Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra khỏi cửa quán bar không lâu, Chaeyoung buông Lisa ra, không hề đỡ cô nữa, lời nói phát ra vẻ châm chọc: "Sâu rượu!"

Lisa thiếu chút nữa không đứng vững, cợt nhả nhìn Chaeyoung: "Không phải chị cũng uống sao, sao mà đưa tôi về nhà đây?"

"Uống có mấy ngụm mà thôi, cũng không đến mức cho phép, không có gì đáng ngại cả. Hoặc là, cô có thể quay lại đó, tùy tiện hô một tiếng, tôi nghĩ, nhất định có rất nhiều người tình nguyện phục vụ Manoban tiểu thư, nhỉ?" Nàng cố ý cười hỏi lại, nhưng rất rõ ràng, nụ cười kia mang theo tâm tình không thoải mái.

"Hai ta quen thuộc như thế, còn ở gần, cũng không cần phiền đến người khác."

"Không cần phiền đến người khác? Nhưng cô không tiếc đi làm phiền tôi? Lisa, nhất định là cô cố ý. Bạn từ Anh Quốc trở về của cô là Choi Arin sao? Thật sự tôi không biết là hai người có thể quen thuộc như thế!"

Lisa cười, nói một câu: "Lời này nghe chua quá."

Ánh mắt Chaeyoung phóng dao tới, Lisa lập tức trở nên nghiêm túc.

"Vẫn nên, về nhà thôi." Tính khí tổng giám đốc từ trước đến nay chẳng tốt lành gì, nên ít trêu ghẹo thôi. Huống chi, cô còn đang hi vọng nàng đưa mình về nhà.

Đến cửa nhà, Lisa vô lại dán lên nửa người Chaeyoung. Chaeyoung rất bất đắc dĩ, thẳng tắp đứng tại chỗ, nhíu lông mày nói: "Đến nhà rồi."

Lúc này Lisa mới yếu ớt đứng thẳng dậy, ung dung thong thả lấy chìa khóa trong túi, đưa lưng về phía cửa nhà mình, ngược lại trực tiếp đi mở cửa nhà Chaeyoung.

Chaeyoung thấy cô mở cửa cũng không có nói cái gì thêm, mở cửa, tự mình bước vào trong. Lisa cũng không ngại, đi vào theo, sau đó đóng cửa.

Sau khi đi vào, Chaeyoung trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, mà Lisa uống rượu mạnh, đã say đến chuếnh choáng rồi. Dáng vẻ cô xem ra rất khó chịu, nhắm mắt lại rúc vào trong ghế sofa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Chaeyoung tắm xong, mặc đồ ngủ ra ngoài, nhìn thấy một người vô cùng đáng thương rúc vào một góc sofa. Nhẫn tâm như Đại tiểu thư cũng chỉ nhìn nhìn, nhìn xong vẫn không chút lưu tình đi vào phòng ngủ của mình.

Nàng vẫn như mọi ngày, thư thả tựa đầu giường lật tạp chí. Chỉ là làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp Lisa ở quán bar Les, Lisa từ trước đến nay thích tĩnh lặng, nơi đó theo tính cách của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bước vào đó một bước. Hôm nay mình bị Lisa bắt gặp ở quán bar, chẳng khác nào gián tiếp nói cho Lisa tính hướng của mình. Nhưng nàng lại không lo lắng cô đem chuyện này nói ra, Lisa không phải loại người thích nói bậy. Chuyện thật sự khiến Chaeyoung phiền lòng chính là người kia nói với mình đi gặp người bạn từ Anh Quốc trở về, nhưng lại ở trong quán bar Les dây dưa không rõ cùng với một cô nhóc. Càng làm nàng không vừa lòng chính là, Lisa lại không muốn sống nữa mà nuốt vào bụng hơn nửa chai Vodka, mà lý do của những chuyện này chỉ vẻn vẹn vì để cho em gái Choi Yeson về nhà.

Vớ vẩn, thật sự vớ vẩn!

Còn có lúc ở quán bar, ánh mắt những cô gái xung quanh mơ ước nhìn Lisa xích lõa, làm nàng rất không khỏe, thậm chí trong lòng còn dâng một trận bực trận.

Tâm trạng Chaeyoung bỗng nhiên cả kinh, nàng đang làm sao vậy? Hơn một năm nay, tâm mình giống như dần bị Lisa lấy đi mất rồi. Lisa trong cuộc sống của nàng không ngừng lưu lại dấu vết của mình, trong thế giới của mình dường như in đậm dấu ấn của cô ấy, khiến nàng bắt đầu không thể nhìn thẳng vào cô và mối quan hệ với cô trong lúc này.

