Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Sau khi Chaeyoung hay tin, toàn thân giống như bị rút đi toàn bộ sức lực, chân thiếu chút nữa đứng không vững. Jeonghwa nói Lisa bị người khác dùng đao đâm, bây giờ đang được cấp cứu. Nàng không thể nào tưởng tượng được, người mà cả ngày hôm qua còn cười đùa cợt nhả với nàng, hôm nay lại ngã vào trong vũng máu. Chuyện xảy ra quá đột ngột cũng quá ngoài dự đoán mọi người, Chaeyoung chưa kịp nghĩ gì đã chạy tới bệnh viện.

Bình thường nàng lái xe luôn thận trọng lại hiếm khi chạy xe nhanh như thế, trên đường gặp mấy cái đèn đỏ, càng chọc nàng buồn bực mất tập trung. Vội vàng chạy đến bệnh viện, nàng nhìn thấy Jeonghwa ngồi trên ghế dài ở hành lang, áo trong vàng nhạt choàng lên một cái áo khoác màu đen, mà buổi sáng nàng ra ngoài mang áo gió màu cà phê của mình, lúc này đang nằm trên mặt đất, phía trên đó loang lổ vết máu, nàng biết rõ, đó là máu của Lisa...

"Jeonghwa..." Chaeyoung hô hấp dồn dập, xe nàng còn không kịp chạy vào trong gara, chỉ tùy tiện dừng lại ven đường, mặc kệ không đúng luật, xuống xe liền chạy về phía bên này.

"Chị." Jeonghwa từ trên ghế đứng lên, chứng kiến tóc dài của Chaeyoung có chút ngổn ngang, rõ ràng người bị thương không phải là chị ấy, mà sắc mặt của chị ấy lại tái nhợt như vậy.

Chaeyoung nắm chặt vai Jeonghwa, vội vàng hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

Trong lòng Jeonghwa thầm thở dài, rõ ràng là quan tâm như thế, vì sao hết lần này đến lần khác làm ra vẻ không thèm để ý? Nàng có chút bất đắc dĩ nói: "Vẫn còn ở bên trong."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chaeyoung có chút phiền muộn, "Bị thương nặng không? Sao lại có nhiều máu như vậy?"

Lisa không giống người sẽ gây thù với người khác, chẳng lẽ là tranh chấp của bác sĩ và bệnh nhân?

Giờ phút này Jeonghwa cảm thấy vẫn là không nên nói cho chị ấy biết chân tướng, lập tức dời chủ đề: "Trước tiên chị ngồi xuống cái đã. Đừng nóng vội, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhìn xem sắc mặt chị khó coi thế nào? Tay còn lạnh như vậy, ngoài trời lạnh lắm, ra ngoài cũng không mặc thêm áo. Em đi mua cho chị ly cà phê nóng, chị bình tĩnh lại đi." Nói xong, nàng ấn Chaeyoung có chút dại ra xuống ghế, sau đó đi mua cà phê.

Lúc này Hani cũng vừa vặn đi tới, sau khi Jian nghe được Lisa gặp chuyện không may, tâm tình vẫn rất kích động, chú ý đến đến thân thể em gái, cô mất một hồi lâu mới làm Jian bình tĩnh trở lại.

"Chaeyoung." Phong thái cô nhã nhặn ngồi xuống bên cạnh Chaeyoung, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Jeonghwa đã đi xa. Trong lòng cô cười châm biếm, nàng luôn luôn chỉ để lại cho mình bóng lưng, sau đó càng đi càng xa.

Chaeyoung chìm đắm trong lo lắng cùng sợ hãi, Hani lên tiếng, nàng mới hay biết rằng bên cạnh mình có một người.

"Hani, chị cũng về rồi." Nàng vô cùng miễn cưỡng lấy ra một khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn không còn nét cứng cỏi và mạnh mẽ lúc trước nữa rồi.

Hani châm một điếu thuốc: "Đừng cười, so với khóc còn khó coi hơn." Cô hút một hơi, sau đó từng sợi khói xanh tràn ngập xung quanh mặt cô, Chaeyoung quay đầu, chỉ nhìn thấy mặt cô giấu trong một mảnh sương khói — phiền muộn lại mê ly, tựa như bước ra từ trong tranh.

