-Con nghĩ là con yêu Việt Nam...

-Hả?*sặc cafe* Con có bao giờ thân với cậu ta đâu?

[XD: Pháp biết Nam còn sống nhờ bữa kia Nhật gọi hỗ trợ và có cả Pháp]

-T-Thật ra là từ lúc mà anh hai con-Mĩ kí hiệp định với anh ấy. Lần đầu thấy anh ấy, con cũng thấy khá thích 1 người lớn hơn mình không bao nhiêu nhưng nhìn anh ấy rất ngầu. Lần đầu tiên thấy người nhỏ bé như thế lại khiến anh hai phải kí hiệp ước để bảo vệ danh dự. Con ngưỡng mộ anh ấy từ đó và cộng thêm việc Mĩ lâu lâu lại kể chuyện về anh ấy khiến con càng ngày thích anh ấy hơn. Nhưng có điều là hình như anh con cũng thích anh ấy nên con muốn hỏi cha nên làm thế nào?

-*Sặc cafe part 2* Cái gì 2 đứa thích chung 1 người á. 

-D-Dạ.

-Chuyện này rối đây. Còn ai thích cậu ta nữa không?

-C-Còn anh Nga, Nhật, Hàn, Cuba, China.

-Mhmm*Sặc lần thứ N* Cái gì! Với cái này cha không nghĩ là tụi con không có cơ hội được cậu ta chọn đâu nhưng cũng có hi vọng. Cậu ta có bao giờ kiểu như thả thính không?

-C-Cả những người con vừa kể và con.

-*Sặc cực mạnh* Cha nghĩ là chuyện này rối hơn đống nhợ rồi. Cha chỉ khuyên con 1 điều là ít nhất hãy thử hỏi xem cậu ta cảm nhận thế nào về con. Nếu có cơ hội thì hãy thử hỏi xem cậu ta có xem con như người cậu ta quan tâm không.

-Cảm ơn cha.

-Không có gì. Vậy thôi, tạm biệt con.

===>2 cha con cúp máy, Canada nằm đó suy nghĩ nên nói gì nếu như Nam tỉnh lại. Lo sợ là mọi thứ trở nên tệ nếu cậu làm sai thứ gì đó nhưng đành chịu thôi. Đây như vụ cá cược 50/50 vậy<===

[

<

[

===>Tua đến vài ngày trước giáng sinh, Hàn quyết định ra ngoài chơi 1 mình dù gì ở nhà cũng chán, đang đi thì gặp Nga và được cậu ta rủ vào 1 quán cafe và 2 người đều gọi Hot Chocolate để uống cho bớt lạnh. Uống được 1 tí thì Nga bắt chuyện<===

-Dạo này sao rồi, anh em câu có tiến triển gì tốt không?

-Không..Anh ấy vẫn lạnh lùng với tôi như thường. Còn cậu thì sao rồi? Anh em cậu đâu mà lại đi 1 mình thế này?

-À tôi đi dạo vài vòng để mua quà giáng sinh để mang về chuẩn bị tặng cho mấy đứa nhỏ và cha.

-Vậy cậu để cha cậu trông tụi nó à?

-Ừ. Tụi nó nghe lời cha lắm.

-Mà nè Nga, tôi hỏi thật là cậu cảm thấy thế nào về Nam thế? Và sao cậu lại thích cậu ấy? Cảm thấy như thế nào khi nghĩ cậu ấy đã mất...?

-Nam à? Cậu ấy là 1 người hiền lành, thân thiện, tốt bụng, dễ gần. Còn vì sao lại thích cậu ta là vì ngày xưa cậu ấy lâu lâu đến nhà cha con tôi để bàn việc. Ban đầu tôi không thích cậu ấy lắm nhưng dần dần riết quen. Mỗi lần thấy cậu ta đến tôi mừng lắm. Có điều tôi hơi ghen tị vì cậu ấy lúc nào cũng rất gần gũi với cha tôi. Tuy cũng gần gũi với tôi nhưng không bằng cha. Lúc ấy tôi thật trẻ con, không biết cảm giác ghen tị từ đâu chui ra nữa. Tôi thích cậu ấy vì cậu ấy có 1 giọng nói rất nhẹ nhàng và ấm áp, chúng tôi rất gần gũi với nhau. Hồi đấy tôi lúc nào cũng đòi cậu ấy tặng 1 nụ hôn khi về. Đến khi nghĩ rằng cậu ta và cha đã chết thì tôi rất tuyệt vọng và tìm đến Vodka giải tỏa nỗi buồn.

