Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Bạn gái cũ, rất đẹp?

Lisa cho rằng Chaeyoung nói Jeon Somi, sau đó thấy album ảnh trên tay nàng, mới hiểu được nàng nói Choi Yuki. May mắn, Chaeyoung không có phát hiện người vừa rồi cô gặp là Somi, nếu không, mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Chẳng qua, thoạt nhìn, tình huống hiện tại cũng không lạc quan.

"Nhẹ một chút... Nhẹ một chút..." Lisa thấy Chaeyoung nặng nề khép album ảnh, "Ảnh chụp bên trong rất quý giá đó."

"Đúng không?" Chaeyoung lại mở album ảnh ra, "Có phải những thứ này rất quý giá không?" Nàng chỉ vào ảnh chụp chung của Lisa và Yuki.

Lisa chỉ cười từ chối cho ý kiến, cầm quyển album ảnh trên tay nàng, cúi đầu chi tiết lấy: "Không biết."

Chaeyoung lẳng lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt của Lisa lúc nhìn ảnh chụp ôn nhu như vậy, hoài niệm như vậy... Cô như thế khiến Chaeyoung giật mình. Nàng biết rõ Lisa có một đoạn cũng coi là mối tình đầu ghi lòng tạc dạ, nhưng, Lisa chưa từng đối mặt với nàng nhắc đến đoạn tình cảm này, chẳng qua chỉ có một lần đơn giản nói cho nàng biết bạn gái cũ đã qua đời, còn lại, Chaeyoung đối với cô bạn gái cũ kia không biết gì cả. Nàng cũng không biết mối tình đầu trong lòng Lisa, phân lượng nặng bao nhiêu.

Hai người cũng không nói chuyện, đều có tâm sự riêng.

"Thật ra thì, những bức ảnh này đối với tôi mà nói, ý nghĩa cũng không lớn." Khóe miệng Lisa mang nụ cười ôn nhu nhất, ngón tay nhẹ vỗ về ảnh chụp, tựa như xuyên qua những bức ảnh này, cô có thể chạm đến người đã mất kia.

"Nói bậy." Chaeyoung cong đầu gối, liếc xéo.

"Sao lại là nói bậy?" Lisa cười như trước, dư quang nhìn nàng một cái.

Chaeyoung bị con ngươi mang theo thương cảm của cô cảm hóa, nghĩ đoạn chuyện cũ kia của mình và Mina, trong lòng cũng bùi ngùi vô cùng.

"Tôi nhớ là, cô nói với tôi, mối tình đầu của cô đã không còn. Nếu như không còn nữa, ảnh chụp nhất định là thứ rất quan trọng hoài niệm về cô ấy. Bằng không thì, một lúc sau, có lẽ cô đến dáng vẻ của cô ấy cũng quên mất."

Lisa ngẩng đầu: "Đúng vậy, chị biết không, tôi thật sự quên mất dáng vẻ của cậu ấy như thế nào rồi." Đáy lòng cố gắng quên đi khiến Yuki trong đầu cô càng trở nên mơ hồ, "Biết vì sao tôi đặt bóng lưng của cậu ấy không, mà không bày ảnh chụp không?"

Chaeyoung trì trệ, nói ra lại có chút xíu mất tự nhiên: "Không phải là..."

"Đương nhiên không phải sợ chị phát hiện hiểu lầm chuyện gì đấy." Lisa tựa như hồ ly xảo trá, cười đến gian tặc nghiền ngẫm.

"Cô đang ở đây nói bậy bạ gì đó?" Ý nghĩ trong lòng Chaeyoung bị vạch trần, trên mặt đỏ ửng lên vài phần, "Tôi mới... mới không có nghĩ như vậy!"

Lisa mở rộng ý cười, con ngươi xinh đẹp cười rộ lên giống như trộn lẫn nước trong suốt: "Như vậy cũng không sai, chị thẹn thùng cái gì?"

Đồ vô lại này lời vu cáo vô sỉ càng ngày càng lợi hại. Chaeyoung chỉ trừng mắt nhìn cô, nhìn xem cô còn có thể nói ra lời gì đó vô liêm sỉ nữa không.

"Lúc cậu ấy mất, tôi rất sợ hãi." Giọng nói Lisa không hề trêu tức nữa, nhưng không lạnh băng, lời nói mềm nhẹ mang chút thoải mái cùng vui vẻ như có như không, "Cậu ấy trong lòng tôi là vết thương không thể chạm vào, chỉ cần chạm nhẹ một cái, sẽ đau chết đi sống lại. Tôi cự tuyệt nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến cậu ấy, tôi đem toàn bộ những thứ liên quan đến cậu, cùng bọn tôi đều khóa lại. Chị phải biết, chuyện tức cảnh sinh tình như thế, đáng sợ đến cỡ nào."

