Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tươi cười chào mọi người, đứng giữa sảnh nói vài câu rồi bước đến gần phía bàn ăn mà không biết rằng có ánh mắt đang nhìn theo bóng dáng cô từ khi cô vừa xuất hiện.

"Tư Linh! Chúc mừng sinh nhật!" Phi Yến mặc chiếc đầm trắng, phía trên phần ngực có đính vài hạt kim cương. Mái tóc được búi cao, phần mái được xoăn nhẹ. Đôi mắt màu nâu sẫm đang nhìn về cô.

"Hôm nay cậu đẹp lắm." Tào Khê bước lại gần. Cô ấy mặc chiếc đầm đen phối lưới cá tính ôm sát vòng eo thon, mái tóc nâu cafe xoăn nhẹ làm cô ấy thêm vài phần chững chạc.

"Cảm ơn!" Cô đưa mắt nhìn hai cô bạn thân mỉm cười.

"Tư Linh!" Một người đàn ông mái tóc nâu vàng tầm hai bốn tuổi, cao khoảng một mét tám hai. Mặc bộ vest xám tro được cắt may ôm vừa vặn cơ thể, khuôn mặt tuấn mỹ có vài phần dịu dàng. Ánh mắt thăm dò xen lẫn tia vui mừng nhìn về phía cô.

"Anh... Anh... Anh hai!" Cô quay lại theo hướng âm thanh phát ra. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh.

Đã năm năm rồi! Không ngờ anh lại xuất hiện ở đây!

Lợi Tư Vũ đưa tay đến vòng eo của cô, dùng lực khiến cô đứng không vững ngã về phía anh.

"Em ở đâu? Có biết anh nhớ em lắm không? Anh đã tìm em suốt năm năm vẫn không có tin tức. Không ngờ em lại ở Lâm Gia." Giọng anh khàn khàn, nước mắt cứ chảy vì vui mừng, tay ôm eo cô càng siết chặt hơn.

"Anh hai! Em cũng nhớ anh lắm!" Cô đưa tay ôm lấy anh, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

"Chúng ta qua kia nói chuyện, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm." Cô chỉ tay về hướng hành lang.

Phía hành lang.

"Mấy năm nay anh sống thế nào?"

"Sáu năm trước, anh được Lợi Gia nhận nuôi. Họ cho anh du học bên Pháp hai năm, khi anh tốt nghiệp về nước, họ giao Lợi Thị lại cho anh."

"Vậy anh đến đây là..."

"Mục đích anh đến đây để hợp tác với Lâm Thị." Nói xong, anh quay sang nhìn cô.

"Sao em lại ở đây? Em có quan hệ gì với Lâm Tạ Phong?"

"Lâm Tạ Phong là cha nuôi của em. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bảy của em." Ánh mắt cô nhìn về khoảng không, ẩn chứa vài tia yêu thương.

Lợi Tư Vũ nhìn cô một hồi lâu, vừa định mở miệng nói thì một giọng nói lạnh lùng cất lên cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

"Lợi Tổng!" Một dáng người cao ngạo quen thuộc đang tiến về phía hành lang.

"Lâm Tổng! Hân hạnh được gặp anh!" Tư Vũ nhìn về hướng anh, miệng mỉm cười.

"Hân hạnh được gặp anh!" Anh đáp trả lại Tư Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng. Rồi nhìn về phía cô:

"Mọi người đang đợi con."

"Anh! Em phải vào rồi!" Cô chào Tư Vũ rồi theo Tạ Phong vào đại sảnh. Tư Vũ nhìn theo bóng lưng cô. Ánh mắt ẩn chứa điều gì đó.

-------------------

Buổi tiệc kết thúc.

Ngày nay cô rất mệt, đưa hai tay xoa xoa thái dương... Ngồi nghỉ một lúc lâu cô mới đi tắm.

Nằm trên giường cô lăn qua lăn lại không tài nào chợp mắt.

Hôm nay trong bữa tiệc cô đã gặp anh hai. Cô rất mừng, nhiều năm như vậy, cô và anh hai có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Cô vừa nghĩ vừa cười vui mừng, mãi đến khi cô ngủ thiếp đi.

Cạch!

Tạ Phong bước đến gần, tay anh vuốt ve mái tóc nâu của cô. Đôi mắt chứa đầy ẩn ý nhìn cô, khuôn mặt cô khi ngủ tựa như một thiên thần, trong sáng và thuần khiết. Không tự chủ anh đưa tay từ từ di chuyển vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô. Sau đó cúi người anh trao một nụ hôn lên trán cô. Rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.

-------------------

Tại thư phòng Lâm Gia.

Căn phòng tối lấp ló vài tia sáng từ ngoài cửa kính chiếu vào khuôn mặt lạnh đang có chút mệt mỏi của anh. Hai mắt nhìn vào khoảng không gian trầm tư suy nghĩ.

Lợi Tư Vũ! Sao cô lại quen hắn ta? Còn nói chuyện rất thân mật nữa. Trước đây anh chưa từng nghe cô nhắc về hắn. Chẳng lẽ... Hắn là bạn trai của cô.

Nghĩ đến đây, mắt anh híp lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.

Hai người họ lại còn dám ở Lâm Gia lén lút hẹn hò bị anh phát hiện. Lá gan cô cũng lớn thật.

Cô là của riêng anh!

Không ai được cướp món đồ mà anh đang sở hữu... Nếu không kẻ đó sẽ phải chết.

Anh nhếch môi cười, ánh mắt ẩn chứa sự độc chiếm. Tay cầm điếu thuốc hút một hơi thật sâu sau đó phả ra làn khói mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện lên khuôn mặt chứa đầy tâm tư của anh.

-----------------

Năm ngày sau.

Cô thức dậy chạy xuống bếp liền không thấy anh đâu.

"Tiểu thư! Cậu chủ đã đi làm từ sớm. Cậu còn dặn cô ăn sáng rồi thay đồ, tài xế sẽ trở cô đi học." Nhìn thấy tiểu thư đang ngó nghiêng khắp nhà tìm cậu chủ, vú Đường lên tiếng:

"Dạ..." Kể từ ngày sinh nhật của cô đến nay đã năm ngày cô chưa gặp anh rồi. Ngày nào anh cũng làm sớm về khuya cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net