Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Ánh ban mai chiếu rọi vạn mái ngói,

Màn đêm dưới màn hiên đành lui dần.

Tầng mây đằng Đông chậm rãi tách ra tạo một kẽ hở, vầng thái dương từ trong khe hở lặng lẽ ló đầu.

Lại là một ngày mới.

Jisoo thức dậy trước, phát hiện trên người không mặc quần áo, lại còn nằm gọn trong lòng Jennie, giật mình đến nhảy dựng, vội vàng nhích thân thể kéo dài khoảng cách với Jennie. Jisoo có chút tức giận, Rõ ràng Kim Jennie nói sẽ không ngủ chung với mình cơ mà. Giờ chị ấy lại đang làm gì đây?

Jennie chậm rãi mở mắt, mang theo vẻ mơ màng buồn ngủ, nở nụ cười với cô, bộ dạng cực kỳ giống một cô bé ngây thơ.

"Tối qua em ngủ quên trong phòng tắm, chị đành bế em ra ngoài. Chị vốn định ngủ ở phòng khác, ai ngờ em sống chết giữ chặt lấy chị không chịu buông. Ai da, dường như trong tiềm thức em rất thích thân cận với chị thì phải?"

Lời nói này của Jennie càng làm Jisoo lúng túng. Cô lặng lẽ chôn đầu dưới chăn, cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi đâu để gặp Jennie.

Hành động này của Jisoo rõ ràng giống y như đứa nhỏ đang xấu hổ, khiến Jennie bật cười sảng khoái. Tâm trạng hiện giờ của nàng rất tốt, cũng mặc kệ Jisoo đang có cảm nhận ra sao, phấn khích đưa tay gãi vào chỗ nhột của Jisoo. Vừa bị chạm vào, Jisoo vội vàng tránh né, cuống quýt lấy chăn bọc quanh người rồi đứng thẳng trên giường. Nhưng khi tấm chăn bị Jisoo chiếm hết, thì thân thể trắng trẻo trần trụi và cực kỳ quyến rũ của Jennie cũng ngay lập tức lộ ra ngoài. Gương mặt Jisoo đỏ lên, mau chóng nhắc tắm drap trải giường che lên người nàng. Một loạt động tác của cô lại khiến Jennie cười không ngừng.

Sau khi rời giường, người chưa bao giờ làm bữa sáng như Jennie, lại ngoại lệ vì Jisoo mà vui vẻ đi nấu. Khẩu vị của Jisoo vẫn không tốt, nên nàng lại đành phải vừa bắt nạt vừa lừa gạt cùng thêm chút uy hiếp, cuối cùng mới khiến cô ngoan ngoãn ăn được một ít.

Ăn xong bữa sáng, hai người tự đến công ty đi làm. Jennie nhìn lên bầu trời trong xanh, chỉ có duy nhất một cảm giác cực kỳ hạnh phúc.


Sau khi được bác sĩ kiểm tra, xác định thân thể Chaeyoung đã không còn gì đáng ngại, Lisa mới yên tâm để nàng xuất viện. Trên xe, Lisa nói với nàng: "Em nên nghỉ ngơi thêm hai ngày, tạm thời đừng đi làm.

"Em không sao đâu." Chaeyoung ghé sát người Lisa, hôn lên khoé môi cô, "Hôm nay tỉnh dậy, em thấy tinh thần đã minh mẫn như ngày thường rồi, chị đừng lo quá. Chỉ cần nghỉ hết hôm nay, thì ngày mai có thể cùng Dawn và Hyuna đi vẽ tranh tường. Diện tích bên đó lớn lắm, chỉ có hai người họ sự không thể làm nổi để giao kịp đúng thời hạn, mà lúc này thầy Han lại đang sắp xuất bản sách, Nancy cũng vội vàng giúp thầy, nên không có thời gian rảnh đến giúp. Nên ngày mai em sẽ đi làm, được không?"

"Được rồi, thế hôm nay chị ở nhà với em."

"Không cần đâu, công việc của chị cũng rất bận mà. Lát nữa chị giúp đưa em về tận nhà là được, sau đó chị cứ yên tâm đi làm."

Lisa quay đầu lại nhìn Chaeyoung, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Hay em kết thúc hợp đồng thuê nhà chỗ em, rồi chuyển qua ở chung với chị đi."