Chaeyoung đặt đầu lên đầu gối cong lên, lẳng lặng lắng nghe Lisa kể những ký ức chôn sâu trong lòng. Trong đêm đông, ánh trăng sáng mờ ảo sau lưng Chaeyoung chiếu vào trong phòng, cũng chiếu sáng ngũ quan trắng trẻo xinh xắn của Lisa, làm nổi bật con ngươi xinh đẹp của cô, khiến cô thoạt nhìn có chút bi thương. Chaeyoung đột nhiên cảm thấy người trước mắt cách mình thật xa thật xa, bên dưới vẻ ngoài của cô, cuối cùng còn có bao nhiêu điều nàng không biết.

Một loại bất lực không khống chế được khiến cho Chaeyoung không hiểu sao hoảng hốt. Nếu như có một ngày, tâm Lisa trở nên tàn nhẫn, mình có phải sẽ bị tổn thương đến thương tích đầy mình không?

"Bỏ ra một khoảng thời gian rất lâu, mới có thể từ từ bỏ xuống. Chỉ có điều, trong lòng vẫn sẽ có phiền phức khó chịu." Lisa cười nói ra những lời này, nhưng Chaeyoung tin, lúc đó bộ dạng cô khóc nhất định làm người khác rất đau lòng.

"Thương tâm rồi cũng qua đi. Cậu ấy ở trong lòng tôi, cuối cùng chỉ chừa cho tôi một bóng lưng không thể với tới được, tựa như bức ảnh kia vậy. Vĩnh viễn, đều chỉ là một bóng lưng." Không phải là không muốn Yuki, chẳng qua thiên nhân cách xa, bên trong sinh mệnh của Lisa, Yuki chỉ có thể dùng đến cách thức hồi tưởng để xuất hiện trong đầu cô. Cho nên, Lisa không hề xem những bức ảnh chụp chung của cô và Yuki nữa, tận lực chỉ để lại mỗi khung ảnh bóng lưng cậu ấy.

Chaeyoung xuất thần nhìn ga giường, nghe cô nói với nàng về những chuyện của cô gái khác, dù cô gái kia đã sớm không còn trên đời này nữa, mà Chaeyoung hiểu được, người sống vĩnh viễn không tranh nổi người chết, trong lòng nàng không hiểu sao vẫn sinh ra một cỗ ghen tuông. Không liên quan đến Yuki, chẳng qua tâm tư đố kị của phụ nữ tác quái mà thôi.

Hồi lâu, ánh mắt Lisa nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ của cô dường như đã đắm chìm ở khoảng thời gian mình với Yuki cùng một chỗ ngây thơ không dối lừa kia. Chaeyoung ngồi thẳng dậy, từ phía sau ôm eo cô, nhẹ nhàng đem mặt dán lên tấm lưng gầy yếu của Lisa. Mùi thuốc trên người Lisa đẹp và tĩnh mịch, khiến nàng say mê.

"Về sau, có tôi cùng em." Đây như là lời hứa, cũng là hy vọng.

Lisa có chút nghiêng mặt qua, dư quang nhìn qua lông mày dài nhỏ hơi nhíu của Chaeyoung, cô nở nụ cười, nắm lấy bàn tay Chaeyoung đang đặt trên eo cô vào lòng bàn tay. Đêm khuya yên tĩnh, có người yêu mình và người mình yêu ở bên cạnh, không thể tốt hơn.

Lisa xoay người, nâng mặt Chaeyoung, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng Chaeyoung: "Chaeyoung, có phải chị..." Vẻ mặt Lisa có chút không biết làm thế nào, "Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?"

Chaeyoung không hiểu lời này của cô, nghi ngờ hỏi lại: "Cái gì?"

"Có lẽ tôi không giống như chị nghĩ. Tôi..."

"Nghĩ như nào? Tôi nghĩ thế nào?"

Lisa thật sự không biết phải biểu đạt như thế nào, hàm hồ nói: "Không tốt như chị nghĩ."

Chaeyoung cười ra tiếng, hai tay quấn lấy cổ cô, nhàn nhạt mà cười: "Tôi không cần em tốt bao nhiêu, tôi chỉ hy vọng em vẫn luôn ở bên tôi."

Quá tẫn thiên phàm*, muốn lấy nhất chẳng qua là tâm của một người, điều mong đợi nhất trong lòng đơn giản chỉ là tư thủ một đời. Chẳng qua, mọi thứ cũng không dễ dàng, nguyện vọng nhìn như đơn giản, luôn ẩn giấu quá nhiều lừa gạt cùng hấp dẫn.

