Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Nói chuyện tới lui mấy câu, Chaeyoung liền muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện: "Bác gái, bác sĩ Manoban ở khoa tim mạch rất có thành tích, em thấy cô ấy có thể giúp gì đó cho Jian."

Lisa tiếp nhận lời nói: "Nếu mọi người không để ý, có thể đem tình huồng của Jian nói rõ cho tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ cho em ấy làm kiểm tra kĩ càng một lần nữa, nghiên cứu bệnh tình của em ấy một chút. Có lẽ, tôi có thể giúp được."

"Vậy là không còn gì tốt hơn rồi." Jaehyung rất là cao hứng, "Bác sĩ Manoban nếu có thể giúp được, chúng tôi đương nhiên là cảm kích khôn cùng."

"Đừng khách sao, qua mấy ngày tôi lại đến." Lisa nói.

"Bác sĩ Manoban." Jian im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

Lisa vốn định là cùng Chaeyoung chào tạm biệt, lúc này cô quay đầu lại.

"Có việc gì sao?"

"Em rất hy vọng chị trở thành bác sĩ điều trị chính của em." Chị gái xinh đẹp làm bác sĩ điều trị cho mình tốt hơn mấy lão già kia nhiều.

"Có thể, tôi đương nhiên sẽ không từ chối."

"Còn có... sau này em có thể gọi chị là chị Lisa không? Chị vẫn còn trẻ, nhất định nhỏ hơn chị Chaeyoung nhỉ?"

Vốn là bầu không khí vẫn còn tốt đẹp, một câu "nhất định nhỏ hơn chị Chaeyoung nhỉ?" lập tức đẩy bầu không khí trong phòng xuống mức đóng băng!

Tâm Lisa hoảng hốt, nuốt một ngụm nước bọt, vụng trộm nhìn Chaeyoung một cái, sắc mặt nàng lúc này không phải kém bình thường, đều đã kết thành băng rồi. Ahn Jian không sợ chết, câu nói kia của con bé không phải gián tiếp nói Chaeyoung già sao? Tuy rằng chính xác là mình nhỏ hơn Chaeyoung thật, nhưng, nói như thế — thật sự không nể mặt Chaeyoung rồi. Nói phụ nữ trưởng thành tài trí còn được, nói già chính là tự tìm đường chết nha! Nhất là Chaeyoung vui buồn không lộ như vậy, cô gái xấu xa trước mặt, càng đáng sợ.

Jaehyung lập tức lao giảng hòa, làm ra vẻ rất giận dữ nói: "Con bé này nói bậy cái gì đó? Lễ phép đâu?"

Jian không biết mình nói sai cái gì, ấm ức trợn mắt nhìn anh trai, muốn một lời giải thích. Giờ phút này Jaehyung thật sự cảm thấy, từ nhỏ bởi vì lo lắng sức khỏe của em gái mà bảo vệ quá tốt, đến nỗi làm cho em ấy ở phương diện đạo lí đối nhân xử thế một chữ cũng không biết là sai lầm lớn.

"Anh..."

"Chị Chaeyoung vốn lớn tuổi hơn bác sĩ Manoban, nói điều này có gì tốt?!" Jaehyung vẻ mặt nghiêm túc trách cứ.

Lisa vốn tưởng rằng Jaehyung sẽ nói cái gì cao minh lắm để giảm bớt bầu không khí lúng túng này, kết quả một câu nói này của anh ta... Còn không bằng không nói? Cô sắp nhịn cười không nổi nữa rồi, nhưng mà cảm thấy như thế rất có lỗi với Park đại tiểu thư, liền mím môi, cố gắng nín cười, không có ý tốt dò xét sắc mặt nghiêm nghị âm trầm của Chaeyoung.

Đôi mắt sắc bén như dao của Chaeyoung phóng tới, hung hăng dùng ánh mắt cảnh cáo vẻ mặt không biết xấu hổ cười của bác sĩ Manoban, bác sĩ Manoban lập tức hắng giọng một cái.

