Chương 25: Thăm viện mồ côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, ngày đầu tiên của năm mới, đúng 9 giờ, xe của Lisa đã dừng trước khu nhà của Chaeyoung. Jisoo lúc này mới biết, người kia kéo cả bạn cô đi cùng.
- Này Lisa, cô rủ thêm Chaeyoung mà không nói với tôi à?
Jisoo vừa nói vừa cài dây an toàn.
- Chưa kịp nói thôi. Không lẽ cô muốn đi một mình với tôi à? Chúng ta không có nhiều chuyện để nói thế đâu.
Lisa đáp lại, khởi động xe, chạy đến tiệm đồ ăn nhanh gần đó, mua rất nhiều gà rán, sau đó liền lái thẳng theo hướng ra khỏi thành phố. Trên xe, ba người cũng không trò chuyện quá nhiều, Lisa bận lái xe, Chaeyoung nhắm mắt nghỉ ngơi, Jisoo thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, còn lại đều là thơ thẩn nhìn ra ngoài. Lisa buồn chán với tay, nhấn vào nút bật nhạc. Mấy giây sau, giọng hát đầy khỏe khoắn của Jennie vang lên

"I love you, baby
And if it's quite alright
I need you, baby
To warm the lonely night
I love you, baby
Trust in me when I say
Oh, pretty baby
Don't bring me down, I pray
Oh, pretty baby
Now that I've found you, stay
And let me love you, baby
Let me love you"

Lisa nhíu mày, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Jisoo vẫn đang chống cằm bên cửa sổ, cô len lén đưa tay ra, định chuyển bài.
- Đừng chuyển, tôi muốn nghe.
Jisoo lên tiếng, Lisa ngoài mặt tỏ ra hơi miễn cưỡng, nhưng thật ra đang cười thầm trong bụng.
- Hôm qua Jennie cũng mới diễn bài này. Haiz, trời lạnh như vậy, còn phải mặc váy rồi nhảy múa ngoài trời.
Jisoo nhíu mày, nghe từng lời Lisa nói. Sức khỏe của Jennie không tốt lắm, lại dễ nhiễm lạnh. Từ lúc trời sang đông, trước khi cô có lịch trình gì, Jisoo đều nhắc cô dán thêm miếng giữ nhiệt vào bên trong. Có một lần Jisoo không nhắc, buổi tối đón Jennie mới biết cô ấy lại quên mất.

Không biết hôm qua có nhớ mang theo không?

