19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung quay sang trợn mắt nhìn Lisa "Sao tôi không biết mẹ tôi với ba cậu là bạn bè nhỉ?" Nó cũng trợn lại nàng, ra điều "Tôi cũng có biết gì đâu." Hai người vẫn còn đang đấu nhãn đã nghe thấy tiếng hỏi vọng lên từ phía dưới

-Lisa sao con lại ở đây?

Nó chưa kịp mở miệng trả lời thì đã nghe một tiếng la thất thanh. Mẹ Park mắt trợn trừng, hết nhìn ông Manoban lại nhìn lên Lisa, rồi nhìn sang Chaeyoung. 

-Trời ơi, con ư? - Mẹ Park ôm đầu ngất xỉu.


Lúc mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên sopha, mẹ Park đã thấy ba cái đầu cùng chụm lại nghiên cứu, bàn luận sôi nổi như họp chợ.

-Các con nói xem, tại sao bà ấy lại cố tình không nhận là bạn của ba chứ? Lẽ nào có bí ẩn gì đó?

-Ba à, ba gọi mẹ cậu ấy - Lisa chỉ Chaeyoung đang tròn mắt lơ ngơ - hơi thân thiết quá rồi đó.

-Chứ sao, hồi đó ba với mẹ của nhóc này cùng trong hội bạn thân chơi với nhau mà.

-Thế sao mẹ con lại nhất quyết tỏ ra không quen biết chú vậy?

-Ai biết, nhỡ đâu ta nhận nhầm người thật.

Lisa, Chaeyoung "......."

-Mà không phải đâu, ta còn nhớ rõ từng thói xấu một của mẹ nhóc mà. Điển hình là giấu đầu lòi đuôi, đã thế còn hay ăn vạ, nhớ có lần kiểm tra bài cũ chưa thuộc, còn lăn ra đất giả ngất...

Ông Manoban nói đến đây, chột dạ quay đầu lại, thấy mẹ Park vẫn đang nhắm nghiền mắt thở đều, mới thở phào quay lại kể chuyện tiếp.

-Nói cho các con nghe, hồi đó ba là lớp trưởng, thành tích ấy mà, lúc nào cũng đứng đầu, một phần vì thầy cô trong trường Đại học thường ưu ái lớp trưởng, hai là... ba học giỏi thật. Đừng có làm cái mặt như thế, nghe kể tiếp đã. Mẹ của bé Chaeyoung lúc đó cũng rất nổi tiếng, xét về học lực mà nói, chỉ đứng thứ hai, sau ba. Nếu chịu khó tham gia hoạt động của đoàn trường, cá chắc là vị trí thứ nhất không bao giờ thuộc về ba, nhưng mà mẹ con ấy à, lười như quỷ ấy, lúc nào cũng ru rú trong lớp, rủ xuống cantin còn chẳng chịu nhấc mông lên mà đi. Đã thế còn hay ghen tị với thành tích của ta, thể thao thì lười nhưng hoạt động miệng đúng là hết công suất, rất giỏi nói xấu người khác. Ặc, khát quá, uống miếng nước rồi nói tiếp...

Lisa, Chaeyoung "......"

Tiếng lòng của mẹ Park [ Ai mới là người đi nói xấu người khác hết lời ở đây hả?]

-Khoan đã chú ơi... Con có cái này... Không biết có đúng là chú không, để con đi lấy.

Rồi Chaeyoung chạy đi lục lọi trong hộc tủ dưới TV, lôi ra một cuốn album trông hơi cũ, giở ra, bên trong có rất nhiều ảnh thời mẹ nàng còn đi học, bao gồm cả ảnh chụp chung nhóm bạn thân thời Đại học. Nàng lấy một tấm ảnh đưa cho ông Manoban, vừa nghiêng đầu thắc mắc

-Con không thấy chú quen, vì trong album ảnh cũ của mẹ không có chú. Tất cả bạn bè của mẹ, con đều biết, chỉ có chú là...

Chaeyoung chưa nói xong câu, đã nghe thấy ông Manoban la lên "Đây, chú đây mà."

Cả nàng và nó đều bâu tới, chỉ thấy trên bức ảnh đã cũ là nhóm bạn thân của mẹ Park mặc áo cử nhân trong ngày lễ tốt nghiệp, ngoài cùng bên phải là một thanh niên cao nhất hội, khuôn mặt thì... không thấy gì cả! Vì ảnh cũ quá, mờ hết mặt người đó rồi còn đâu.

Ông Manoban cầm tấm ảnh, tay còn lại xoa xoa cằm, miệng suýt xoa tiếc rẻ "Chà, ảnh đẹp thế này mà mặt mình lại bị mờ mất, nhớ tấm này trông mình đẹp trai muốn chết..."

Chaeyoung lật lật cuốn album, muốn tìm một tấm ảnh mới và rõ nét hơn, nhưng nàng và cả Lisa vật vã soi đi soi lại cũng chỉ được có năm ảnh, mà tấm nào cũng bị mờ mất mặt của đúng một người...

-Hai người... - Lisa nuốt nước bọt - ý con là, ba và mẹ của Chaeyoungie có gian tình sao?

Ông Manoban, Lisa, Chaeyoung, mẹ Park....