"Jian, tuy rằng tôi nhỏ hơn Chaeyoung hai tuổi, nhưng chị Chaeyoung của em so với tôi xinh đẹp tài trí hơn nhiều, nhìn mị lực của chị ấy này, đàn ông theo đổi chị ấy xếp thành hàng dài đó chứ." Nói xong, còn có ý nghĩ sâu xa khác nhìn thoáng qua Jaehyung, sau đó đột nhiên Lisa thu hồi ý cười, sắc mặt lại khôi phục dáng vẻ nhã nhặn mọi ngày, trong mắt còn chút gì đó không rõ.

Chaeyoung lãnh lãnh nhàn nhạt mở miệng: "Jaehyung, Jian không có làm gì sai, anh mắng em ấy làm cái gì?" Tuy rằng nàng rất khó chịu, nhưng vẫn muốn rộng lượng cho thích hợp.

Lisa không biến sắc mà nhìn Chaeyoung mặt không đổi sắc, trong lòng cảm thấy Chaeyoung đúng là phụ nữ xấu bụng. Ngoài mặt vân đạm phong khinh, trong lòng sợ là không biết chém Jian mấy đao đi? Người phụ nữ, luôn làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.

Cứ như vậy, Jaehyung cũng không phải ngượng ngùng, trực tiếp xin lỗi: "Thật có lỗi, vừa rồi thất lễ."

Trốn ở phía sau mẹ Jian cong miệng lên, quay lại đầu, không để ý tới anh trai đang cố gắng lấy lòng của mình.

Jeon Hara nói: "Vậy bác sĩ Manoban, đã làm phiền cháu rồi. Ngày cuối tuần, còn hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình mà đến đây một chuyến."

"Bác gái nghiêm trọng quá." Lisa nói, "Nếu như có thể, cháu hy vọng lát nữa có thể cầm bệnh án trước đây của Jian, như thế, cháu thể nhanh chóng hiểu rõ tình huống của em ấy hơn, cũng có thể nhanh chóng tìm ra phương án khác."

"Đương nhiên có thể. Cháu cho bác địa chỉ, lát nữa, bác để Lee Hyun mang đến cho cháu." Cứ như thế, Jeon Hara đối với Lisa càng có ấn tượng tốt.

Lisa vừa định đáp ứng, Chaeyoung lại nói: "Dì, dì nói Lee Hyun mang đến chỗ cháu đi. Sau đó cháu sẽ giao cho Lisa, ngày mai cháu với cô ấy còn có việc, gặp lại sau." Nàng không muốn người khác biết nàng với Lisa ở gần nhau như thế.

"Vậy cũng được."

Mọi người chào tạm biệt xong, Lisa cùng Chaeyoung đi.

Đến rồi bãi đỗ xe bên dưới, Chaeyoung dừng bước trước xe mình, Lisa cũng đứng lại theo nàng: "Có chuyện muốn nói à?"

Chaeyoung nhìn Lisa từ trên xuống dưới, một hồi lâu, mới có hơi khó chịu nói: "Về sau, khi đi với tôi không được phép mặc như vậy."

Lisa choáng váng, không hiểu hỏi: "Vì sao?"

Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, nàng luôn có ý kiến đối với cách ăn mặc của mình, mặc dù mình không có mặc hàng hiệu giống nàng, nhưng mà cũng sạch sẽ, coi như cũng có thể diện. Có chọc gì tới nàng đâu chứ?

"Làm tôi rất già." Vẫn là giọng nói khó ở.

Nói xong, Chaeyoung xoay người liền mở cửa leo lên xe, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Lisa.

Một lát sau, Lisa mới lấy lại tinh thần, lắc đầu nở nụ cười: Cô ấy vẫn để ý chuyện mình nhỏ hơn hai tuổi mà canh cánh trong lòng sao?

Phụ nữ khó ở, thật sự đáng yêu. Bác sĩ Manoban dở khóc dở cười mở cửa xe, ngồi vào xe của phụ nữ khó ở kia.

"Cô muốn về nhà sao? Cứ nói, tôi đưa cô đi." Chaeyoung hỏi Lisa. Lisa với ba mẹ ở hai thành phố khác nhau, mỗi cuối tuần nếu như không có việc gì, cô trở về nhà cùng trải qua cuối tuần.

