Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim lão gia: cha Jisoo.

Kim* lão gia: cha Jennie.


Trên đời không có bức tường gió không lọt được.

Từ chỗ đám bạn bè ăn chơi thân thiết, rốt cuộc Hong Suzu cũng biết công ty của cậu mình là do Jennie đứng đằng sau xúi giục người thu mua nuốt chửng mất. Hong Suzu ghi hận trong lòng, đầu tiên tìm mấy tên côn đồ, cùng bọn họ đi bắt cóc Jennie rồi đánh nàng một trận thừa sống thiếu chết; sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ Jennie, nói cho hai người họ biết Jennie là người đồng tính; đồng thời trắng trợn lan truyền tin đồn Jennie là người đồng tính trong công ty của nàng. Ngay lập tức, danh tiếng của Jennie bay tới đầu sóng ngọn gió, trong khoảng thời gian rất ngắn, hết thảy nhân viên trong công ty đều tụm năm tụm ba bắt đầu bàn tán xôn xao.

Dù vậy Hong Suzu ít nhiều gì vẫn tính còn chút lương tâm, nàng cũng không nói rõ người yêu hiện tại của Jennie chính là Jisoo.

Và cũng may trước đây Jennie là người bay bướm rất trăng hoa, nên đã sớm tạo dựng nên một 'hình tượng vô cùng tốt đẹp' trong lòng của tất cả mọi người. Mặc kệ nàng có đem lòng yêu phụ nữ thật hay không, thì đối với danh tiếng đã có trước giờ của nàng mà nói, thật sự cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Người nào yêu thích Jennie tiếp tục yêu thích nàng, người nào không thích Jennie tiếp tục không thích nàng, còn người nào chẳng có cảm giác gì với Jennie lại tiếp tục không có cảm giác gì với nàng. Nói chung, ngoại trừ trong đáy lòng của mọi người khe khẽ bàn luận đôi ba câu để thỏa mãn chút tò mò, thì còn lại hết thảy những thứ khác đều rất bình thường.

Quả thật sự đời khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười đây? Ai mà lại có thể ngờ danh tiếng bay bướm trăng hoa lúc xưa của Jennie lại trở thành ô dù hiện tại của nàng?

Mà dù cuộc sống riêng của nàng bê bối đến thế nào, chỉ cần Jennie luôn nhiệt tình giỏi giang và khôn khéo khi giao tiếp ứng xử với mọi người cũng đã giúp nàng có mối quan hệ cực kỳ tốt với những đồng nghiệp trong công ty. Đa số mọi người đều có chút gì đó nợ nàng, không nợ tiền thì cũng nợ ân, vì thế hiện giờ thấy Jennie bị đánh nghiêm trọng đến mức nằm liệt giường, liền bắt đầu cảm thấy thông cảm và rục rịch đứng ra nói lời bất bình thay nàng. Mặc dù những hành động này hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút mùi vị giả từ bi mèo khóc chuột, nhưng nói gì thì nói trên gương mặt của bọn họ đều thật sự biểu hiện ra vẻ cảm thông sâu sắc.

Tình cảnh này thật giống với lúc Tòa Tháp Đôi ở nước Mỹ sụp đổ trong sự kiện 11 tháng Chín*. Mặc kệ trong lòng của bao nhiêu lãnh đạo đang vụng trộm cười, thế nhưng khi đứng trước máy quay truyền thông đều biểu hiện ra vẻ mặt đau buồn phẫn uất cùng lớn tiếng chỉ trích và lên án các phần tử khủng bố. Bọn họ sẽ không đem suy nghĩ chân thật biểu đạt ra bên ngoài, chỉ bởi vì hành động khủng bố đó quá thiếu đạo đức, và cũng bởi vì nước Mỹ là cường quốc đang đứng đầu thế giới.

(*Sự kiện 11 tháng 9: là một loạt bốn vụ tấn công khủng bố có mục tiêu bởi nhóm khủng bố Hồi giáo al-Qaeda chống lại Hoa Kỳ vào sáng thứ Ba, ngày 11 tháng 9 năm 2001. Vụ tấn công làm 2.996 người chết, hơn 6.000 người khác bị thương.)