Chaeyoung không lên tiếng, chỉ lo chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc không ngừng thay đổi bên ngoài khung cửa xe. Sau một khoảng thời gian rất lâu, mãi đến tận lúc Lisa có chút không thể chờ được nữa, rốt cuộc Chaeyoung mới mở miệng trả lời.

"Được."

Lisa mừng rỡ, nếu không phải vì đang lái xe, có lẽ cô đã quay sang ôm Chaeyoung mà hung hãng hôn hai cái.

"Vừa nãy em suy nghĩ gì vậy?"

"Suy nghĩ đến chị và Jisoo." Chaeyoung cười với Lisa, "Trước đây khi đang quen với Jisoo, em không nghĩ nhiều, kết quả lại làm cậu ấy chạy mất. Bây giờ khi quen chị em lại nghĩ rất nhiều thứ, nên khiến chị cả ngày cứ lo lắng theo em. Mãi đến tận lúc này em mới phát hiện, nghĩ không nhiều và nghĩ quá nhiều đều không tốt. Lisa, em muốn cùng chị mỗi ngày ở bên nhau, muốn mỗi sáng vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy chị. Em không muốn lại đi nghĩ đến những chuyện chưa chắc sẽ xảy ra, mà chỉ muốn cố gắng nắm chặt tay chị, bảo vệ chị."

Đáy lòng Lisa cảm thấy thật cảm động, cô nắm thật chặt tay Chaeyoung, nói: "Chị cũng chỉ muốn cố gắng nắm chặt tay em và bảo vệ em. Nói thật, chị có một đồng nghiệp đúng lúc muốn mua một căn hộ hai phòng, chị cũng đã từng tự mình đi tìm chủ nhà trọ của em liên lạc nói chuyện qua, ông ấy có ý định muốn bán, nên chị vốn có một dự định rất hay, nếu như em còn không chịu chuyển đến sống ở nhà chị, thì chị sẽ tìm anh đồng nghiệp giới thiệu căn hộ nhỏ kia của em để thuyết phục anh ta mua lại đấy. Lúc đó, em sẽ không còn chỗ để đi, không còn cách nào khác ngoài đến nhà chị. Nhưng bây giờ thì có lẽ chị không cần làm vậy nữa."

"Hả? Chị thật đúng không phải dạng gian xảo bình thường đâu đấy." Chaeyoung nắm chặt lấy tay Lisa, sau đó kéo tay cô đặt lại vào vô-lăng, "Chị lái xe cẩn thận chút đi, sinh mệnh của em rất đáng giá."

"Của chị không đáng giá?"

"Không đáng giá bằng em."

Lisa xem thường hỏi: "Em thử nói xem của em đáng giá chỗ nào?"

"Nếu tuổi thọ của con người là tám mươi tuổi, thì nhất định chị sẽ tới điểm cuối đó trước, còn em sẽ đến muộn hơn đó ba năm. Mà người ta thường nói, một tấc thời gian một tấc vàng. Vậy nên chị thử tính toán xem thời gian chênh lệch giữa em và chị đáng giá bao nhiêu?

Gương mặt Lisa tối sầm lại: "Em nói gì đó?"

Chaeyoung ưỡn ngực, hùng hồn nói: "Tiếng người."

"Người nói tiếng quỷ hay quỷ nổi tiếng người?"

"Không biết người hay quỷ, nhưng mọi lời đã nói đều thật tâm."

"Lời thật tâm của em thật hiếm có quá."

"Khách sáo rồi. Cảm ơn."

Sau khi đến căn hộ của Chaeyoung, Lisa và Chaeyoung cùng bước vào nhà. Lisa hỏi: "Có muốn chị giúp em một tay thu dọn đồ đạc không?

"Không cần đâu. Đồ của em nhiều lắm, trong thời gian ngắn cũng không thu dọn xong được. Chị cứ đi làm đi, để một mình em từ từ thu dọn. Khi nào hết giờ làm, chị tới đây chở em về nhà chị là được."

"Cũng được." Lúc này có lẽ Chaeyoung muốn được yên tĩnh suy nghĩ, Thôi, cứ để em ấy ngẩn người một lúc đi. "Vậy em từ từ dọn đồ đạc, khi nào tan làm, chị sẽ tới đây đón em. Chị đi làm đây."

"Ừm."

"Buổi tối gặp." Lisa vuốt ve gương mặt Chaeyoung, xoay người định rời đi.

"Lisa!"

