Chương 10: Cửa hàng tiện lợi 24h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, hai người vừa ăn vừa nói chuyện đến nửa đêm mới cùng nhau xiêu vẹo đi về. Cùng lúc đó, ở trong một căn phòng khác, Lisa vẫn đang ngồi yên ắng nhìn tập tài liệu trước mắt. Đó là của Chaeyoung để quên ở quán café chiều hôm nay. Lisa nhớ lại khung cảnh lúc chiều suốt cả chục lần, rốt cuộc chỉ có thể lờ mờ đoán rằng, có lẽ mình trông giống một người bạn của cô ấy. Nếu không sao có thể bày ra khuôn mặt đó rồi chạy mất chứ?
Sáng hôm sau, Chaeyoung thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, nàng nhìn vào đồng hồ, đã gần 10 giờ. Chaeyoung mệt mỏi bước vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân, nàng thay một bộ đồ đơn giản rồi nhanh chóng đến văn phòng. Trong mấy năm qua, số lần Chaeyoung đi làm muộn chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng nguyên nhân chung của mấy lần đó đều là "rượu".
Khi Chaeyoung đến văn phòng đã là 11 giờ. Vừa đến cửa, nàng đã thấy thư ký Lee nói rằng có người đợi mình ở bên trong. Chaeyoung nhíu mày, hôm nay rõ ràng không có lịch hẹn với ai mà?
Thắc mắc của Chaeyoung nhanh chóng được giải đáp khi nàng nhìn thấy cô gái với mái tóc màu đỏ đang ngồi trong văn phòng mình. Trong lòng vẫn có chút không tự nhiên, Chaeyoung hít sâu một hơi, tiến vào phòng, lên tiếng
- Xin chào, cô đợi tôi lâu chưa?
Lisa giật mình quay đầu lại, nhìn cô gái trước mặt, trả lời
- Khoảng 15 phút.
Chaeyoung để túi xách lên bàn làm việc, sau đó tiến tới ngồi đối diện Lisa, nói tiếp
- Không biết cô tới đây là vì việc gì?
- Vì cái này.
Lisa vừa nói, vừa đặt tập hồ sơ mà hôm qua Chaeyoung để quên ở quán café lên bàn. Chaeyoung nhìn qua một cái, khách khí nói
- Cảm ơn cô. Hôm qua tôi rời đi vội quá.
- Không sao, có lẽ là do tôi tới đột ngột.
Lisa tiếp lời, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp đối diện. Chaeyoung không biết trả lời thế nào, nhất thời im lặng. Mấy giây sau, Lisa lên tiếng, phá vỡ bầu không khí có chút kì quái này
- Từ giờ những việc liên quan tới sự vụ của Jennie, cô cứ liên hệ trực tiếp với tôi nhé.
- Với cô ư?
- Đúng vậy, tôi là trợ lý riêng của cô ấy. Việc này không có nhiều người biết đâu.
- À, vậy sao.
- Jennie từ hôm nay sẽ bắt đầu phát hành ca khúc mới nên rất bận, cho nên sẽ không cầm điện thoại nhiều. Cô cứ nói với tôi là được.
Lisa dừng lại một chút, quan sát thái độ của người đối diện, sau đó cười nhẹ, tiếp tục nói
- Không biết như vậy có tiện cho luật sư Park không?
Chaeyoung ngẩn người nhìn nụ cười trước mắt, nội tâm lại bắt đầu xao động không ngừng. Lisa quả thật là một cô gái rất có sức hút, giọng nói trong trẻo, phong thái thoải mái, từng đường nét trên khuôn mặt không hẳn là quá đặc biệt, thế nhưng tựu chung một chỗ lại khiến cô trở nên xinh đẹp kỳ lạ, thậm chí có người còn từng bảo, Lisa chẳng khác gì một búp bê sống.
- Luật sư Park?
Lisa khẽ gọi, khi không nhận được câu trả lời. Chaeyoung lúc này mới giật mình, biết rằng bản thân có chút thất thố, nàng khẽ hắng giọng, trả lời đơn giản
- À, tôi không sao, cứ quyết vậy đi.
- Có vẻ luật sư Park không thoải mái với tôi?