"Thật sao?" Chaeyoung cười khổ, "Chẳng qua em thấy nên dùng khuôn mặt tươi cười này để chào đón chị mới phải."

Hani phẩy phẩy tàn thuốc: "Hai chị em em thật biết điều, một người dùng khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn so với khóc đối với tôi, còn một người thì trực tiếp sừng sộ lên. Xem ra, cũng không muốn cho tôi sắc mặt tốt."

Vài phần cười nhạo, vài phần tùy ý, Hani chính là như vậy, rõ ràng là vẻ mặt bất kham, lại làm cho người cảm thấy tao nhã đến cùng cực. Hai loại khí chất ở trên người cô khéo léo dung hòa làm một.

Chaeyoung không tập trung, không trả lời. Hani không để ý, tiếp tục lẳng lặng hút thuốc. Cô cúi đầu, chú ý tới Chaeyoung ngón tay giao nhau, khóe miệng nâng lên một nụ cười: Đều là giống nhau, chạy không thoát tình...

Jeonghwa mang cà phê trở về, trông thấy Hani ngồi ở bên cạnh chị mình hút thuốc, lập tức đen mặt: "Muốn hút thì đi đến phòng hút thuốc, đừng ở đây ô nhiễm không khí."

Hani vẫn hút xong một điếu, đứng dậy: "Vậy tôi không quấy rầy nữa. Nhắc em một chút, đến lúc đó đừng quên đến cục cảnh sát để lấy lời khai, tôi đi trước."

Ngại mặt mũi Park gia như trước, cảnh sát chỉ đơn giản hỏi thăm tình huống một chút liền bắt kẻ tình nghi đi rồi, cũng không làm ghi chép gì rõ ràng. Hani đứng dậy, đối Chaeyoung cười nhạt, tỏ ý cô phải đi. Chaeyoung cũng gật đầu theo phép, cong khóe miệng một chút.

"Chờ một chút!" Jeonghwa gọi cô.

Hani dừng bước lại: "Nhớ tôi thì ở lại cùng em cũng được."

"Không biết xấu hổ." Jeonghwa cởi cái áo khoác đen trên người xuống, "Tôi chỉ muốn đem quần áo của cô trả cho cô." Nói xong liền quăng cái áo khoác qua.

Hani cười chụp áo khoác, tà mị ngả ngớn nói: "Này... cái áo này tôi không có ý giặt đâu." Trên mặt lộ vẻ tươi cười vô lại.

"Cút!" Nhị tiểu thư nói xong chữ này thì không thèm tiếp tục để ý cô nữa, ngồi xuống bên cạnh chị mình.

Hani cũng không có ý định tiếp tục dây dưa, lại nhìn Jeonghwa một chút, sau đó chậm chạp bước đi.

Jeonghwa đem cà phê nóng đưa cho Chaeyoung, lại phát hiện tay Chaeyoung vẫn luôn run rẩy, trong miệng nỉ non tuyệt đối đừng có chuyện gì. Cuối cùng, Chaeyoung không chút sức lực cầm cái ly, xoạch một tiếng rơi trên đất, cà phê lập tức tung tóe trên mặt đất.

Jeonghwa đau lòng nắm chặt tay chị mình: "Chị, đã nói đừng có lo lắng. Tay của chị lạnh như vậy, hay về nghỉ trước đi?"

Cảm thấy tay được sưởi ấm, Chaeyoung cảm động cùng vui mừng không nói nên lời, có em gái thật tốt.

Chẳng qua, lúc này Chaeyoung mới nhớ tới, lúc xảy ra chuyện, Jeonghwa đã ở cùng với Lisa. Nàng cuống quít hỏi: "Jeonghwa, em có sao không? Có chỗ nào bị thương không?"

Nàng cảm thấy mình chị gái quá thất bại, em gái cùng bác sĩ riêng xảy ra chuyện, nàng lo lắng nhất lại là Lisa, hoàn toàn không nghĩ đến em gái mình lúc đó cũng gặp nguy hiểm.