-Oh. Vậy à...Thôi đừng buồn. Hay cùng đi mua quà không? Tôi mua cho anh tôi và cậu mua cho gia đình cậu. Hay là mua thêm cho Nam nữa đi.

-Ý tưởng hay đó. Đi nào.

===> Cả 2 đứng dậy và bắt đầu đi mua sắm đồ như dự định. Món đồ cuối cùng mà họ mua là món quà Hàn tặng cho Nam. Trên đường họ về, cả 2 cùng trò chuyện<===

-Cậu tặng gì cho Nam vậy?-Nga hỏi-

-Tôi mua vải về may khăn tay cho Nam.

-? Khăn tay?

- À tại tôi cũng không biết nên tặng gì nên mua về tự làm sẵn giết thời gian.

-Cậu thật có gì để nói với Nam nếu cậu ấy tỉnh dậy không?

-Tôi muốn xin lỗi cậu ta, thời gian qua tôi không có cơ hội để nói câu đấy.

-Sao lại phải xin lỗi?

-Vì lúc mà 2 anh em nhà tôi bị chia rẽ. Tôi rất nghe lời Mĩ, không hề chống lại cậu ta. 1 hôm cậu ta bảo tôi sang Việt Nam để chiến đấu. Cậu ta nói rằng đây là cuộc chiến chống cộng nên tôi mới nghe theo. Sang đấy, tôi giết người dân của Nam không hề thương tiếc, giết không nương tay và cũng không cảm thấy tội lỗi. Sau này kết thúc cuộc chiến tranh, tôi vẫn nghĩ là mình đã đúng khi làm những việc dã man như thế. Đến khi nghe tin cậu ta và Soviet chết tôi rất vui vì nghĩ chế độ cộng sản đã giảm đi 1 phần nào đó. Nhưng tôi đã sai lầm...Lâu lâu tôi ôn lại kí ức thì những kí ức chiến tranh khiến tôi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật độc ác, đến bây giờ tôi không hiểu lúc đó vì sao tôi lại như kẻ sát nhân như thế--à tới nhà tôi rồi, tạm biệt cậu.

-À ừ tạm biệt.

===> Nói rồi Hàn mở cửa bước vào nhà còn Nga thì cũng tự đi về nhà 1 mình<===

===T-H-E-L-I-N-E-I-S-F-I-X-E-D===

Thư XD gửi Việt Nam:

-Gửi VN thân yêu, tôi cũng chỉ là 1 con người nhỏ bé trong cái đất nước này. Những năm gần đấy tôi quan sát lẫn mặt tốt và mặt xấu của đất nước qua mạng xã hội. Nhưng đa phần tôi chỉ chỉ toàn là mặt xấu. Đôi khi tôi thấy VN là 1 đất nước không tốt hơn được nước khác. Bóng đá thì thành công 2 năm nay nhưng đó là khi thắng còn khi thua thì những người trong đội tuyển lại bị chửi. VN đối mặt với việc những người phản động, chống lại nhà nước. Mẹ tôi thì lại đồng ý với những người đó rằng chế độ cộng sản là đang giết chết đất nước. Chế độ cộng sản là xấu, viên chức thì tham nhũng, bán nước. Tôi thấy những người xưa ho sinh xương máu theo đạo lý của Bác chỉ để cứu đất nước và giành độc lập, những sự hi sinh đó lại bị chà đạp bởi những người thuộc 3 que. Đôi khi tôi thất vọng với nước mình vì quá nhỏ, không nổi bật, lạc hậu, trẻ trâu,.. Nhưng nhìn nhận lại thì đó là 1 bộ phận xấu ảnh hưởng đến nước mình. 1 con sâu làm rầu nồi canh đúng trong thời gian này. Tôi rất chán nản về đất nước mình cho đến khi gặp Countryhumans thì thấy ít nhất nước mình cũng có điểm tốt. Tôi bắt đầu tìm hiểu rõ hơn về nước mình, những chiến tích lịch sử oai hùng. Tôi cũng chỉ có 1 câu để gửi đất nước cờ đỏ sao vàng này, đất nước hình chữ S thân yêu: Tôi tự hào: về lịch sử oai hùng, nhưng thất vọng: về 1 bộ phận con người của đất nước, mong muốn: đất nước phát triển hơn, ghen tị: với những nước khác, hy vọn:g nước ta sẽ được nhiều người biết đến mặt tốt hơn là những lời đồn xấu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net