- À, không, chỉ là tôi có một chút chuyện cá nhân nên tâm trạng không được ổn định, xin lỗi cô.
- Vậy thì được, vì tôi nghĩ rất ít người mất cảm tình với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Chaeyoung cười cười, coi như đồng ý với câu nói nửa thật nửa đùa kia.
Lisa xong việc liền đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi. Chaeyoung gật đầu một cái xem như lời chào, sau đó nhìn vào bóng người vừa biến mất sau cánh cửa, khóe môi lại mấp máy
- Giống thật.
Nếu không phải Lisa có một nốt ruồi nhỏ ở bên má trái, có lẽ Chaeyoung đã thật sự cho rằng đó là Lili.
Chaeyoung cảm thán một câu, sau đó đứng dậy, đi tới bàn làm việc. Lúc này cô mới phát hiện, trên bàn có một ly café, bên ngoài in logo của Blackpink coffee, có lẽ vừa rồi, Lisa đã mang nó lên đây. Nàng do dự một chút, cuối cùng cũng cầm lên, nhấp một ngụm, hương vị café thơm ngào ngạt tràn vào cổ họng, khiến bản thân nàng trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.
- Chỉ là người giống người, chuyên nghiệp lên nào Park Chaeyoung.
Mấy ngày sau đó, hai người không gặp lại nhau nữa.
Người trưởng thành là vậy, thời gian để buồn gần như không có, bởi vì họ có quá nhiều thứ phải lo. Ngoài chuyện của Jennie, Chaeyoung còn đảm nhận thêm mấy vụ nữa, bên cạnh đó là quản lý phòng pháp chế của công ty Jisoo. Đợt này, Jisoo nhắm tới mấy dự án mới ở khu ngoại ô, cô tốn rất nhiều công sức và tiền của để có được nó, vì vậy mà với tư cách cố vấn pháp luật, Chaeyoung vô cùng bận rộn chuẩn bị hồ sơ thủ tục, để Jisoo yên tâm đưa nó ra thị trường trong thời gian sớm nhất.
Những ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua, thời gian quảng bá ca khúc mới cũng dần kết thúc, Jennie vô lực nằm trên sàn phòng tập, cả cơ thể mệt mỏi rã rời, trên đôi chân thon dài đã xuất hiện thêm vài vết bầm tím vì tập vũ đạo. Ở trong nghề lâu năm, những việc cần làm trong mỗi đợt comeback Jennie đã sớm quen, mà kể cả không có hoạt động mới, mỗi ngày vẫn phải dành ra mấy tiếng tập nhảy, để cơ thể mềm mại hơn. Cho dù có vất vả tới đâu, chỉ cần thành quả hoàn hảo, Jennie cũng thấy vô cùng hài lòng.
Ước chừng nửa tiếng sau, Jennie mới ngồi dậy, nặng nhọc lê bước ra thang máy, nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng. Bình thường sẽ có quản lý đưa đón, nhưng hôm nay gia đình Choi Yoon có việc, Jennie bảo anh về sớm, cô tự lái xe đi làm. Jennie lấy xe, hạ cửa kính xuống, sau đó phóng ra khỏi hầm. Gió đêm lành lạnh tràn vào trong xe, khiến đầu óc thanh tỉnh đôi chút, Jennie lái chậm lại, cố gắng tận hưởng không khí trong lành hiếm có này. Từ khi bước chân vào con đường làm người nổi tiếng, việc đi dạo phố như bao người khác cũng trở thành một mơ ước xa xỉ với Jennie. Nếu không phải quay show thực tế thì hầu như lựa chọn để giải trí của cô chỉ có về nhà, đến những quán quen của giới Idol, hoặc cùng Lisa đùa nghịch cãi nhau. Những năm gần đây, bởi vì đã có chỗ đứng nhất định, nên cô cũng không phải chịu sự quản lý gắt gao nữa, có thể tự quyết theo ý mình một vài việc, như là tự do di chuyển mà không cần ai theo sau giám sát. Thế nhưng phần lớn Jennie cũng chỉ lựa chọn thời gian ban đêm này mà lái xe dạo quanh một vòng thôi.