Đối mặt với ống kính vạn hoa của xã hội, mặc kệ thân phận cao hay thấp, chức vụ to hay nhỏ, nhưng phương pháp xử lý vấn đề trên cơ bản đều giống nhau.

Tình cảnh Jennie bây giờ cùng ông Bush con trong sự kiện 11 tháng Chín khá tương tự nhau, thật giống như đang sống an lành lại đột nhiên bị người đạp một cước vào mông đau điếng. Thủ đoạn của Hong Suzu quá bẩn, rất đáng bị chỉ trích và lên án; địa vị của Jennie trong công ty quá cao, không thể ra mặt chống đối trực tiếp. Vì thế không có gì lạ khi tất cả mọi người biết suy nghĩ đều rất sáng suốt biểu hiện ra vẻ cảm thông với nàng. Cái gọi là cảm thông này cũng không đồng nghĩa bọn họ có thể chấp nhận xu hướng tính dục của Jennie, mà chỉ là vì công việc cần hoặc là do một ít lợi ích cá nhân, nên bọn họ không dám để lộ ra nét mừng thầm trên mặt.

Nhưng cũng có vài người suy nghĩ không tới tầm, sẽ nhân dịp này mà sung sướng nhảy cẫng lên khi thấy người gặp họa, vui vẻ hô to: "Đúng là báo ứng."

Đã sinh ra trên đời này, đều sẽ có hai mặt trái – phải để nghiền ngẫm đánh giá. Đối với những chuyện thế này, Jennie luôn nhìn nhận rất thấu suốt, nếu nàng không suy nghĩ được như thế, thì lúc trước nàng đã không thoải mái bay bướm trăng hoa.

Nếu nói Hong Suzu tìm người đánh Jennie có thể để người ta hơi lý giải được chút động cơ của chuyện này, thì việc Suzu trắng trợn lan truyền những việc riêng tư của nàng ra ngoài lại hoàn toàn có thể bị gọi là vô liêm sỉ.

Cùng là một cộng đồng nhỏ yếu thế trong quần thể loài người, cũng là những người phải gánh chịu ánh mắt trào phúng giễu cợt của người đời, thế mà người của mình lại dùng chính những nhược điểm trí mạng kia để công kích và đâm sâu vào mình. Quả thật đã giúp hiểu rõ hơn câu danh ngôn, thà đắc tội với người quân tử chứ không nên đắc tội với kẻ tiểu nhân.

Jennie bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, xương sườn cũng bị gãy một cái. Nàng đã nằm trong bệnh viện ba ngày, chịu đau đớn suốt ba ngày. Đây là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời nàng gặp phải nỗi khổ đau đớn đến vậy. Nàng xin thề, nếu không khiến Hong Suzu phải ngồi bóc lịch trong tù hai năm, nàng liền không mang họ Kim.

Hong Suzu suy nghĩ đơn giản muốn để Jennie trở thành đầu đề tin tức. Đáng tiếc Hong Suzu đã đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá thấp Jennie. Dù sao Jennie cũng là một tài nữ trăng hoa thời đại mới được tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng nằm trong Dự án 985. Nàng có thể đem một công ty được cha mình gầy dựng khá hoành tráng đẩy sang giai đoạn phát triển bền vững như hiện nay, đương nhiên sẽ không phải loại bình hoa di động hay người ngu ngốc chỉ biết ngồi hưởng thụ.

Jennie sau khi bị đánh thừa sống thiếu chết, không để ý cả người cực kỳ đau đớn, mà ngay lập tức gọi điện cho thân tín trong công ty để phong tỏa mọi tin tức. Chuyện nào nếu chưa được họp bàn thống nhất trước, tuyệt đối mọi nhân viên không được tiết lộ ra bên ngoài. Công ty của Jennie vẫn vận hành như bình thường, đơn đặt hàng vẫn gửi đến đều đặn, buổi triễn lãm hội nghị vẫn đúng lịch tiến hành, trang phục tung ra thị trường vẫn được khách hàng nhiệt tình đón nhận, mẫu thiết kế vẫn được đánh giá cao như cũ, nói chung tất cả mọi chuyện vẫn ấn theo quy luật của nó mà tiến triển vô cùng trật tự và rõ ràng. Nàng cũng gọi cho Jisoo, căn dặn hai ngày sắp tới không cần lộ diện đến thăm, cứ tạm thời xa nhau ai sống nhà người nấy, bình tĩnh chờ việc này lắng xuống rồi hẵng trở về cuộc sống chung như xưa.