Lisa mới vừa xoay nắm đắm cửa, đã bị Chaeyoung gọi giật lại. Cô dừng động tác, nhìn Chaeyoung. Còn nàng nhanh chóng đi tới, ôm lấy cô, mang đến một nụ hôn đầy mê say.

Buông Lisa ra, Chaeyoung cười nói: "Buổi tối gặp lại."

Lisa chưa đã thèm, lại hôn lên môi Chaeyoung, cười nói: "Buổi tối gặp lại."

Lisa đi rồi, Chaeyoung chậm nhìn quanh từng nơi chốn từng ngóc ngách trong căn phòng không lớn này. Căn hộ đã từng là nhà của nàng và Jisoo, và cũng từng là ổ nhỏ ấm áp chỉ thuộc về một mình nàng. Nơi này có nụ cười của nàng và Jisoo, cũng có nước mắt của một mình nàng.

Có bao nhiêu ngày nó đã chứng kiến Chaeyoung hạnh phúc, ngay trong phòng nhỏ đã thoải mái khiêu vũ vui vẻ, đã thoải mái đùa giỡn ầm ĩ. Có bao nhiêu tối nó đã chứng kiến Chaeyoung bị thương và mệt mỏi, ngay trong phòng nhỏ đã thoải mái khóc lóc kêu gào, đã thoải mái mắng chửi trách móc.

Nơi này đã từng là toàn bộ thế giới của nàng.

Chaeyoung chậm rãi thu dọn đồ đạc, tay chợt chạm vào chiếc chuông gió, chợt sửng sốt hồi lâu. Từng chút một, từng khoảnh khắc đắng cay và cả ngọt bùi khi trải qua cùng Jisoo chầm chậm hiện lên trước mắt. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chuông gió, nước mắt mơ hồ vương tràn hai mắt.

Thứ nên buông xuống, rốt cuộc cũng phải buông.

Buông xuống không giống với lãng quên. Có lúc, buông xuống là một loại thông suốt với thế sự, còn lãng quên lại là một loại trốn tránh với mọi thứ.

Từ ngăn tủ, Chaeyoung lấy ra một hộp sơn mài. Bên ngoài hộp có họa tiết tinh xảo, trên bề mặt có vẽ một nai con đang uống nước bên dòng suối nhỏ, cạnh đó là một cá con đang vui vẻ bơi lội xung quanh. Hộp sơn mài này do chính tay nàng và Jisoo khi đang học năm Ba đã làm ra, cả hai đã dồn hết sự say mê và bàn tay khéo léo để vẽ nên các họa tiết sống động ấy.

Bên trong hộp sơn mài có một vài bức thư, đó là những bức thư tình do Jisoo viết cho Chaeyoung. Khi đó hai người luôn rất hay viết thư tình cho nhau, khi nhận được thư, mỗi người đều cẩn thận cất giữ cho riêng mình.

Chaeyoung đem chiếc chuông gió ấy để vào bên trong hộp sơn mài. Ngắm nhìn nó lần cuối cùng thật lâu, rồi dứt khoát đóng nắp và đem khóa lại.

Chaeyoung vuốt ve hộp sơn mài, nhắm chặt mắt. Cứ như vậy đi. Cho đến khi đã già, nhất định sẽ lại mở ra để nhìn chúng mày. Không biết đến lúc đó, liệu mình có cảm thân được câu 'Tuổi thiếu niên kia đã sống không uổng phí những năm tháng phủ phiếm của đời người.'

Dòng người vội và bôn ba trên đường, bọn họ đi tới đi lui tìm kiếm những thứ đã biết hoặc không thể nào biết. Mặt đường nhựa bị những dấu chân tới lui vội và đạp lên, để lại những vết ngổn ngang không thể tả.

Vầng thái dương dần đi về dãy núi phía Tây, nắng chiều chầm chậm rút đi màu sắc sáng ngời.
Sau khi hết giờ làm, Lisa vội vã chạy đến nhà Chaeyoung, nhìn thấy đống đồ đã đóng gói của Chaeyoung cũng không nhiều, liền cười hỏi: "Không phải em nói đồ đạc của em rất nhiều sao? Giờ chỉ có chừng này?"

"Em đã nghĩ mình có rất nhiều đồ, nhưng chẳng hiểu sao sau khi dọn dẹp, nhìn qua nhìn lại chỉ có một ít đồ thế thôi."

"Được rồi, vậy để chị xách đồ phụ em."

"Ừm."