Chậm rãi chạy một hồi, Jennie dừng trước cửa một cửa hàng tiện lợi 24h, sau đó lấy khẩu trang ra, đeo lên, lại cẩn thận đội thêm mũ rồi mới yên tâm đi vào. Tuy rằng ăn đêm là không tốt, thế nhưng cô cũng muốn tự chiều chuộng bản thân một lần, coi như là phần thưởng cho đợt comeback này đi. Jennie bước xuống xe, đôi chân bỗng dừng lại, bởi cô đang thấy một bóng dáng có phần quen thuộc đang ngồi ăn mì trong kia. Qua lớp cửa kính, Jennie nhìn rõ gương mặt thỏa mãn của người đó mỗi khi cho một gắp mì vào miệng. Nhưng có vẻ như hơi cay, người ấy dừng lại một chút, uống hộp sữa dâu mát lạnh bên cạnh, lại tiếp tục quay sang ăn mì. 
Jennie cười cười, nhanh chân bước vào, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh người kia. Kim Jisoo cảm nhận được có người cừa tới, nhưng còn đang bận gắp nốt gắp mì, cho nên vài giây sau mới quay sang nhìn, ngay lập tức, mì trong miệng lại chực phun ra. Jennie nhíu mày, nhanh nhẹn rút một tờ giấy ăn trên bàn, đưa cho cô gái vẫn còn chưa hết shock kia. Jisoo đón lấy, lau miệng, rồi uống thêm một ngụm sữa dâu cho bớt nghẹn, lúc này mới lên tiếng
- Jennie.. sao cô ở đây?
- Cũng như cô, tôi đi mua đồ ăn.
- Thật sao?
- Đương nhiên, ai cũng cần ăn mới sống được mà.
Jennie thản nhiên trả lời, trong lòng thầm nghĩ, người này bị ngốc à.
- Còn cô thì sao? Tan làm muộn vậy à?
Jennie hỏi tiếp khi thấy trên người Jisoo vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở, trên người còn phảng phất mùi rượu.
- Đi lấy chút gì ăn trước đã.
Jisoo không trả lời mà nói, sau đó nhanh nhẹn bước xuống ghế, nhìn Jennie, ý tứ là tôi sẽ cùng cô đi lấy đồ ăn. Jennie nhún vai, biểu hiện sự đồng ý, rồi theo sau người kia đi chọn đồ. Cửa hàng tiện lợi đúng là một thiên đường ẩm thực, món gì cũng có, nhất là với người bụng đã đói đến cồn cào như Jennie. Rất nhanh chóng, trong giỏ đã đầy mì hộp, cơm cuộn, xúc xích, phô mai cùng một hộp kim chi và hai lon nước.
- Cô tới kia ngồi đi, tôi ra thanh toán rồi quay lại.
- Không cần đâu, để tôi.
- Không sao đâu, nếu cô ra thanh toán, ngộ nhỡ nhân viên nhận ra thì sao, cứ vào kia ngồi đi. Cô yên tâm, lần sau tôi sẽ đòi lại.
Jisoo nháy mắt, không chờ người kia đồng ý đã rảo bước đi. Ước chừng 15 phút sau, cô quay lại, đưa cho Jennie mấy thứ đồ khác, rồi nhanh chóng đi lấy một cái khay, để hai hộp mì đã được cho nước nóng lên đó, xong xuôi hết mới bê đến chỗ ngồi.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mắt, Jennie trong mắt sáng rực, nhanh tay gắp một miếng kimbap cho vào miệng.
- Ngon quá.
Jennie vừa nói, vừa gắp thêm kim chi cùng một miếng nữa, chẳng mấy chốc đã xử lý xong cuộn cơm đầu tiên. Jisoo ngồi cạnh đang xắn tay áo lên cao, vẫn bận rộn với mấy hộp mì, cô thành thục cắt thêm xúc xích, kim chi, cùng với phô mai, bỏ vào trộn đều lên, sau đó đưa cho người bên cạnh, nói
- Nào, ăn đi, rất ngon đấy.
Jennie gật gật đầu, hai bên má vẫn phập phồng vì đang bận nhai đồ ăn, Kim Jisoo thấy vậy chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, nếu không sợ rằng sẽ không kìm chế được mà véo má cô ấy mất.