Nhưng Hong Suzu cuối cùng cũng coi như thành công một mặt nào đó. Chí ít những hành động của cô đã khiến trong nhà Jennie bắt đầu náo loạn ầm ĩ.

Sau khi cha mẹ Jennie biết được chuyện riêng tư của nàng, đều tức giận không thể kiểm soát nổi. Cha nàng chỉ thẳng mặt Jennie mắng to, tiếng mắng của ông là mười phần thật lòng đào gan móc phổi để xả hết lửa giận ra ngoài. Đứa con gái này ngoại trừ chuyện công việc không cần ông bận tâm lo lắng, còn những phương diện khác thì không cái nào để ông bớt lo. Hiện tại thì quá tốt rồi, giờ quay sang đùa giỡn tình ái cùng phụ nữ?. Lửa giận của cha Jennie lúc này giống như đang phun thẳng lên tận chín tầng trời xanh. Nếu không phải Jennie đang hấp hối nằm trên giường bệnh, nhất định ông đã bất kể sống chết mà giơ chân đạp thẳng nàng.

Mẹ Jennie một bên đau lòng cho vết thương của nàng, một bên cũng tức giận lo lắng cùng giàn giụa nước mắt khuyên nhủ Jennie mau nhanh trở về con đường nam nữ bình thường. Cả người Jennie đau đớn, cũng không còn sức lực đi ứng phó với cha mẹ, chỉ có thể nhắm hai mắt nghe lải nhải, đi vào lỗ tai bên này lại ngay lập tức ra lỗ tai bên kia, nghe một hồi nàng mệt mỏi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Tuy Hong Suzu không đem Jisoo lộ ra ánh sáng, nhưng người có tâm để ý chỉ cần một chút điều tra đơn giản, Jisoo cũng rất dễ dàng nổi lên mặt nước. Thật cảm tạ xã hội lạnh lùng hiện nay, mọi người đều khư khư sống trong vòng tròn nhỏ của chính mình, một khi đụng tới chuyện mới mẻ thú vị thì chỉ châu đầu tám chuyện cho vui, còn chân chính để tâm và lo lắng đến người khác hầu như chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng các bậc phụ huynh lại không giống thế.

Một khi chuyện của Jennie lộ ra ánh sáng, rất tự nhiên cha nàng để tâm đi điều tra cuộc sống riêng của con gái mình, rồi biết được sự tồn tại của Jisoo. Vì thế Jisoo cũng bị động trước mặt phụ huynh, rơi vào thế bất đắc dĩ cũng phải lộ ra ánh sáng.

Sau khi cha mẹ Jennie biết hiện giờ Jennie đang qua lại và sống chung cùng Jisoo, hai người liền thương lượng một phen, rồi quyết định trước tiên cứ đi tìm Jisoo hỏi chuyện. Hai người đã quen được người nâng cổ tay ăn trên ngồi trước, vì thế khi tìm đến Jisoo, theo thói quen cũng bưng gương mặt tối sầm khó chịu đi nói chuyện rồi mệnh lệnh Jisoo mau chóng rời xa khỏi Jennie. Thái độ của cha mẹ Jennie làm Jisoo cảm thấy có chút lúng túng. Có chuyện xảy ra không thể từ từ để hai bên tìm hiểu lẫn nhau sao? Huống chi cô và Jennie cũng không phạm đến tội chết, làm gì nhất định phải bày ra tư thế muốn hành quyết người ta ngay lập tức thế này? Jisoo cũng không phải người yếu đuối để mặc người khác chém giết, tuy rằng trên mặt vẫn giữ vẻ lịch sự cùng khách sáo với cha mẹ Jennie, giọng nói cũng coi như nhẹ nhàng mềm dẻo, nhưng bên trong lời nói và ngữ khí thể hiện bên ngoài đều lộ ra hàm ý 'Tôi không đồng ý' ngầm ám chỉ.

