Chương 10: Tổng giám đốc trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạn Mạn pha ly cà phê giùm tôi."

"Được."

"Mạn Mạn giúp tôi phôtô văn kiện này thành 20 bản, tôi cần gấp."

"Được"

"Mạn Mạn rót ly nước giùm tôi."

"Được"

"Mạn Mạn... lấy giúp tôi..."

"Được"
...
Cứ như vậy Thường Mạn Mạn mỗi ngày đều bị người khác sai vặt, cô mệt mỏi hệt như trâu vậy, vì muốn hòa bình cùng những nhân viên trong văn phòng, cô vẫn luôn rất nghiêm túc làm mọi việc "được" bọn họ phân công, thời điểm cô bị uất ức, chỉ cần suy nghĩ về tương lai tiểu tử ở nhà, cô liền thấy ổn.

"Các cậu nghe gì chưa, tổng giám đốc sắp trở về rồi."

"Ừ, lần này anh ấy đi công tác thật lâu, làm người ta thật nhớ nha."

"Cậu nghĩ xem, toàn bộ nữ nhân viên tại công ty ai mà không chờ mong anh ấy về. Chúng ta phải
nhanh đi đón anh ấy. Cậu nói phải không Mạn Mạn." Lỗ Mĩ Lệ vừa lôi kéo Thường Mạn Mạn vừa nói.

"Cái đó, cái đó, các cậu đi đi, tớ không có hứng thú." Thường Mạn Mạn nói lời xin lỗi. Thật sự
cô không muốn đi, cô không biết gì về tổng giám đốc, thì tại sao phải nhớ hắn, hơn nữa, cô đã có bảo bối của riêng mình rồi, cho nên cô hiện tại không có cái hứng thú gì đó.

"A cậu không muốn sao, chẳng lẽ cậu không biết tổng giám đốc đẹp trai như thế nào ư ?" Lỗ Mĩ Lệ nhìn cô với ánh mắt quái dị, giống như vừa gặp phải quái vật.

"Hi hi anh ấy có đẹp trai hay không, cũng chẳng liên quan như tới tớ "Thường Mạn Mạn có chút
không hiểu, đẹp trai thì phải có quen biết với cô sao, cô đối với "đẹp trai" đã sớm bị miễn dịch
rồi, nhà cô đã có hai anh chàng đẹp trai nhất thiên hạ, chẳng phải sao.

"Cậu không thích trai đẹp, chẳng lẽ cậu bị đồng tính luyến ái." Lỗ Mĩ Lệ hoảng sợ nói. Nói xong cô khoa trương, lui về phía sau môt bước.

"Cậu thật đã nghĩ quá nhiều rồi đấy, tớ đã có con trai, mà khoan, cậu nói tớ là Les sao?" Chưa từng có người nói như vậy với cô, cô thật sự không biết nói cái gì cho phải.

"A cậu đã kết hôn rồi ư." Lỗ Mĩ Lệ thét lên, sợ rằng hiện giờ mọi người trong công ty ai liền cũng biết Thường Mạn Mạn đã kết hôn rồi.

"Ah " có con trai nhất định đã phải kết hôn ư, thôi kệ, bọn họ nghĩ vậy cũng được.

"Con trai của cậu mấy tuổi?" Một đồng nghiệp tò mò hỏi.

"Năm tuổi." Thường Mạn Mạn nói thẳng. Cô cũng không có ý giấu diếm.

"Con trai của cậu rất đáng yêu sao?" Một đồng nghiệp khác cũng tò mò hỏi.

"Đáng yêu, vô cùng đáng yêu."
Cứ như vậy ở mọi người từ thảo luận việc tổng giám đốc sắp trở về, sau lại chuyển dời đến chuyện Bảo Bối Nhi Tử nhà cô. Tới khi có người tuyên bố tổng giám đốc đến rồi, mọi người mới vội vã chạy đến cửa chính đi nghênh đón tổng giám đốc.

Thường Mạn Mạn lúc này liền lấy cơ hội thở dốc, tâm bất cam tình bất nguyện, đành phải đi tới xếp thành hàng nghênh đón hắn, đây là quy định, cô họn vị trí xa nhất trong đám người bọn họ mà đứng ngay ngắn. Thật không rõ, tại sao phải bày đón long trọng như vậy.

Một chiếc xe màu đen cao cấp dừng ngay ở cửa công ty, một người con trai cao ráo, tuấn mỹ từ trong xe đi xuống, ngũ quan xinh đẹp, một thân tây trang màu xám tro bao quanh vóc người hoàn mỹ. Đây quả thực là kiệt tác của Thượng Đế.

Thấy người đàn ông ấy đi tới, hai hàng người xếp dọc hành lang công ty liền đứng thẳng ngay ngắn, trong mắt họ đều có sự cung kính, hâm mộ tuyệt đối.

Thường Mạn Mạn nhìn người nam nhân ấy một cái, người đàn ông này quả thật rất cao, rất tuấn
tú, nhưng không có quan hệ gì với cô, vì vậy cô cũng chỉ lướt nhìn hắn một cái cho có thôi.