Sau khi nhét đồ đạc vào cốp sau xe hơi, Chaeyoung cầm cây lau nhà, lau sạch sàn thêm lần nữa. Lisa đứng cạnh bên, nói: "Em hay càm ràm chị mắc bệnh sạch sẽ, nhưng em cũng chính là người như thế còn gì."

"Em chỉ ở mức thích sạch sẽ, vẫn chưa thể lên cái mức mắc bệnh sạch sẽ."

"Em giỏi lý sự thật. Có em ở chung, sau này chị không cần lo lắng mấy chuyện dọn dẹp trong nhà nữa?"

"Coi chị nghĩ đẹp chưa kìa." Chaeyoung trừng mắt, "Hai tư sáu là chị dọn dẹp nhà cửa, ba năm bảy là phần em, còn chủ nhật cả hai cùng dọn. Phân công hợp lý, làm việc không mệt."

Lau xong, Chaeyoung tắt đèn, cùng Lisa bước ra ngoài.

Trước khi rời đi, Chaeyoung còn ngoái lại nhìn căn phòng một lần cuối cùng. Rốt cuộc chỉ đành thở dài, đóng cửa lại, cũng đóng lại một đoạn năm tháng.

Khi đến căn hộ của Lisa, Chaeyoung được nhường đi tắm trước, còn Lisa thay đồ mặc ở nhà, rồi xuống bếp nấu cơm.

Khi Lisa nấu xong bữa tối, Chaeyoung cũng vừa vặn tắm xong, Lisa đưa mắt liếc nhìn nàng, thấy dưới làn váy ngủ như ẩn như hiện thân thể mềm mại, lấy ra chai rượu đỏ, rót vào hai lỵ, rồi đưa một ly cho Chaeyoung.

"Hoan nghênh em vào ở nhà của chúng ta."

"Vâng." Chaeyoung cười, đưa tay nâng ly rượu, "Hoan nghênh em vào ở nhà của chúng ta.

Hai ly rượu chạm nhau, không cần nói thêm gì nữa.

Lisa gắp đồ ăn để vào trong chén Chaeyoung, nói: "Từ nay về sau, chị và em sẽ cùng sinh sống với nhau. Đã rất lâu rồi, chị không sống chung cùng một nhà với người khác, mặc dù lúc trước có quen Lee Dong Gun, nhưng cũng là mạnh ai nhà người nấy ở. Vì thế sau này, nếu như chị có chỗ nào làm không đúng, nhất định em phải nói cho chị biết, đừng nhịn để trong lòng. Giữa chị và em cũng không được che giấu tâm sự riêng, nếu có gì ấm ức thì phải cố gắng nói ra. Hiểu không?"

"Ừm."

"Thật ngoan. Mau ăn nhiều vào. Em đã ở chung với chị, sau này mà còn bị thiếu dinh dưỡng mà ngất xỉu nữa, chị nhất định sẽ đạp chết em!"

"Làm gì dữ dẫn vậy. Chẳng dịu dàng gì hết, không lẽ chị không biết hai chữ dịu dàng viết thế nào sao?"

"Thế trước tiên em dịu dàng cho chị xem đi."

Chaeyoung quyến rũ nở nụ cười, học dáng vẻ yêu kiều của những thiếu nữ trong giới thanh lâu thường thấy trên phim, lắc mông đứng dậy, bưng ly rượu, ngồi lên đùi Lisa, một tay thâm tình choàng cổ Lisa, một tay lại vô cùng lẳng lơ đưa ly rượu đến bên môi Lisa, ra sức nói một câu cực kỳ ngọt ngào: "Khách quan, uống thêm chút nữa đi mà, người ta rất dịu dàng đây~"

Nói em ấy không phải tai họa thì ai sẽ tin?

Lisa chỉ muốn một cước đã Chaeyoung bay thẳng ngoài cửa sổ: "Chẳng lẽ em không thể nói chút tiếng người được sao?"

"Được rồi. Lisa, em hy vọng chúng ta có thể sống cùng nhau đến bạc đầu giai lão." Chaeyoung đàng hoàng trịnh trọng, "Còn nữa, em cũng hy vọng chị có thể sống thật thọ, tốt nhất sống đến 180 tuổi."

"Cám ơn!"

"Không cần khách sáo, nửa câu sau của em chỉ nói đùa."

Lisa nheo mắt lại: "Thân thể em có vẻ như đã khỏe lắm rồi nhỉ?"