Kim* lão gia vừa thấy Jisoo là gỗ mục không thể điêu khắc, rất phẫn nộ. Ông và vợ lại ngồi thương lượng, không nói hai lời lại chạy tới tìm cha mẹ Jisoo, nghiễm nhiên một bộ dạng của phái đoàn vấy binh hỏi tội. Phần nhiều các vị phụ huynh đều là người bao che khuyết điểm của người nhà, khi con cháu nhà mình xảy ra chuyện, bình thường đều sẽ nghĩ mọi lỗi lầm là do con cái nhà người khác lôi kéo vào con đường hư hỏng mà ra. Cha mẹ Jennie cũng đang suy nghĩ như thế.

Phản ứng đầu tiên của cha mẹ Jisoo chính là căn bản không tin lời cha mẹ Jennie vừa nói. Để chứng minh con của chính mình vô tội, hai người dứt khoát gọi Jisoo kêu đến nhà. Cô vừa bước chân vào nhà liền hỏi có phải cô đang quen Kim Jennie.

Jisoo thật không ngờ cha mẹ Jennie chỉ trong thời gian ngắn đã trực tiếp chạy đến tìm cha mẹ cô. Jisoo vừa nhìn sự tình chuyển biến thế này, trong lòng liền hiểu mọi chuyện đã bại lộ. Trên gương mặt xinh đẹp bỗng tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng hoảng hốt, cái đầu nhanh chóng di chuyển qua lại nhìn gương mặt của từng người trong phòng vài lần, cuối cùng quyết đoán đứng thẳng người, kiên quyết gật đầu.

"Đúng."

Kim lão gia bị một chữ 'Đúng' này đánh thẳng vào đầu, hai mắt liền xám ngắt, không còn để ý cha mẹ Jennie đang ngồi bên cạnh, ngay tại chỗ liền thẳng tay tát Jisoo hai cái. Hai bạt tai này được ông dồn hết sức mạnh vào đó, làm Jisoo phải lảo đảo ngã một bước về phía sau, hai má cũng lập tức sưng đỏ lên, những lọn tóc mềm mại bay xuống môi, thật là một dáng vẻ của thiếu nữ yếu đuối đáng thương, thế nhưng cặp mắt to đang đong đầy nước mắt lại rõ ràng lộ ra sự kiên quyết, khiến người ta nhất thời không đành lòng nhìn tiếp.

Lần này xem như là lần thứ hai Jisoo lộ ra ánh sáng trước mặt các vị phụ huynh. Lần thứ nhất đương nhiên chính là lần bị bắt tại trận phải lộ ra ánh sáng trước mặt cha mẹ Chaeyoung. Lúc đó, cô đang hôn Chaeyoung, rồi vô tình bị cha Chaeyoung bắt gặp mà phải hiện nguyên hình. Thái độ của cha mẹ Chaeyoung ngoại trừ trở nên lạnh tựa như băng, thì cũng không nói bất kỳ lời gì khác, cũng chưa từng đi tìm cha mẹ cô chất vấn hỏi chuyện, mà chỉ một mực đóng cửa làm nghiêm hình với Chaeyoung.

Kỳ thật tâm tư lúc đó của cha mẹ Chaeyoung cũng rất đơn giản. Hai cô nhóc mới lớn chưa hiểu nhiều về sự đời gây ra chuyện oái oăm như vậy, là một người phụ huynh thương yêu con cái đương nhiên sẽ không thể chịu nổi lẫn không thể thừa nhận đó là sự thật. Con rận nếu không cắn sẽ không ngứa, một bàn tay vỗ chẳng thể tạo tiếng vang, chỉ cần con cái nhà mình biết sai nhận lỗi rồi từ bỏ là được rồi, không cần thiết kéo cha mẹ Jisoo vào cái thế khó xử này. Huống chi khi đó Jisoo đang sắp sửa phải xuất ngoại du học, cha mẹ Chaeyoung cũng biết quá rõ ràng chuyện này, nên cũng không cần thiết làm to chuyện lên rồi đem cả nhà Jisoo trở nên rối tung lộn xộn, cuối cùng làm lỡ chuyện học hành của cô. Dù gì cô chắc chắn phải bay đến bờ đại dương xa xôi bên kia, lần đi này chính là ba năm, làm cha mẹ ai có thể dễ dàng chịu đựng được chuyện này? Vì thế cha mẹ Chaeyoung cũng thật không đành lòng chạy đến nhà Jisoo cho cha mẹ cô đang buồn đau vì phải sống xa cách con gái yêu quý vài năm lại nhận thêm một vết đao đau nhức về cuộc tình vụng trộm của cô.

