Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Trước khi Jeonghwa rời khỏi, còn cố ý đi qua nhìn nhìn phòng ngủ, trên mặt đất khắp nơi đều là quần áo. Nàng không khỏi líu lưỡi, tối hôm qua có bao nhiêu kích tình? Quần áo cũng không kịp cởi.

Có điều lại nói tiếp, bác sĩ Manoban thật sự là đứa bé nghe lời, trước khi ra ngoài nàng kiến nghị đem chị nàng quẹo vào giường, kết quả trở về liền thấy được tình cảnh như này. Bình thường nhìn trông yếu ớt, trong mắt đầy ý cười, thời điểm mấu chốt liền trở nên phúc hắc ha. Ừm, chị hai cần loại người này, người như Im Mina không thích hợp.

Lúc này nàng nhu cầu cấp bách cần người để thổ lộ cho bằng hết, bằng không thì khó có thể bình phục nội tâm sục sôi tâm tình! Ahn Hani chính là lựa chọn tốt nhất.

"Cô nói lần này bác sĩ Manoban rút cuộc nghĩ như thế nào?" Jeonghwa ngồi ở ghế phó lái, giống như đứa bé xoay người hỏi Hani đang lái xe.

"Cái gì nghĩ như thế nào?" Hani từ lúc lên xe bắt đầu yên tĩnh lắng nghe Jeonghwa thao thao bất tuyệt, " Việc chị em lên giường với Lisa?"

Jeonghwa đối với thái độ bình tĩnh của cô có chút thất vọng, không phải nên chấn động sao?

"Người ưa thích lẫn nhau làm chuyện đó, không phải rất bình thường sao?" Nói xong, Hani còn cố ý quay tới, đối với nàng cười xấu xa một chút "Ví dụ như chúng ta."

Trong lời nói của cô ám chỉ làm Jeonghwa mặc dù không đến mức thẹn quá hoá giận, nhưng trên mặt lúc xanh lúc đỏ.

"Nhìn cái gì vậy? Mau đưa tôi đi ăn sáng."

Hani cười, vừa vặn mình cũng chưa ăn bữa sáng. Cô lái xe, tâm tình vui vẻ chở nhị tiểu thư đi ăn sáng. Nhưng mà cô lại không chú ý tới, sau lưng có chiếc xe màu đen từ lúc mình ra ngoài vẫn một mực đi theo.

"Mẹ nó, rút cuộc tôi cũng vớ được cơ hội rồi! Chú nói xem bọn họ có phải đi mướn phòng không?" Ngồi ở ghế phụ, gã đàn ông đội mũ lưỡi trai vẻ mặt hưng phấn mà dời qua dời lại máy ảnh trong tay.

Gã đàn ông lái xe lại rất bình tĩnh: "Chờ chú vui trước đi." Cái gì cũng chưa có, lại hưng phấn ở chỗ này mắng mẹ, cũng không sợ cuối cùng lại là một cuộc không vui.

Gã đàn ông vóc dáng thấp bé ngồi phía sau thò đầu lên phía trước: "Chỉ là sáng sớm bọn họ đi ra ngoài cũng đủ truyền tới một trận gió buông thả, cộng thêm mấy năm trước bọn họ liên tiếp truyền ra scandal, lần này chộp được, có thể làm ầm ĩ một hồi." Bởi như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ tốt hơn một chút.

"Nếu như bọn họ không phát sinh chút gì đó, đều có lỗi với những ngày chúng ta cực khổ cắm cọc ở đây." Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai nói.

"Tất cả im miệng cho tôi!" Gã trai lái xe thật sự khó có thể chịu được bọn họ om sòm, lạnh lùng quát.

"Đã biết rồi..."

•••

Chaeyoung chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, sức để lật người cũng không có. Nàng cố sức mở hai mắt ra, trông thấy chính là bức màn màu trắng. Cả người nàng nằm nghiêng, ngực Lisa dán chặt lên lưng nàng, tay của cô còn đặt trên eo mình. Loại cảm giác da thịt thân cận này không khỏi làm tim Chaeyoung đập nhanh hơn.