(*Đi hết ngàn thuyền. Trích từ mộng Giang Nam ý chỉ kinh lịch qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.)

Lisa bất giác đỏ mắt, ôm nàng càng chặt hơn.

Lực đạo của cô có chút lớn, Chaeyoung mơ hồ thở không nổi, có thể một loại được cần khiến nàng có chút ngọt ngào.

Lisa tựa trên đầu vai nàng, tâm cảm động tản đi, con ngươi quỷ dị nhiễm khí lạnh. Chaeyoung, tôi đã cho chị cơ hội, về sau cũng đừng có trách tôi... Cô nhắm mắt lại, dường có thể đem hết thảy sự việc không muốn đối mặt ngăn cách ở bên ngoài.

•••

Gần đây, các loại tin tức tiêu cực quấn lấy tập đoàn Ahn thị khiến cổ phiếu rớt xuống rất nhiều, hình tượng xí nghiệp cũng bởi vì sự kiện ma túy mà tổn hại. Gần như có khả năng phá sản, Tập đoàn Jeon thị thành công thu mua phần lớn cổ phần công ty Ahn thị, cường thế rót tiền. Thậm chí, rất thần kỳ, trong vòng một đêm, ngay cả cảnh sát điều tra rõ bàn tay độc ác đằng sau vụ án ma túy là Kim Saejuk giở trò quỷ, chẳng qua Kim Saejuk quá giảo hoạt, cảnh sát cũng không đủ chứng cứ bắt ông ta.

Ở bên ngoài, Ahn thị bình yên vượt qua nguy cơ. Nhưng, người sáng suốt trong lòng đều sáng tỏ, đều rõ ràng kỳ thật tình huống nguy cấp lắm. Jeon Mingul là ba của Somi, lại là anh vợ của Kim Saejuk. Tuy rằng hai người quan hệ bất hòa, nhưng mà không có nghĩa là Jeon Mingul là người làm ăn trong sạch. Ông ta đối đầu với Ahn Sukjoon cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Lần này ông ta thu mua cổ phần công ty Ahn thị, dù cho cổ phần trong tay Ahn Sukjoon nhiều hơn ông ta, nhưng ai cũng rõ ràng, nếu như người ta đều đã bước vào tập đoàn của ông rồi, Jeon Mingul tuyệt đối sẽ không thoả mãn với hiện tại. Mục đích của ông ta chính là từ từ xơi tái tập đoàn Ahn thị.

"Chủ tịch Ahn, như vậy về sau, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Nhóm người Jeon Mingul cùng Ahn Sukjoon ở trên hành lang công ty không hẹn mà gặp. Ông ta cười lên như lão hồ ly, có thâm ý khác đứng ở trước mặt Ahn Sukjoon nói.

Ahn Sukjoon bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Tất nhiên."

Mấy câu khách sáo về sau, cả hai người đi về hai hướng khác nhau. Somi cùng Hani đều đi theo ba của mình. Lúc hai người lướt qua nhau, Somi gọi Hani, nhẹ nhàng nói: "Về sau, chúng ta cũng phải ở chung vui vẻ."

Hani mặc đồ công sở màu đen tiêu chuẩn, một loại xinh đẹp tài trí khiến cho người ta mê muội. Cô thờ ơ nhìn Somi, trầm mặc một hồi, cái gì cũng chưa nói liền rời đi.

Somi nhìn bóng lưng của cô, bản thân mình lại là cần gì chứ? Đa tình lại bị vô tình phiền muộn.

Jian đã xuất viện, thân thể khôi phục cũng khá lắm. Có thể trở về nhà, em vui mừng hơn ai hết. Thời gian quan trọng như vậy, nhất định phải chúc mừng một phen. Bạn bè tốt của Ahn Sukjoon, chú Park bướng bỉnh cùng thím Park hiền hậu cũng không thể thiếu. Về phần hai chị gái sinh đôi họ Park thân ái, đều vì không muốn nhìn thấy anh trai và chị gái của mình, tìm đống lý do từ chối. Đương nhiên nguyên nhân bên trong, Jian cái gì cũng không biết. Còn có, người mà em muốn nhìn thấy nhất là bác sĩ Manoban, bởi vì công việc trong bệnh viện không đi được cũng không thể đến.

Bữa tối như vậy, có thể ăn, cũng thật sự khó xử cô nhóc hai mươi tuổi rồi.

Người lớn nhàm chán...