Jennie ăn một mạch nửa hộp mì, sau đó sảng khoái uống mấy ngụm nước hoa quả mát lạnh, lúc này mới nhớ ra còn có người ngồi bên cạnh, nhưng chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói pha chút đùa giỡn vang lên
- Cô đói đến vậy à, vừa tập nhảy xong sao?
Jisoo đoán là như vậy, bởi vì cô thấy Jennie mặc quần thể thao và đi một đôi sneaker khá thoải mái, mái tóc vẫn còn vương lại chút mồ hôi.
- Ừm, tôi vừa từ phòng tập về.
- Cô hay tập giờ này nhỉ?
- Đành chịu thôi, thời gian này rất bận, tôi chẳng còn lúc nào để tập nữa.
Nghe người kia nói xong, Jisoo cảm thấy một chút thương cảm, nhìn Jennie có vẻ gầy đi một chút so với lần cuối cùng gặp nhau,  cả cơ thể lọt thỏm trong chiếc áo khoác rộng thùng thình.
- Bài hát lần nảy rất hay. Tôi rất thích đó
Jisoo nói tiếp, một câu tưởng như chẳng ăn nhập gì với câu trước.
- Vậy cô cài nhạc chuông chưa?
Jennie trả lời, làm Jisoo thoáng chốc bối rối, nhớ lại lần trước chuông điện thoại kêu ầm ĩ trước mặt Jennie, bản thân còn nói do không thể dùng tất cả bài hát được ... Aish, mất mặt quá.
- Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày ngồi ăn mỳ giữa đêm thế này cùng nữ thần của mình đâu.
Jisoo nói, một câu mang tính đánh trống lảng vô cùng ... lãng xẹt. Thế nhưng Jennie cũng không truy cùng đuổi tận, nuốt xuống một miếng mì nữa mới trả lời tiếp
- Hy vọng ngày mai không thấy mấy bài viết kiểu như "Trải nghiệm ăn đêm cùng Kim Jennie", hoặc "Jennie ăn rất nhiều" trên mấy diễn đàn showbiz.
- Haha, không đâu. Tôi là một fan chân chính đấy, nhưng mà nếu gặp cô vào năm tôi 18 tuổi, có lẽ tôi cũng mang đi khoe thật.
- Tôi cũng không ngờ là có ngày mình lại ngồi đây với fan hâm mộ đấy. Nhưng nhìn cô cũng có chút quen thuộc, không nhớ là đã gặp ở đâu rồi.
- Lần cuối tôi gặp cô là trong fan meeting 6 năm trước rồi, nếu cô nhớ được thì quả thật không nên làm idol nữa, nên đi thi cuộc thi trí nhớ.
Jennie bật cười, hóa ra Jisoo ngoài xinh đẹp, cũng khá hài hước, mỗi lời nói phát ra đều dễ dàng khiến cô mỉm cười.
- Hôm nay luật sư Park bắt cô tăng ca sao?
- Không có, thực ra là tôi và luật sư Park cùng tăng ca, chỉ có điều cô ấy tăng ca ở văn phòng, còn tôi thì ở ngoài.
Jisoo vừa nói, vừa ăn đến hộp mì thứ hai. Hôm nay cô phải đi dự tiệc với đối tác, toàn là mấy ông già nhàm chán, thế nhưng vì quan hệ làm ăn, cô không thể không đi. Thương trường cũng khốc liệt không kém gì showbiz, nếu bạn quá cứng nhắc, sẽ chẳng ai thích bạn, nhưng bạn quá mềm mỏng, người ta cũng sẽ trèo lên đầu bạn mà giẫm xuống. Những buổi tiệc rượu nhìn bên ngoài thì chỉ là mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt, thế nhưng thực chất, đó lại là buổi giễu võ giương oai giữa mấy doanh nhân đang cạnh tranh nhau gay gắt. Jisoo luôn có quan điểm thêm bạn bớt thù, bắt tay hợp tác có thể sẽ nhanh đến thành công, cho nên cô thường sẽ không bỏ qua mấy buổi họp mặt như vậy, dù phần lớn thì cô chẳng ăn được gì nhiều ở đó.
- Cô vốn không phải thư ký của Park Chaeyoung phải không?