Chỉ là...mối quan hệ? Mối quan hệ giữa bọn cô nói cho cùng thì, chỉ đơn giản là, bác sĩ cùng bệnh nhân. Một người dùng tiền mua sức khỏe, còn một thì nhận tiền làm việc, không hơn. Thậm chí, giữa bọn cô, bạn bè cũng không tính. Đã qua một năm, Lisa tận tâm tận lực, trừ đi việc chăm sóc tốt cho nàng, chuyện không nên hỏi đến sẽ ngậm miệng không đề cập tới. Mặc dù có lúc sẽ lỡ miệng đắc tội Chaeyoung, nhưng mà Chaeyoung đối với cô không có ý gì.

Dịu dàng chăm sóc, nho nhã lễ độ, còn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng. Nhìn thế nào, cũng không phải cách bác sĩ đối xử với bệnh nhân.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ làm Chaeyoung đang miên man nghĩ tỉnh lại. Có người gõ cửa phòng ngủ, không cần đoán cũng biết là ai. Có thể đi vào trong nhà, cũng chỉ có cô.

"Vào đi." Khôi phục lại giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Lisa mở cửa đi vào.

Chaeyoung trông thấy cô mặc đồ ngủ, còn ôm một chiếc chăn mỏng, nàng nghi ngờ hỏi: "Cô làm cái gì vậy?"

Lisa cầm chăn mỏng ném lên giường trước, sau đó chậm chạp leo lên giường: "Tối nay cùng chị."

"Tôi không nhớ là tôi đã nói câu này." Tốt rồi, lại là vẻ mặt lạnh lùng.

"Tôi muốn cùng chị." Lisa tựa bên người nàng, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Chaeyoung không hề bị lay động, cũng không có ý đuổi người, ánh mắt vẫn rơi trên tạp chí như trước, lật qua một trang: "Còn mang chăn qua đây làm gì? Trước đây lúc ngủ với tôi, cũng không thấy cô mang chăn qua."

Lisa thay đổi tư thế thoải mái, hai tay để ra sau đầu, hài lòng nói: "Không phải hôm nay tôi đến quán bar đó sao? Còn rất khéo đè lên chị, sau đó không phải..."

Lời còn chưa nói hết, Chaeyoung bỗng nhiên không chút lưu tình ném chăn của cô xuống đất, mặt cô liền đen lại. Ánh mặt Lisa nguyên bản không chút tiêu cự thoáng cái biến thành không hiểu nổi.

"Chăn của tôi hơi xấu một chút, nhưng không bẩn, chị không cần phải ghét bỏ nó như thế."

Nhìn ra được, Chaeyoung rất tức giận, về phần tại sao...

Lisa rất bình tĩnh đi nhặt cái chăn đáng thương, nhưng bị người nào đó cố tình gây sự quát: "Không cho phép nhặt! Ai cho phép cô nhặt?"

Một tiếng quát này, Lisa theo bản năng rút tay lại, đại tiểu thư lúc này trông cực kỳ vô lại, đây là thế nào?

"Lý do?"

"Chà..." Chaeyoung cười lạnh, "Tôi biết bác sĩ Manoban từ trước tới nay rất thanh cao, hôm nay mới thấy được. Hai cái chăn, không phải là ghét bỏ tôi sao?" Trước kia cả hai ngủ chung luôn quang minh chính đại, ai cũng sẽ không cảm thấy không tự nhiên, càng sẽ không để ý chuyện đắp một cái hay hai cái chăn. Nhưng tối hôm nay, gặp mình ở quán bar Les, đột nhiên Lisa lại chiêu này ra, rõ ràng cô đối với mình có suy nghĩ. Ghét bỏ, khinh bỉ, sợ hãi, căm ghét, có thể cô đối với quan điểm của mình là thế này.

"Chị..." Lisa dở khóc dở cười, cuối cùng cô cũng hiểu Chaeyoung đang nghĩ gì rồi.

"Sao? Buồn nôn lắm đúng không?" Chaeyoung trào phúng lạnh lẽo hỏi. Nàng biết rõ Lisa luôn luôn thanh tâm quả dục, ngoại trừ công việc cần phải kết giao nam nữ, mặt khác không thấy cô lén lút hẹn hò với đàn ông, càng khỏi phải nói chuyện nữ nữ rồi. Nghĩ đến cô nhất định đối với mình có suy nghĩ.

Vẻ mặt tự giễu kia càng làm lòng Lisa có điểm khác thường, cô rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Không có. Chị nghĩ nhiều rồi." Rồi sau đó, cô cong lên một nụ cười có chút tùy tiện, "Có điều, dường như chị rất để ý cái nhìn của tôi đối với chị nhỉ?"

Như bị nói trúng nỗi lòng, Chaeyoung tâm bỗng thấy cả kinh, hai bên tai đã xuất hiện màu đỏ khả nghi.