Jeonghwa vẫn nở nụ cười: "Chị, cô ấy rất tài giỏi. Xem ra bác sĩ tim mạch quả nhiên là không giống người thường, trộm tâm rất lợi hại nha!" Nàng không để ý người mà Chaeyoung quan tâm đầu tiên là ai chút nào, bởi vì điều đó căn bản không có ý nghĩa gì. Một là tình thân, một là tình yêu, so sánh thế nào đây?

Chaeyoung im lặng, nàng bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình. Sau khi hay tin cô gặp chuyện, nàng mới biết là mình sợ hãi mất đi Lisa như vậy. Bất tri bất giác, Lisa tựa như xuân thủy ôn hòa vây quanh , lấp đầy vết nứt trong lòng mình, sau đó thấm vào trong lòng mình.

Thì ra, rất nhiều chuyện đã không giống nhau nữa.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Bác sĩ bước ra, hai người vội vàng đứng lên hỏi thăm.

"Yên tâm, bác sĩ Manoban đã qua cơn nguy hiểm rồi. May mắn dao không làm tổn thương đến cơ quan nội tạng quan trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được." Nghe bác sĩ nói như vậy, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.

"Có điều, tay cô ấy trong khoảng thời gian này khá phiền toái. Vết dao khá sâu, mặc dù không có tổn thương đến gân cốt, nhưng cũng cần rất nhiều thời gian để dưỡng thương. Trong khoảng thời gian này sinh hoạt cùng công tác cũng bị ảnh hưởng." Bác sĩ ăn ngay nói thật.

Chỉ cần cô ấy không sao là tốt rồi. Chaeyoung nghĩ như thế. Lòng hoảng loạn trước đó cũng dần bình tĩnh trở lại.

Lisa được đưa đến phòng bệnh, sắc mặt cô vốn tái nhợt, hiện tại mất nhiều máu như thế, sắc mặt lại càng trắng. Chaeyoung nhíu lông mày, hiện tại trên mặt Lisa vẫn an tĩnh như cũ, lại thiếu đi nét ôn hòa cùng nụ cười của cô. Không được, cô ấy không nên thiếu sức sống như thế, cho nên, kẻ hại người kia nhất định phải trả giá.

"Người nhà cô ấy đâu?" Chaeyoung dần dần trở lại dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường của mình, hỏi Jeonghwa.

"Ba mẹ cô ấy đang chạy tới, đoán chừng sắp đến rồi." Con gái xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là tới ngay lập tức rồi. Chỉ có điều hai nơi có chút xa, vẫn là cần có thời gian.

Chaeyoung đem tay Lisa lộ ngoài chăn mền để vào trong chăn, cuối cùng nhìn cô một chút, nói với Jeonghwa: "Chúng ta đi, ngày mai lại đến."

"Hả?" Jeonghwa cho rằng chị mình muốn ở lại đây cùng cô chứ.

Chaeyoung ra khỏi phòng bệnh trước: "Bởi vì... bây giờ có một số việc quan trọng hơn. Không phải Ahn Hani nói em đến cục cảnh sát lấy lời khai sao? Chị đi với em."

Nàng muốn biết sự tình từ đầu đến cuối, ai to gan vậy, Park gia Nhị tiểu thư cùng Ahn gia Đại tiểu thư ở đó, còn dám đâm người?

Sau khi Chaeyoung đến cục cảnh sát, tuyệt đối không ngờ rằng, thì ra tất cả mọi chuyện là do mình. Trước đó Jeonghwa nghĩ không sai, thật đúng là "khoản nợ phong lưu" trước kia của Chaeyoung, bây giờ tìm tới tận cửa "trả nợ" rồi. Chẳng qua, oan uổng là bác sĩ Manoban, người nhà cùng chị mình không có gì, đã bị người khác cho là nơi trút giận mà đâm đi.

Thời điểm Lisa tỉnh lại, nhìn khắp nơi, có chút cô đơn lại có chút chua xót nở nụ cười. Thì ra mình ở trong lòng chị ấy cũng chỉ có vậy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net