"Đâu khỏe như chị." Chaeyoung nhanh chóng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, "Vẫn còn yếu lắm."

"Thế thì đúng lúc. Khỏe với yếu nên bổ sung cho nhau, so với ăn gan hùm uống mật gấu còn hữu hiệu gấp nhiều lần." Lisa ái muội cười, uống một hớp rượu, rồi đi qua bàn ngồi lên đùi Chaeyoung, đưa tay kéo dây áo trên váy ngủ của nàng xuống, tức khắc chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh liền rơi xuống, mái tóc thật dài xóa tung mang theo vẻ mê hoặc thần bí khiến người nghẹt thở.

Chaeyoung nhìn thấy ánh mắt như sói như hổ của Lisa, khẽ giật mình: "Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, hai ta vẫn nên ăn cơm trước đã."

"Em chính là cơm còn gì." Lisa đặt đôi tay lên hai bầu ngực Chaeyoung, nghiêng người cắn lên vành tai nàng, trêu chọc nói, "Chị nhớ hình như có người đã nói, một ngày không ngủ, hai núi tất sụp, nhỉ?"

Hai bên tai Chaeyoung liền đỏ rực lên. Nàng không cam lòng yếu thế, cũng đưa tay bóp lấy bầu ngực Lisa, dùng giọng điệu như đang lấy lòng.

"Cho dù một năm không ngủ, đồi núi xanh mướt của chị cũng vĩnh viễn căng tròn bao la, sẽ không sụp nổi đâu."

Lisa chẳng muốn nhiều lời với Chaeyoung, cô luôn thuộc phái hành động, nên dứt khoát cúi đầu hôn lên môi Chaeyoung, không để cái miệng đó tiếp tục nói ra những lời mà cô nghe xong chỉ muốn đánh người. Hai bàn tay cũng chậm rãi dời xuống, để da thịt ma sát nhau, làm nổi lên từng trận ấm áp đến run rẩy.

Hương thơm cơ thể cùng mùi hương món ăn dung hòa trộn lẫn chung với nhau, khẽ phiêu đãng như gần như xa, tất cả đều khiến người ta có một dục vọng muốn ăn ngấu nghiến.

Lisa đã tưởng động tác của mình rất nhanh, trời mới biết tại sao động tác của Chaeyoung dĩ nhiên còn nhanh hơn cả cô. Tay cô còn ở trên đường đi, thì tay Chaeyoung đã tới chỗ cần đến. Khi tay cô đến chỗ cần đến, thì tay Chaeyoung đã lướt qua ranh giới đi thẳng vào nguồn nước.

Chaeyoung đã quyết xong một ý định, Nhất định phải là người đánh đòn phủ đầu để kiềm kẹp đối thủ, bằng không ngày mai nhất định không xuống giường được.

Lisa đã làm xong một phán đoán, Nhất định phải lấy mọi hơi sức đã tích lũy từ lâu để sử dụng hết trong một lần, bằng không đêm nay nhất định không ngóc đầu được.

Hai người như hai phe đối đầu khai trận kháng chiến. Người đánh ta trốn, người truy ta cản, người dùng xích luyện trảo thì ta dùng thanh long kiếm, người dùng phát lan chỉ thì ta dùng kỳ lân thương, người dùng súng tự động thì ta dùng AK47. Trận địa của hai người từ ghế ở bàn ăn rơi xuống sàn nhà, từ sàn nhà lăn tới thảm, rồi từ thảm bay đến bàn phòng khách, lại từ bàn phòng khách chuyển đến sofa. Ai nói tây tuyến không chiến sự? Quân tình xạo sự như vậy, quả thật đạo trời không tha.

Đến tận khi kim giờ chỉ đến con số 10, Chaeyoung và Lisa mới thở hổn hển, gân cốt rệu rã tuyên cáo đình chiến giảng hòa. Hai người nhìn đối phương đều là thân thể đầy rẫy thương tích, cũng không đủ sức để ca thán. Con chuột mà đi cắn súng nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, nên không thể làm vậy nha!

Nghỉ ngơi một hồi, Lisa chen chân đến đá vào chân Chaeyoung: "Chị đói."

"Chị còn đói hả?" Chaeyoung sợ tới mức nhích người tận trong cùng ghế sofa, co rúm thân thể lại.

"Chị đói bụng." Lisa nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Chaeyoung, khúc khích bật cười, "Em đâu phải cơm, ngay cả chút sữa cũng không có, còn không giá trị bằng con bò sữa."