Nếu con cái có thể hiểu được những đau khổ khi phải làm con cái, thì người làm cha mẹ cũng có thể hiểu được những nỗi khó xử khi phải làm cha mẹ. Cha mẹ Chaeyoung là những người chưa bao giờ bao che khuyết điểm của người thân, lại thường xuyên đứng trên lập trường của đối phương để suy nghĩ công bình, nên ở một trình độ nào đó, hành động lúc trước của hai người đã cứu giúp cho Jisoo một lần. Chí ít để Jisoo không cần trở thành một Chaeyoung thứ hai, ở thời điểm ngay cả chính bản thân còn chưa độc lập tài chính và lo nổi thân, lại phải bắt đầu đoạn thời gian có nhà nhưng không dám về, cũng không cần giống như Chaeyoung, trở thành người không có đồng bạc nào trong tay và phải liều mạng lăn lộn ngoài xã hội bươn chải cuộc sống.

Jisoo nhìn cha mẹ Jennie, lại suy nghĩ thái độ của cha mẹ Chaeyoung trước kia, khó tránh khỏi có chút mờ mịt. Cùng là bậc cha mẹ, tại sao cách xử lý vấn đề của hai bên lại có chênh lệch lớn như vậy?

Jisoo vuốt mặt cười khổ. Thì ra vào năm đó, Chaeyoung đã từng phải chịu nỗi đau đớn đến dường này. Nếu mình sớm biết đau đến vậy, thì khi đó đã không dễ dàng giận hờn vu vơ rồi phụ cậu rồi đi.

Nếu bản thân chưa chân chính tự mình trải nghiệm, mọi cảm giác nói ra vĩnh viễn chỉ là trang trí.

Có muốn trách thì chỉ trách lúc trước còn trẻ đã quá cuồng vọng. Có muốn trách thì chỉ trách mình và cậu đã quá giữ cái tôi của bản thân. Đã bỏ qua một lần, làm sao lại có thể bỏ qua lần thứ hai nữa đây?

Đã từng là một gia đình ấm áp hạnh phúc, hiện giờ lại giống con cá sấu háu đói mở ra miệng lớn, xương cốt một khi không đủ cứng, kết cuộc đón nhận chính là bị hai hàm răng sắc bén nghiền nát đến tan xương nát thịt.

Jisoo mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, dòng lệ xuôi theo gò má chảy xuống, thiêu đốt làn da, gây cảm giác đau nhói tận tim.

Kim* lão gia nhìn thấy cha Jisoo lại đưa tay lên định đánh cô thêm, ông liền giật mình mắt choáng váng, lại nhìn sang Jisoo đang thể hiện dáng vẻ quyết không cúi đầu, liền càng thêm choáng váng.

Cha Jisoo thấy con gái mình vẫn giữ sống lưng đứng thẳng, không hề có ý hối cải, nên cơn giận lại bốc lên, nâng cao tay định bạt tai cô thêm vài cái. Mẹ Jennie vội vàng chạy lên ngăn cản. Jisoo cứ đứng yên đó, không có ý chạy trốn, để mặc cha cô muốn đánh thế nào thì đánh, nếu cứ để tiếp tục bị đánh như vậy, có khi đánh tới chết người mới dừng lại đó. Người đã làm mẹ thường dễ mềm lòng, nên mẹ Jennie vội vàng khuyên nhủ mong cha Jisoo mau bớt giận, hoàn toàn đã quên ông sở dĩ tức giận đến thế này đều là nhờ bà cùng chồng bà ban tặng.