"Chaeyoung gần đây bận à?" Ahn Sukjoon hỏi.

"Không phải trong công ty có chút chuyện." Park Junghan nghĩ không có thông, Chaeyoung bình thường đều làm gì. Sau đó, nghĩ lại, nghĩ tới Lisa. Ánh mắt ông ta hơi tang thương lại lộ hơi thở nguy hiểm.

"Lần sau, có thể để Jaehyung mang nó ra ngoài nhiều một chút." Nói đến đây, vẻ mặt Park Junghan lập tức tươi cười, thương hại ông ta hy vọng con gái của mình có thể giống cô gái bình thường kết hôn sinh con bao nhiêu. Như vậy coi như mình chết rồi cũng an tâm, nhưng bây giờ là chuyện gì, vẫn cùng cùng phụ nữ có quan hệ mập mờ. Nếu ông ta thật sự biết được nàng cùng vị bác sĩ kia có quan hệ gì, vậy đừng trách ông ta gậy đánh uyên ương, dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm việc này.

Lời nói của Park Junghan rất làm Jaehyung hưởng thụ: "Nhất định nhất định. Chú Park yên tâm, cháu nhất định chăm sóc tốt cho Chaeyoung."

"Tôi tin tưởng Jaehyung. Chaeyoung cũng nói nguyện ý cùng Jaehyung ở chung, thật muốn có thể, tôi rất hy vọng hai đứa có thể quyết định chuyện này."

"Chuyện này..." Ahn Sukjoon có chút do dự, theo bản năng đối mặt với Jeon Hara. Thật ra ông không có bài xích với chuyện hôn sự, chẳng qua, cũng muốn hai đứa nhỏ tình nguyện mới phải.

"Tôi đã nói với Chaeyoung rồi, nó không có tỏ vẻ từ chối."

Động tác ăn cơm của Hani chậm lại, con mắt sững sờ nhìn ba mình. Jian kỳ quái nhìn phản ứng của mọi người trên bàn, em không phải rất rõ ràng. Anh trai rất vui vẻ, ý cười đầy mặt, nhưng nhìn sắc mặt chị gái, dường như cũng không phải chuyện rất vui vẻ.

Park Junghan thừa nhiệt đả thiết*: "Hiện tại thế lực của Jeon Mingul rất hung hăng, Kim Saejuk đều bị hắn ta đẩy vào bẫy. Hắn ta thu mua cổ phần công ty Ahn thị, mục đích nhất định không đơn giản. Nếu Jaehyung cùng Chaeyoung có thể cùng một chỗ, hai nhà chúng ta có thể danh chính ngôn thuận liên hợp lại, thực lực tăng mạnh mẽ, đến lúc đó Kim Saejuk cùng Jeon Mingul chúng ta cũng không cần sợ bọn họ."

(*Rèn sắt khi còn nóng.)

Ahn Sukjoon nghẹn lời, Jian lại xen miệng vào. Dù cho em không rõ chuyện thương trường, nhưng mà, em biết rõ chú Park giống như đem hôn nhân của chị Chaeyoung và anh trai mình như một điều kiện cùng tấm chi phiếu vậy, dùng điều này để lấy lợi ích của bản thân. Em thật sự nhìn không được, tại sao có thể như vậy?!

"Bây giờ cũng không phải thời đại phong kiến, hôn nhân mặc dù phải lắng nghe ý kiến của ba mẹ, nhưng cuối cùng vẫn phải tự mình làm chủ chứ? Chuyện anh hai với chị Chaeyoung, lẽ ra phải để hai người họ giải quyết. Mọi người ở đây nói cái này sau lưng chị Chaeyoung, giống như..."

Jian vốn muốn nói quá đáng hơn, nhưng cảm thấy như vậy không lễ phép, cất giọng mềm mỏng, "Không tốt lắm đâu ạ?"

Lời này vừa nói ra, cả một bàn yên lặng. Jian nói ra khóe léo, không đến mức không cho mặt mũi Park Junghan. Nhưng Park Junghan vẫn bị em làm cho nghẹn lời, dù sao những câu đó có lý.

Jeon Hara đi ra giảng hòa: "Jian! Người lớn nói chuyện, trẻ con xen miệng vào làm gì?!"

Jian cảm thấy rất oan uổng: "Con không còn nhỏ! Đều đã hai mươi rồi!"

"Jian, ra ngoài với chị một chút." Hani trấn định tự nhiên buông bát đũa xuống, "Cơm ăn xong rồi ạ?" Cô cười nháy mắt với Jian.

Tuy rằng không nguyện ý, Jian vẫn rất nghe lời Hani: "Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net