-Yah, đủ rồi đó nha! - mẹ Park không chịu nổi nữa, ngồi dậy quát vào ba cái đầu vẫn đang chụm lại.

"......."







20 năm trước, lễ tốt nghiệp Đại Học Quốc Gia Seoul, khoá XX

-Ai cho mày chơi gian vậy thằng kia? UỐNG CẠN CÁI LY NGAY.

-Thôi bớt bớt đi mấy thằng này, ít ra cũng phải có đứa nào đó tỉnh táo để gọi taxi đi về chứ cả lũ say quắc rồi, chúng mày định ngủ lại quán karaoke luôn à?

-Mày tỉnh như sáo đó thôi... Hức... Còn cô Park ngàn chén không say mà tụi bay lo cái gì, hức - một con sâu rượu lên tiếng trước khi gục ngay tại bàn.







-MÁ ai cho thằng Manoban uống rượu vậy chúng mày điên rồi sao có biết lúc nào say rượu nó sẽ biến thành dê xồm không hả đứa nào đứa nào bắt nó uống ra đây ngay cho tao.

-....

Tất nhiên là không ai trả lời câu hỏi vừa rồi, trên mặt bàn là bãi chiến trường gồm hằng ha sa số vỏ bia vỏ rượu cùng với vài cái thây đã gục tại trận, đang lăn lóc mỗi người một tư thế. Hai nhân vật vừa được nêu tên ngồi hai góc khác nhau, một đang bận sờ soạng người đang say bí tỉ bên cạnh, một đang nốc nốt cốc rượu có màu sắc kỳ lạ trên bàn. Vị ngọt ngọt lại đắng đắng, hình như là rượu pha nước tăng lực, uống xong có cảm giác máu nóng trong người dồn hết lên đầu vậy...

-Rồi, chia nhau mà vác chúng nó về đi... Nặng chết mất... Yah mấy thằng đầu bò, nhấc cái mông lên xem nào, ra cửa tao gọi taxi cho chúng mày về... Thật là...

- Park Chaeni thằng Manoban giao lại cho mày, đừng "hành hạ" nó quá, tao té trước đây nha, hihi.









-Mấy người làm ơn, nói xấu người khác thì nói nhỏ thôi, đừng có bô bô như thể tôi không có mặt ở đây vậy!

Mẹ Park ngồi ngay ngắn dậy, nhìn ba người kia vẫn còn đang thắc mắc về thái độ lạ lùng của mình, suy nghĩ một lát, rồi quay sang nạt hai đứa con vẫn còn đang ngơ ngác "Ngồi yên đó, không đi đâu hết để người lớn bàn việc" và kéo ông Manoban vào bếp nói chuyện riêng.

-Ehhhh, Park Chaeni tao còn lạ gì trò giả ngất của mày, hehe. Nãy tao cố tình nói xấu để mày tức quá phải tỉnh lại đó - ông Manoban nháy mắt.

-Ngưng làm trò! Tao còn lạ gì mày - mẹ Park híp mắt, khoanh hai tay lại trước ngực - Nhưng xin lỗi phải nói một câu, chúng ta đã không còn là bạn từ hai mươi năm trước rồi.

-Nói gì vậy? Tao không hiểu gì cả... Lại vui tính rồi, haha - ông Manoban cười xoà.

-Tao nói thật - bà nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nghiêm túc lạ thường - tao với mày không thể là bạn được nữa đâu.

-Chaeni này, từ cái ngày tốt nghiệp xong là mày bặt vô âm tín, chúng tao tìm cách liên lạc với mày khó đến mức nào mày biết không? Cả lũ còn nghĩ mày bị bắt rồi bán đi cho lũ lấy cắp nội tạng... Phải liên lạc với gia đình mày mà vẫn không cách nào biết mày đang ở đâu. Chính chúng tao mới là người phải giận dỗi ở đây, lý do nào mày còn bày ra cái thái độ chảnh choẹ "không thích làm bạn" với tao hả? 

Ông Manoban đập bàn ăn trợn mắt quát, rồi lại chột dạ nhìn thái độ của mẹ Park, thấy bà đang lườm mình bằng ánh mắt hình viên đạn, ông co rúm lại, cố hết sức thu nhỏ mức độ tồn tại của bản thân...

Mẹ Park thấy bạn mình vẫn không có gì thay đổi, cái kiểu co người y hệt ngày trước, suýt phì cười nhưng lại tự ngay bản thân lại, nghiêm mặt nhìn người đàn ông trước mặt.

-Không nhớ đêm nhóm mình ăn mừng tốt nghiệp mày nói gì, làm gì với tao phải không? Quên thì tốt, tao cũng chẳng buồn nhắc lại đâu. Nói chuyện lâu thế này là quá lắm rồi, giờ mời ngài Manoban trở về đi.

Mẹ Park chỉ nói ngắn gọn rồi đi thẳng lên phòng, để mặc việc dưới tầng 1, có 1 người đàn ông và 2 đứa con gái đang hết sức bận tâm vì những lời vừa rồi.

Lisa và Chaeyoung cùng thẫn thờ. Mãi một lúc sau, tưởng chừng là cả thế kỷ, nàng mới lắp bắp

-Vậy là... là sao đây?

Thấy lỗi cmt nha :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net