Lisa lắc đầu: "Không về. Tôi nghĩ vẫn nên ở lại, chốc nữa không phải có người mang bệnh án của Jian đến sao? Nhân lúc rãnh rỗi, xem một chút, tuần sau tôi bận lắm, lịch phẫu thuật xếp kín cả rồi."

Chaeyoung nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy cô đang dựa vào cửa sổ xe, một tay chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Vẻ mặt Chaeyoung đã có một chút biến hóa.

"Tôi xin lỗi."

"Sao?" Lisa lấy lại tinh thần, "Lý do gì?"

"Không có chuyện gì, không nói với cô hôm nay đi xem chuyện của Jian, chiếm dụng thời gian cuối tuần của cô. Nếu như, công việc của cô bận rận, cũng đừng có quản chuyện Jian , tôi có thể giải thích rõ ràng với Ahn Jaehyung. Bọn họ sẽ hiểu được thôi."

Lisa nâng mắt kính: "Không cần. Tối hôm qua chị có cho tôi biết, tôi cũng đồng ý rồi, không phải sao? Nếu như đồng ý rồi, tôi đã sớm dành ra ngày hôm nay rồi. Về nhà sao, không vội, dù sao cũng không có việc gì, không sao cả. Về phần Jian, không cần lo lắng, tôi có thể. Huống chi, chị thấy vẻ mặt của Jian lúc nãy, tôi đồng ý với em ấy, nếu như bỗng nhiên đổi ý, em ấy sẽ thất vọng." Vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thất vọng của Ahn Jian, Lisa có điểm không đành lòng.

Chaeyoung phát giác được cô rất có thiện cảm với Ahn Jian, cảm giác không thoải mái vừa rồi, thoáng cái lại dâng lên, làm ra vẻ lơ đãng hỏi cô: "Cô có vẻ rất thích Jian?"

"Là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cũng vậy rất đáng yêu, chỉ là sức khỏe kém một chút, nhìn em ấy làm cho người ta cảm thấy đau lòng." Lisa thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

"Ừ, Jian bị bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe từ nhỏ đã rất kém." Thấy Lisa nói đến Ahn Jian lúc cũng không có dao động gì lớn, lòng của nàng đã bình tĩnh lại rồi.

"Bệnh tim bẩm sinh, tình trạng của em ấy hẳn là phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Một đến năm tuổi có lẽ thích hợp nhất, sao lại kéo đến bây giờ?" Ahn Jian đã hai mươi rồi.

Chaeyoung giải thích: "Lúc trước làm phẫu thuật, nhưng dường như không thể nào thành công, khôi phục được không tốt, cộng thêm em ấy là đứa trẻ sinh non, thể trạng nhỏ gầy lại yếu, kéo dài tới bây giờ không có trị bệnh triệt để."

Sau đó Lisa hiểu đại khái bối cảnh gia đình Ahn Jian - thiên kim con nhà giàu có điển hình. Ba Ahn Sukjoon là đại cổ đông tập đoàn Ahn thị, hiện tại người anh trai tài giỏi kia của em ấy đang từ từ theo trong tay ba mình tiếp nhận gậy chỉ huy Ahn thị, mẹ là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Thật sự làm người khác không ngừng hâm mộ gia đình họ. Nhưng, Lisa từ trước đến nay đối với mấy cái này tương đối nhạt, trong nhận thức của cô, có tiền không phải là hạnh phúc. Bác sĩ Manoban luôn luôn bình tâm khí hòa, sống nhẹ như mây gió.

Sinh mệnh mới là quan trọng nhất không phải sao? Không có sinh mệnh, tài phú, địa vị, tình yêu gì đó đều là mây bay. Nhìn ngoài cửa sổ, cô như nhớ lại gì đó, trong mắt lộ ra ưu thương.

Chaeyoung chú ý tới, trên mặt nguyên bản bình tĩnh lại có một tia biến hóa nhỏ nhoi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net