Lúc này, bác sĩ Manoban đầu óc không tỉnh táo đổ thêm dầu vào lửa. Nhìn Chaeyoung lúng túng, cô công khai cười thành tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp kia là trêu tức.

Chaeyoung thẹn quá hóa giận ngồi dậy, quyết định cho cô xem chút nhan sắc. Nàng hung hăng đem Lisa đang cười hả hê đẩy ngã xuống giường. Rồi sau đó, nàng nghiêng thân, đem Lisa giam dưới thân mình, trái ngược với khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm túc ngày thường, trong đôi mắt mê người lộ vẻ vũ mị. Nàng vẫn mang vẻ cường thế bá đạo như trước, nàng ghé sát vào khuôn mặt của Lisa, tay nhu nhược không xương nhẹ nhàng xoa khuôn mặt trắng quá mức của Lisa, nuốt ruồi bên mắt trong mắt của Lisa đã trở thành biểu tượng tà mị, làm tổng giám đốc lãnh diễm tăng thêm vài phần xinh đẹp.

"Làm sao bây giờ? Bác sĩ Manoban đẹp như vậy, đúng là tôi đã mong ước từ lâu. Nếu như cô đã biết bí mật của tôi mất rồi, vậy tôi không cần phải kiềm nén nữa nhỉ?" Nói xong, môi nàng tiện thể muốn hôn Lisa.

Lisa cảm thấy Chaeyoung lúc này nhất định là yêu tinh câu người, yêu mị tùy tiện đến tận cùng, tay nàng vuốt mặt mình, thậm chí, hơi thở nóng như lửa của nàng mình cũng cảm nhận được.

Cô bật cười, người phụ nữ này! Ánh mắt khóa nàng lại, không nỡ dời mắt đi. Bốn mắt giao nhau, tổng giám đốc vốn là muốn trêu chọc người khác nhưng mình lại lạc lối trước mất rồi, nàng không chịu được đôi mắt kia của Lisa, phảng phất như có một loại ma lực, nàng vẫn chống cự không được ánh mắt như nước như mực của bác sĩ Manoban.

Cuối cùng, Chaeyoung không biết là nên tiếp tục hay từ bỏ, luống cuống một hồi thì bại trận. Từ trên thân người ta đứng lên, lặng im tựa vào đầu giường.

Lisa lắc đầu, từ trên giường đứng dậy đi nhặt chăn. Sau đó mở cửa, chuẩn bị rời khỏi, nói ra thật sự là muốn ăn đòn.

"Nếu như tổng giám đốc thật sự muốn nằm trên tôi...kỳ thật..." Cô dừng một chút, mong chờ vẻ mặt của Chaeyoung, "Không cần phân vân như thế."

Quả nhiên, Chaeyoung nghe xong, lập tức cầm gối nằm bên cạnh, hung hăng ném vào cô.

Kẻ rỗi việc đi kiếm chuyện nhìn gối bay đến mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó như một đứa trẻ nghịch ngợm, lập tức đóng cửa lại. Cuối cùng, gối nằm bay đến cửa, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ngay lúc Chaeyoung cho rằng cô cứ như vậy rời đi, cửa lại mở, Lisa ở đó cười.

"Quên nói ngủ ngon rồi."

Chaeyoung thật sự là tức đến giơ chân, thấy cô như thế, lửa giận càng lớn, lại không biết xả thế nào. Cuối cùng rất thất bại lại không cam lòng nằm lại giường, kéo cái chăn lên, đem mình chôn vùi.

Ngoài cửa Lisa kỳ quái cụp khóe miệng xuống, chẳng qua trong mắt vẫn là ý cười nhạt nhòa. Quả nhiên, nàng vẫn rất đáng yêu. Chẳng qua trong chốc lát, cô liền thu hồi vẻ mặt tươi cười, nhìn cái chăn trong tay. Vốn là cảm thấy ngủ chăn riêng, có thể giảm bớt mùi rượu của mình. Không nghĩ tới lại làm nàng hiểu lầm.

Được rồi, mùi rượu dù che thế nào vẫn còn đó. Đại tiểu thư không thích ở cạnh người mang hơi rượu, vậy sau này, vẫn là ít uống rượu thôi.

Bên này...

"Thật ra mình cũng không rõ quan hệ giữa tay bác sĩ kia và Park Chaeyoung cho lắm, có điều có vẻ bọn họ quen biết nhau, bằng không thì hôm nay Chaeyoung sẽ không như thế..." Minzy tựa bên cửa sổ nhà mình, tay cầm điện thoại cẩn thận nói gì đó với người bên kia.

Ánh trăng sáng bị áng mây đen trôi nổi che đi một nửa, bầu trời vốn không sáng sủa mấy lại tăng thêm vài phần tăm tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net