"Coi kìa. Ăn cho đã rồi mắng đầu bếp kìa. Em thật khâm phục bản mặt của chị có tấm da dày như bức tường thành."

"Ít nói nhảm lại, mau đi lấy chút đồ ăn lại đây đi."

"Sao chị không đi lấy?"

"Chị mệt."

"Em mệt, too!"

"Em không cho chị ăn cơm, chị sẽ chết cho em xem." Lisa nhe răng giả bộ đáng thương, hai chân duỗi thẳng ra giả chết.

"Coi giả bộ kìa. Chị cứ tiếp tục giả bộ như thế đi." Chaeyoung nhảy xuống khỏi ghế sofa, một tay xoa eo, một tay chỉ vào mũi Lisa, thuận miệng nói ra lời đùa giỡn Dawn thường hay nói, "Chị not many thì cứ giả bộ cho em xem đi. I have một nhóm lớn huynh đệ đó nha. If you still giả bộ như thế hoài, you must be thương cho coi.*"

(*Có thể hiểu: "Chị có giỏi thì cứ giả bộ cho em xem đi. Em có một nhóm lớn huynh đệ đó nha. Nếu chị cứ giả bộ như thế hoài, chị nhất định bị thương cho coi.")

Nhìn bộ dạng Chaeyoung đang khỏa thân đứng chống nạnh, thật khá giống anh hùng Tiểu Bát Lộ*, Lisa ôm gối bật cười to, thở không ra hơi, lớn tiếng kháng nghị: "Nếu em muốn trang bị vũ khi ra trận, cứ dùng khẩu súng lục, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt luôn đấy. Thế nào tiểu binh Trương Đô cũng phải lui xuống vị trí thứ hai ngay."

(*Tiểu Bát Lộ (Tuyến đường quân sự số 8). Bộ phim hoạt hình được làm từ tượng gỗ của Trung Quốc. Bối cảnh diễn ra trên tuyến đường quân sự số 8, trong cuộc chiến tranh Trung – Nhật lần thứ hai, khi quân đội Nhật tiến công một ngôi làng ở phía Bắc Trung Quốc. Bị mất hết người thân sau cuộc tấn công đó, nhân vật chính là một chàng trai trẻ đã quyết định để trả thù, rồi bị thương và được cứu sống từ những người lính trên Tuyến đường quân sự số 8, cuối cùng cậu được nhận vào đội quân của Tuyến quân sự số 8.)

Chaeyoung không tỏ ra lúng túng, đoạt lấy gối ôm đang trên tay Lisa để che trước ngực, hết nhìn nhà bếp lại nhìn phòng khách, một bên tìm váy ngủ, một bên nhỏ giọng lầm bầm: "Chiến tuyến kéo dài quá nhiều cứ điểm, sau này nên đánh ít 2 điểm thì viện binh mới tới kịp chứ. Cũng thật là, váy ngủ của em chạy đi đâu rồi?"

Lisa bĩu môi, hét lớn: "Đừng tìm váy ngủ nữa! Chút phụ tùng kia của em có gì tốt để che? Mau đi hàm thức ăn rồi đem đến đây! Chị nhanh chết đói rồi này!"

"Chi biết đến ăn thôi! Đồ ham ăn!"

Chaeyoung đi vào nhà bếp tìm thấy váy ngủ, liền trồng vào mặc lên người. Sau khi hâm cơm và thức ăn, nàng gọi Lisa vào ăn, nhưng ai biết Lisa quyết nằm li trên ghế sofa chứ không chịu nhúc nhích, chỉ luôn miệng to mồm bắt năng đem đồ ăn đến dâng tận miệng Chaeyoung nhận mệnh, ngoan ngoãn bưng thức ăn vào đặt trên bàn trong phòng khách, cũng không để ý tới Lisa đang hả miệng chờ sẵn, mà thản nhiên đặt mông ngồi trên thảm, tự mình gắp đổ vào chén bắt đầu ăn, còn cố ý khen ngon tấm tắc, Lisa bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ngồi dậy, đi đến ăn.

Chaeyoung thấy Lisa ngồi lên, liền nhích người lại gần rồi dựa vào, đưa đũa gắp một ít thức ăn đưa đến miệng cô.

"Ăn ngon không?"

"Ngon."

"Em làm đó."

Da mặt có thể dày như thành trì thế này cũng là một chuyện rất cần kỹ thuật!

Lisa thật không biết nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net