Nàng cẩn thận từng li từng tí bắt lấy tay Lisa trên eo mình ra, trở mình, quay mặt lại đối diện khuôn mặt Lisa. Cô chưa dậy, nhắm mắt lại, lông mi lẳng lặng rủ xuống, sắc mặt khi ngủ bình thản giống như đứa trẻ. Chaeyoung tuyệt đối thật sự không nghĩ đến, tối qua Lisa sẽ nói ra những lời như vậy, càng không có nghĩ tới, sau khi nói như vậy, mình lại đần độn, u mê cùng cô lăn đến trên giường. Bây giờ nghĩ lại, như vậy thật sự có chút vớ vẩn. Rõ ràng trước đó chia tay, sau đó quan hệ lại thân mật hơn. Cái này, sự tình phức tạp hơn rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Chaeyoung cuối cùng cũng nhìn Lisa đủ rồi. Cứ nằm như vậy cũng không phải chuyện, nàng giữ vững tinh thần định rời giường. Nào biết đâu, nàng vừa ngồi thẳng dậy, đã bị một đôi tay hung hăng kéo trở về, trời đất quay cuồng, nàng rơi xuống trong ngực Lisa, hai người lại nằm trở về trên giường.

"Nếu như thích nhìn tôi như vậy, sao không nhìn thêm lát nữa?" Bên tai truyền đến chính là tiếng cười trêu tức của Lisa.

Rất hiển nhiên, tên vô lại này đã dậy từ lâu rồi, cố ý giả vờ ngủ để xem kịch hay của nàng. Thật sự trước sau như một lâu rồi không bị ăn đòn! Chaeyoung giữa lông mày lập tức nhuộm vẻ không vui, còn có nhìn lén bị người ta bắt quả tang. Nàng mở mắt ra, quả nhiên, Lisa đang giương khóe miệng, vẻ mặt không biết xấu hổ cười nhìn nàng.

"Đồ điên!" Chaeyoung đẩy cô ra, lần nữa ngồi dậy, trên mặt lại không thể che hết bối rối.

Lisa quá hiểu nàng rồi, cô không nóng không vội cũng ngồi thẳng dậy, hai tay dịu dàng từ phía sau vòng ôm Chaeyoung, sau đó dán lên lưng của nàng, cái cằm đặt trên vai nàng, lời nói thoát ra mang nồng đậm giọng mũi: "Giận rồi?"

Trên lưng truyền đến ấm áp một mực rót vào trong lòng Chaeyoung, làm nàng nhất thời hoảng hốt. Nhưng mà tối qua Lisa đã nói những lời tàn nhẫn kia, rõ ràng còn đang quẩn quanh bên tai nàng, nàng lạnh giọng nói: "Giận ư? Làm sao dám đây?"

Lisa khẽ nhếch mắt, nhìn làn da trắng nõn của Chaeyoung, tràn đầy dấu tích sâu sâu mờ mờ ngày hôm qua cô lưu lại. Cô rất hưởng thụ giờ khắc này, tuy rằng cô biết rõ lời tiếp theo của Chaeyoung không thể làm con người ta vui vẻ nổi.

"Không phải muốn đi à, còn ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi đưa cô đi sao?" Chaeyoung lời nói lạnh nhạt châm chọc cô. Đây coi là cái gì? Sau khi cô dùng lời cay nghiệt tổn thương mình, bây giờ lại mặt dày treo trên người mình cầu tha thứ sao?

Tay Lisa nắm thật chặt eo nàng, giống như đứa bé không ngừng lắc đầu: "Không muốn! Tôi mới không đi."

Nói đùa gì vậy, cô muốn nghe lời thật lòng nàng, không biết lại bỏ bao nhiêu thời gian để mà dỗ dành đại tiểu thư nữa. Cho nên bây giờ mặt dày, nhất định rồi, bằng không thì sau này ăn khổ mất.

"Buông ra. Giả vờ đáng yêu cũng vô ích! Trời đã sáng rồi, chuyện tình một đêm cũng đến lúc rồi, bác sĩ Manoban thanh cao không phải dáng vẻ bây giờ."

"Tối hôm qua tôi nói nhảm đó, không phải sự thật, tôi nhất thời xúc động mà thôi." Không thể làm gì bên dưới, Lisa vẫn giải thích một chút.

Chaeyoung đẩy tay cô ra, xoay người nhìn cô: "Nói nhảm? Xúc động? Chẳng lẽ cô không phải lời lúc tức giận nói ra, mới thật sự là những gì cô nghĩ trong lòng sao? Bình thường không nói đều giấu trong lòng, ngày hôm qua rút cuộc cũng có gan nói ra, đúng không?"

Đem lời tối qua cầm không buông, xem như bắt được bím tóc của Lisa, khiến Lisa đau đầu: "Nói nhảm là lúc đầu óc không tỉnh táo nói ra, chị nói xem có thể thật lòng sao?"

Chaeyoung hừ lạnh: "Ý của cô là ngày hôm qua chỉ toàn lời nói dối ư, sau đó khiến tâm lý tôi khó chịu đúng không?"