Cha Jisoo đánh con gái mình, trong lòng ông cũng đau lắm chứ. Cặp mắt ông đỏ hằn lên, hét vào mặt Jisoo: "Tạo điều kiện cho mày ra nước ngoài du học, để mày đi học mấy thứ lố lăng này trở về cho ta đó sao? Mày làm vậy có biết đến sĩ diện hay không? Có cảm thấy xứng đáng với thằng cha con mẹ mày không? Khi mày ăn chơi với con kia có nghĩ tới cha mẹ mày lần nào không? Từ nhỏ mày vốn là đứa con ngoan ngoãn kia mà, làm sao giờ càng lớn càng không biết chừng mực thế này? Bộ mày còn nhỏ sao? Chớp mắt đã sắp ba mươi tuổi rồi đó con. Sao mày có thể vô trách nhiệm với bản thân như thế chứ hả?"

Jisoo không thể nói gì nhiều, vào lúc này cũng không cách nào phản bác nổi một câu. Cô nhìn cha cô đang phẫn nộ và mẹ cô đang bi thương, chỉ còn cách hít sâu một hơi, chậm rãi quỳ xuống, chầm chậm nói: "Cho dù có chết, con cũng không đồng ý chia tay với Jennie. Cha, mẹ, con thật xin lỗi."

Jisoo nói xong, liền kiên quyết đứng dậy mà đi.

Cha Jisoo nhìn bóng lưng của cô, rồi nhìn vào bàn tay của ông, đột nhiên cất tiếng cười to.

Một gia đình hạnh phúc, một đứa con ngoan hiền, làm sao có khả năng chỉ qua một phút giây không ngờ tới đã ngay lập tức nói thay đổi liền thay đổi? Ông cảm giác nhất định bản thân đang nằm mơ. Giấc mộng này sao lại khó mà tin nổi đến vậy? Thậm chí khó tin đến mức ông không thể ức chế nổi mà đi cười to thật lâu. Mẹ Jisoo nắm thật chặt tay chồng mình, khóe mắt lại chảy xuống một chuỗi nước mắt khó thể dứt.

Cha Jennie lại một lần nữa mắt choáng váng. Ông không ngờ tới người tên Kim Jisoo kia thoạt nhìn là cô gái yếu đuối nhu nhược dường ấy, lại có thể nói ra lời quyết tuyệt đến vậy. Ông càng không hề nghĩ tới người có tác phong nhanh nhẹn như Kim lão gia, khi giận đến cực độ sẽ bật cười lớn, nhưng tiếng cười kia khi nghe vào tai lại có cảm giác trống rỗng và ngột ngạt đến lạ thường.

Vốn là một ngày thời tiết tốt, thế mà giờ lại đang lất phất nổi trận mưa phùn. Toàn bộ thành phố đều mờ mịt, mang theo cảm giác lành lạnh, lộ ra vẻ thê lương.

Jisoo có chút ngẩn ngơ đi bộ trên đường, để mặc cho đôi chân bước lên phía trước, mang theo gương mặt ướt nhẹp đầy nước, không nhận rõ đó là nước mưa hay chính là nước mắt nữa đây.

Cô máy móc đứng trước ngã tư đường, cùng dòng người chen chúc đi lại trên đường đứng chờ đèn xanh bật sáng. Bốn phương tám hướng đều là đường, năm châu bốn bể đều là người, muốn tìm đúng vị trí của chính mình thật khó khăn biết dường nào? Là nước chảy bèo trôi hay vẫn là ngao du cô độc? Muốn làm ra lựa chọn nào đi nữa cũng cần phải trả giá hay sao?

Jisoo nhớ đến năm đó Chaeyoung phải cắn răng chịu rất nhiều cực khổ khi công khai với cha mẹ. Rốt cuộc giờ đến phiên mình tự thân nếm trải rồi. Quả nhiên ông trời luôn công bằng nhỉ? Chaeyoung có thể vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, thì chính mình cũng sẽ làm được. Chỉ là cha, mẹ, con thật sự xin lỗi hai người rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net