Jennie hỏi tiếp. Jisoo cũng không quá bất ngờ với câu hỏi đó, Jennie thông minh như vậy, sao có thể không nhận ra. Làm gì có thư ký nào như cô chứ, cả buổi chỉ ngồi cạnh nghe sếp của mình nói chuyện, chẳng giúp thêm được gì.
- Ừ, không phải. Tôi là bạn thân, cũng là bạn làm ăn với cô ấy. Tôi có một công việc khác, vì hâm mộ idol mà hạ mình đi làm thư ký mấy lần thôi.
Nghe câu trả lời thản nhiên không chút giấu giếm từ người kia, Jennie bật cười. Cho dù Jisoo có nói rõ ý định như vậy, Jennie cũng không cảm thấy có chút đề phòng nào với người kia. Chẳng hiểu sao, Kim Jisoo luôn tạo cho cô một cảm giác thoải mái nhất định, cho dù hai người mới chỉ gặp nhau đến lần thứ ba.
- Vậy công việc của cô là gì?
Jennie hỏi tiếp.
- Bí mật, nhưng cô sẽ sớm biết thôi.
Jisoo trả lời, không quên kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Cả hai vừa ăn uống, vừa trò chuyện, tới khi đồ ăn trên bàn đã được xử lý hết sạch, Jennie mới xoa xoa cái bụng của mình, thỏa mãn nói
- Ôi, no quá, lâu lắm rồi tôi mới được ăn ngon như vậy.
- Haha, tôi rất hay đến đây, cảm giác ngồi ăn ở cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm thế này rất thú vị đấy. Bình thường phía trước còn có một quầy nhỏ bán gà xiên, nhưng giờ muộn quá, người ta về mấy rồi.
- Cô có vẻ rất biết tận hưởng ẩm thực. Còn tôi thì lần cuối ngồi ăn thế này có lẽ đã là chuyện của mấy năm trước rồi, chẳng nhớ rõ nữa.
Jennie nói nhỏ, giọng pha lẫn một chút bất đắc dĩ. Đương nhiên, Jisoo cũng hiểu được lý do. Mỗi người đều có ước mơ và lý tưởng riêng, song song với nó là sự đánh đổi mà người ngoài nhìn vào sẽ không thể biết được.
- Đi thôi, về nghỉ ngơi nào.
Jisoo đứng dậy, thu dọn đồ gọn gàng, sau đó đi ra phía cửa.
- Xe cô đâu?
Jennie hỏi.
- Hôm nay tôi không đi xe.
Jisoo trả lời, bởi vì phải uống rượu, nên cô đã chủ động để xe ở công ty, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là điều tốt.
- Vậy để tôi đưa cô về.
Jennie thoải mái đáp lời, coi như là cảm ơn vì bữa ăn đi. Jisoo cũng không hề khách khí, đồng ý ngay lập tức. Dù sao đây cũng là điều cô mong ngóng từ khi bắt đầu bữa ăn tới giờ.
- Nhà cô ở đâu?
- Chung cư A, đường Y.
- Cũng khá gần đây.
Jennie trả lời, đó là khu chung cư cao cấp, cách chỗ cô ở khoảng 15 phút lái xe, tuy không hẳn là tiện đường, nhưng cũng không phải vòng vèo quá xa.
- Ngày mai cô có lịch trình gì không?
- Có một buổi phỏng vấn vào buổi tối thôi.
Jisoo gật gù, vậy cũng may, Jennie có thể nghỉ ngơi được sáng mai.
Hai người không nói thêm gì nữa, thẳng tới khi xe đỗ trước nơi ở của Jisoo, Jennie mới lên tiếng chào.
- Hôm nay cảm ơn cô đã mời tôi ăn đêm.
- Không có gì, nếu hôm nào muốn ăn thì cứ gọi cho tôi.
- Được, tạm biệt.
- Về cẩn thận.
Jisoo nói xong, nở một nụ cười, khóe môi nhỏ nhắn vẽ lên hình trái tim vô cùng xinh đẹp. Cô nhanh chóng mở cửa, xuống xe, vẫy chào một lần nữa rồi đi vào trong.

Thật chỉ muốn hú hét một trận – Jisoo thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net