Lisa không ngừng lắc đầu, không thể để cho nàng mở miệng, mới mở miệng lại bắt đầu khó chịu rồi. Cô nhíu lông mày, sau đó trực tiếp hôn Chaeyoung, đem lời nói cùng hỏa khí của nàng ép xuống. Nếu như khích lệ không nghe, tốt nên dùng miệng chặn miệng lại.

•••

Cảm thấy mỹ mãn lấp đầy bụng, Jeonghwa tựa vào ghế dựa, cũng không muốn nhúc nhích.

"Ăn xong đi ngủ, không sợ béo thành heo sao? " Hani thuận tay lấy thuốc lá, "Thích ngủ như vậy, không bằng vào quán rượu với tôi đi, làm xong ngủ tiếp. Không phải em nói, tìm tôi là vì muốn tiết dục sao?"

"Nhìn thấy cô, dục vọng của tôi đã sớm không còn." Jeonghwa vọt lên cướp bật lửa, giúp nàng có thể phản bác lời vô lại của cô: "Hơn nữa, tôi ở đây, cô còn dám hút thuốc?"

"Thật sự đáng tiếc." Hani ra vẻ tiếc hận, cô đã sớm dự liệu được kết quả này, dời sang chủ đề khác, "Không phải có câu như này sao:Sau khi ăn xong một điếu thuốc, khoái hoạt như thần tiên."

"Cô phải đổi là khoái hoạt thần tiên, tôi bị cô xông chết." Không biết Hani ở đâu học được thói quen này, bây giờ lại hút thuốc rồi.

"Được, không hút, tôi sẽ coi như em quan tâm thân thể tôi." Hani đem điếu thuốc nhét trở lại bao thuốc, tùy ý đem bao thuốc lên chỗ kính chắn gió. "Có điều... em phải đền bù tổn thất tôi không hút thuốc mà không được khoái hoạt." Nói xong, cô bá đạo ôm lấy mặt Jeonghwa, truyền cho Jeonghwa một chút kiến thức gì đó gọi là cách thức hôn nồng nhiệt.

Ngay từ đầu, nhị tiểu thư tâm cao khí ngạo bị động tác của cô đột nhiên xuất hiện hù dọa, chẳng qua vùng vẫy tượng trưng vài cái lại yên lặng trở lại, từ từ bị Hani dẫn dắt. Vốn Hani cho rằng sự tình sẽ như vậy, nào biết đâu, càng hôn về sau, lại có chất lỏng lành lạnh chạm lên mặt mình. Cô mở mắt ra nhìn, đó là nước mắt Jeonghwa. Trong khoảng thời gian ngắn, hào hứng cùng tâm tình bị giội một gáo nước lạnh. Cô buông Jeonghwa ra, dường như rất lâu rồi cô chưa từng thấy qua Jeonghwa khóc. Càng nhiều lúc, nàng dùng dáng vẻ mạnh mẽ phóng khoáng xuất hiện trước mặt người khác.

"Vì sao lại khóc?" Hani ôn nhu hỏi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lạnh lùng trong trẻo của Jeonghwa.

Jeonghwa không nói, hai hàng nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, như thế nào cũng ngăn không được. Cái góc tối âm u lạnh lẽo trong lòng muốn tận lực quên đi kia, lúc này đang từng chút từng chút chiếu sáng lên.

"Hani, về sau cô cách xa tôi ra một chút." Đến cuối cùng, Jeonghwa chỉ bình tĩnh nói ra những lời này.

Thật tình không biết, một câu ngắn gọn như vậy lại đủ tổn thương trái tim người khác, Hani bắt đầu im lặng, mặt không đổi sắc lấy thuốc, từ Jeonghwa trong tay lấy lại cái bật lửa.

"Lý do?"

Jeonghwa dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn Hani thêm một chút, nàng đều cảm thấy khó chịu: "Tôi mệt mỏi."

Hani cầm điếu thuốc, cười quái dị nói một tiếng: "Không, em vẫn còn để ý chuyện đó."

"Cô đã hiểu được rồi, vậy đừng có quấn lấy tôi nữa." Jeonghwa nhớ tới thương chuyện cũ thương tâm, chỉ cảm giác trái tim mình đang bị người dùng dao găm từng nhát từng nhát đâm vào, đau đến nỗi nàng không cách nào thở được.

"Có lẽ em nên nghe tôi giải thích." Hani khó khăn nói.

Jeonghwa lập tức tiếp nhận lời của cô: "Cô không có lên giường với cô gái đó?"