Bạch Kiểu Thiên vốn cho là khi Thường Mạn Mạn nhìn đến hắn sẽ liền thét chói tai, hơn nữa bản thân hắn cùng con trai cô có cùng một bộ dáng, ai nhìn thấy cũng sẽ liên tưởng đến họ là cha con của nhau, từng một khắc trong lòng hắn cũng rất hi vọng. Nhưng khi nhìn đến phản ứng lúc nãy của Thường Mạn Mạn, hắn thật sự rất muốn bóp chết cô đi được, vẻ mặt ấy là gì, một chút cũng không giống bộ dạng hắn mong đợi, nếu không phải là thấy những cô gái khác đều có vẻ mặt hoa si (say mê), hắn thật đúng là
phải hoài nghi xem chính hắn có phải đã không còn mị lực nữa hay không.

Tốt lắm, có lẽ cô không nhìn thấy hắn, đành cho cô thêm một cái cơ hội thôi. Bạch Kiểu Thiên ở trong lòng tự an ủi mình. Vì vậy khi hắn đến gần vị trí của Mạn Mạn, liền cố ý ngừng một chút, để cho cô xem rõ hơn, ai ngờ người kia căn bản cũng không thèm nhìn, chỉ chằm chằm nhìn mặt đất.

Bạch Kiểu Thiên nắm chặt tay thành hình quả đấm, hắn thật muốn đánh miếng sàn thành một lổ thủng lớn. Sắc mặt hắn âm lãnh, đi tới thanh máy chuyên dụng của tổng giám đốc Bạch Kiểu Thiên tức giận đi vào phòng làm việc của mình.

Mọi nhân viên bên ngoài nhìn thấy nhưng không nói gì, ai cũng cảm giác được, tâm tình của tổng giám đốc họ hôm nay cực kỳ khó chịu, thật xa đã có thể cảm giác được trên người tổng giám đốc tán ra một luồng khí lạnh so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần. Cũng không có ai lá gan dám đi trêu chọc cái khối băng lớn đó.

Tư Đồ Hoàng tươi cười rạng rỡ đi tới phòng làm việc của Bạch Kiểu Thiên, hắn là hão hữu cùng Bạch Kiểu Thiên đi tới nhân gian, mấy năm nay hai người liên thủ đem một gian phòng làm việc tầm thường trở nên quốc tế hóa thành Đại Công Ty, có thể thấy được bọn họ thật thiên tài, mà thâm tình giữa hai người cũng rất tốt. Vậy nên dưới tình huống Bạch Kiểu Thiên thịnh nộ, cũng
chỉ có Tư Đồ hoàng dám đi trêu chọc.

"Phó tổng, ngài rốt cuộc đã tới rồi, tâm tình tổng giám đốc dường như rất không tốt, lãnh khí so với bình thường mạnh hơn tận mấy phần, đoán chừng nếu tăng thêm nữa, đại công ty của chúng ta cũng không cần tới máy điều hòa."

Triệu Ngôn nói. Bình thường Phó tổng luôn giữ một bộ dáng vẻ cười hì hì, hơn nữa rất thích theo chân bọn họ nói giỡn, cho nên tất cả mọi người đều không sợ hắn, nói chuyện với hắn cũng rất tùy ý, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

"A, vậy các cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với hắn không?" Tư Đồ Hoàng có chút ngạc nhiên rồi, Thiên mặc dù bình thường tại trước mặt thuộc hạ không hay cười, nhưng vốn cũng không
đến nỗi như thế. Không biết chuyện gì xảy ra đây.

"Không biết, tổng giám đốc không nói câu nào, giận đùng đùng đi vào phòng làm việc, chúng tôi cũng không dám quấy rầy anh ấy." Triệu Tình tiếp tục nói

Hắn cùng hai người họ Triệu là huynh đệ, đã đi theo Bạch Kiểu Thiên từ lúc khởi nghiệp, cho
nên rất hiểu tính của tổng giám đốc.

"Nghe các cậu nói như vậy, tôi thật có chút tò mò." Tư Đồ hoàng cười nói.

"Hai người các cậu đi làm việc đi, tôi đi xem một chút." Nói xong hắn liền đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc. Tò mò thật, quá hiếu kỳ rồi.
........

Thật tức chết hắn, chưa từng có người nào không thể không ngước nhìn qua hắn, cô gái này
thế nhưng không thèm nhìn, chẳng lẽ cô không nhìn ra hắn cùng có chung một bộ dáng à. Cô
gái này hoàn toàn không phát giác. Thật muốn đem đầu cô mở ra, xem có phải hay không - không giống với người bình thường.

Hoàn hảo con của bọn họ không có di truyền trí thông mình của cô, nếu không hắn nhất định sẽ
một tay bóp chết cô.

Hắn suy nghĩ cả tối ngày hôm qua xem cô nhìn thấy hắn sẽ có biểu tình gì, cho nên không ngủ
suốt đêm, sáng sớm còn ăn mặc đặc biệt một phen, mong đợi khi cô nhìn thấy hắn, nhưng giờ
lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net