Hani không có trả lời, chẳng qua là phiền muộn hút thuốc.

Jeonghwa cười trào phúng: "Cho nên, điều đó đã thật sự xảy ra, còn có cái gì để giải thích chứ? Cái mà cô gọi là giải thích, chẳng qua là vì để biện hộ cho mình mà thôi."

Vào ngày sinh nhật của mình, vốn là kết thúc công tác, vui vẻ phấn khởi ngồi máy bay cả quãng đường dài trở về, chuẩn bị cùng người yêu ra ngoài hẹn hò, nào biết đâu lại nhìn thấy người yêu cùng những cô gái khác trên giường mây mưa thất thường.

Đổi lại ai cũng khó có thể tiếp nhận. Huống chi nhị tiểu thư có dung mạo có gia thế! Tuy rằng rất cẩu huyết, nhưng nhị tiểu thư thật sự đã trải qua loại chuyện này.

Đến bây giờ cô cũng không hiểu được Hani tại sao phải cùng những cô gái khác cùng một chỗ, nàng cũng không muốn hiểu. Dù sao đều đã xảy ra rồi, bất kể là ai sai, nàng đều không thể tha thứ.

"Tôi phải đi, tối hôm qua thức đêm, tôi phải về nhà ngủ." Thấy cô không hề giải thích nữa, Jeonghwa cũng cảm thấy không có gì hay để nói rồi, mang theo một bụng chán nản cùng mất hứng mở cửa xuống xe.

Hani đập mạnh đầu vào tay lái, loại chuyện này mình đến cơ hội khiếu nại cũng không có. Cô lại nghĩ tới chuyện liên quan đến Lisa mà Jeonghwa vừa nói, đầu của cô bắt đầu đau, dù sao bàn tay nắm chặt đều là thịt.

Tâm tình phiền não, điện thoại cũng vang lên.

"Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện." Chú Choi lo lắng ở trong điện thoại nói.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cảnh sát ở cảng tra được trong hàng hóa của công ty chi nhánh của ta ở cảng có ma túy."

Nghe xong lời này, Hani mơ hồ cảm giác mình kế tiếp sợ là rất bận rộn, Chỗ gần đây nhị tiểu thư vất vả mới chữa trị được lại bị đâm một lỗ thủng to. Mọi việc không như ý!

"Tôi lập tức quay lại."

Sau khi cô lái xe rời đi, bên trong con xe màu đen dừng dưới gốc cây, gã đàn ông ngồi ghế phụ xem ảnh trong máy, vẻ mặt đắc ý: "Rút cuộc cũng chộp được. Các chú cảm thấy tin tức Ahn đại tiểu thư cùng Park nhị tiểu thư ở trong xe kịch liệt hôn này sẽ gây nên bao nhiêu sóc gió?"

"Lại phối hợp chuyện Ahn thị bị hoài nghi có liên quan đến ma túy. Chậc chậc, thật sự là đặc sắc nha!"

"Bớt nói nhảm, nơi này không thể ở lâu, mau trở về báo cáo kết quả làm việc với ông chủ. Tin tức, luôn thừa dịp tốt đẹp mà tung ra." Gã trai lái xe tuy là rất hưng phấn, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh mở miệng.

Hai phút sau, chiếc xe con màu đen cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lisa đang cùng Chaeyoung hôn đến bén lửa, thiếu chút nữa lại muốn lăn lên giường, chẳng qua, điện thoại vĩnh viễn không đúng lúc thừa dịp đôi tình nhân muốn làm yêu lại phạm sai lầm trí mạng.

Chuông điện thoại di động khiến Chaeyoung dần dần tỉnh táo lại, cô đẩy Lisa ra: "Điện thoại di động của cô reo."

Lisa vốn là không định quản, nhưng mà Chaeyoung kiên trì: "Nhanh đi, nhỡ đâu có chuyện gì gấp thì sao?" Thật đúng là bị nàng nói đúng, việc lớn đến rồi. Lisa mất nửa ngày mới ở trong đống quần áo tìm được điện thoại.

"Mẹ?" Sao mới sáng sớm lại gọi điện cho cô vậy?

"Lisa mau trở về, ba con xảy ra chuyện rồi." Trong giọng nói của Kim Seoyoon kiềm chế lại không ngừng run rẩy.

Chaeyoung nghi ngờ nhìn cô, ánh mắt Lisa đối diện nàng. Tâm cô trầm xuống, vì an ủi mẹ mình, miễn cưỡng nói ra một chữ: "Được."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net