Jisoo thầm nghĩ.
Lisa nhìn biểu cảm của Jisoo, khóe miệng kín đáo vẽ lên một nụ cười.
Nói là hơn một tiếng, nhưng kì thực phải qua gần hai giờ đồng hồ, xe mới chạy vào một khu làng chài nhỏ, đi thêm mười phút nữa rồi dừng lại trước một nhà thờ đã cũ. Chaeyoung xuống xe, nhìn xung quanh. Nơi này khá ít người qua lại, không khí trong lành do không có nhiều xe cộ, nhưng có lẽ bởi vì gần biển, từng đợt gió thổi đều mang theo cái lạnh buốt và hương vị mằn mặn.
Lisa mở cốp xe, cùng với Jisoo chuyển đồ xuống. Lúc này, phía bên trong, một người phụ nữ trung niên chạy ra, vui vẻ nói
- Lisa tới à, sao không gọi ta trước? 
- Cháu chào bác, bác đang trồng rau sao?
Lisa tươi cười cúi chào, nhìn người phụ nữ vẫn còn đeo găng tay, trên đó dính chút đất màu đen.
- Ừm, còn đây là ...
- Bác Kang, đây là bạn cháu, Jisoo và Chaeyoung.
Lisa vừa nói, vừa chỉ vào hai người, giới thiệu đơn giản.
- Được rồi, mau vào đi. Đều là người nhà cả.
Bác Kang vui vẻ, nhanh chóng phụ ba người xách một túi đồ vào. Lisa đi trước, Chaeyoung và Jisoo theo sau. Hai người đi qua khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa trước mặt, vòng ra phía sau, mới phát hiện hóa ra ở đây rộng đến vậy.
Trước mặt họ bây giờ là một khu vườn nhỏ, trồng đầy rau xanh, bên cạnh là một cái bàn dài, sát ngay đó là sân phơi, trên mấy sợi dây đã treo đầy quần áo và vỏ chăn gối. Tất cả nhìn đều đã cũ, nhưng lại khá sạch sẽ.
- Chị Lisa tới.
Vừa thấy Lisa đi vào, một đứa trẻ đã hét lên vui vẻ. Ngay lập tức, vài đứa nữa cũng quay ra, trên mặt đều cười rất tươi, bỏ luôn công việc đang làm lại, chạy về phía Lisa, nhào vào ôm cô. Có đứa mới chỉ cao đến ngang hông Lisa, cô buộc phải ngồi xuống, để cô bé ôm cổ mình, rồi bế nó lên.
Jisoo và Chaeyoung đặt đồ lên chiếc bàn dài, nhìn bọn trẻ đang phấn khởi quấn lấy Lisa, thầm nghĩ có lẽ chúng rất mong cô ấy đến.
- Được rồi, mấy đứa, để chị Lisa nghỉ một chút.
Bác Kang lên tiếng, lúc này theo sau bà ấy đã có thêm một người phụ nữ nữa, dáng người cao gầy, làn da hơi ngăm, nếp nhăn trên mắt đã xuất hiện khá nhiều, cả cơ thể toát ra vẻ sương gió vất vả.
- Bác Im, chào bác ạ.
Lisa cúi chào người phụ nữ vừa tới, chỉ thấy bà nở một nụ cười hiền từ, khẽ gật đầu nhưng không đáp lại. Lisa tiến về phía bàn, sau đó quay sang, nói với đứa lớn nhất ở đó
- Ji Woo, em vào gọi các bạn ra đây nhé. Chị có quà cho mấy đứa đó.
- Vâng ạ.
Ji Woo đáp lại, sau đó vụt chạy vào trong. Bác Kang rót ba cốc nước ấm, đặt trước mặt ba người, nói
- Hôm nay là ngày nghỉ, bọn trẻ còn đang dọn dẹp bên trong, một chút nữa sẽ nấu cơm. Các cháu ở lại đây ăn luôn nhé. Đã lâu rồi Lisa chưa được ăn canh ta nấu.
Lisa tươi cười, gật đầu đáp ứng.
- Bác nấu nhiều canh cá một chút nhé, cháu sẽ ăn rất nhiều đấy.
- Được rồi, con bé này.
Bác Kang vừa trả lời, vừa xoa đầu Lisa.
- Còn bác Ahn đâu ạ?
- Bà ấy cùng Thỏ Đen và Thỏ Trắng đi chợ mua thêm củi rồi, dạo này trời trở lạnh, cần dùng lò sưởi nhiều.
Ở đây vẫn dùng lò sưởi và nấu ăn kiểu truyền thống, cũng không còn cách nào khác, mọi thứ ngày càng trở nên đắt đỏ, các bác ấy cũng chỉ còn cách này để vượt qua mùa đông. Nếu dùng hệ thống sưởi bằng gas hoặc điện sẽ rất tốn kém.
- Thỏ Đen và Thỏ Trắng sao ạ?
Chaeyoung tò mò hỏi lại, nàng nghe hai cái tên này xong, trong lòng có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ là nghe thấy ở đâu.
- Đúng vậy, là hai đứa một trai một gái, chúng rất hay bám lấy nhau. Nhưng hai đứa nó hát hay lắm, thường được đi hát hợp xướng ở trường hoặc các nhà thờ đấy.
Lisa trả lời Chaeyoung. Lúc này, bọn trẻ con đã tập trung đầy sân, có cả đứa lớn lẫn đứa nhỏ, đứng chen chúc nhau, vô cùng ồn ào. Lisa đứng dậy, nói
- Để xem nào, mấy tháng vừa rồi, mấy đứa có chăm chỉ học hành không?
- Có.
- Em có.
- Em còn được giấy khen đấy.
Bọn trẻ nhao nhao, tranh nhau khoe thành tích của mình.
- Có giúp các mẹ nấu cơm không?
- Có ạ.
- Chúng em còn quét nhà và phơi đồ nữa.
Lại một trận ầm ĩ vang lên, Lisa cười cười, vỗ tay.
- Tốt lắm. Chị có quà cho các em đây. Ai cũng có phần, không được tranh nhau nhé.
Nói rồi, nhìn sang Chaeyoung và Jisoo, nói tiếp
- Hôm nay có cả chị Chaeyoung và chị Jisoo nữa, các chị ấy đã mua cho em rất nhiều sách vở, cả truyện nữa, chút nữa phải cảm ơn chị ấy nhé.
- Dạ, cảm ơn chị Chaeyoung, chị Jisoo.
Đám trẻ lễ phép nói, hướng về phía Chaeyoung và Jisoo, cúi đầu cảm ơn. Chaeyoung có chút ngại ngùng, gương mặt hơi đỏ lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tới đây, vẫn chưa quen hết bọn trẻ.
- Không có gì đâu, nào, để chị cho mấy đứa xem quần áo trước nhé.
Jisoo đáp lại, vui vẻ mở túi đồ ra, bắt đầu đưa cho từng đứa. Áo len, áo khoác, cùng quần bò...
Lisa lấy trong túi ra hai cái áo len, hướng về phía hai người phụ nữ đứng gần đó, nói
- Bác Kang, bác Im, cháu mua cho bác thêm cái áo này, trời lạnh lắm, các bác giữ ấm nhé.
Lisa tươi cười. Hai người nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lisa, tuy rằng không phải lần đầu Lisa tới đây, làm những việc này, nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy rất xúc động.
- Lisa, lần nào tới, con cũng mua nhiều đồ như vậy. Chúng ta ...
- Bác à, có gì đâu, con mua cho bọn trẻ mà. Sắp tết rồi, cho chúng một chút quần áo mới, bác đừng ngại. Tí nữa, tụi con còn ăn chực một bữa nữa mà.
Lisa nháy mắt tinh nghịch, sau đó quay lại, cùng hai người kia sắp xếp đồ đạc cho từng đứa trẻ. Lúc này, phía xa xa, một người lớn và hai đứa trẻ đang đi tới. Người phụ nữ kéo một cái xe nhỏ, bên trên chất đầy củi và lá cây, hai đứa trẻ đẩy ở phía sau, đến giữa sân liền dừng lại.
- Bác Ahn, bác về rồi sao?
Lisa vẫy tay vui vẻ, chạy ra cúi chào.
- Chị Lisa, chị mới tới ạ?
Hai đứa trẻ ở phía sau cũng hào hứng vui lên, đứa con trai nhìn về phía cái bàn dài đang để đầy đồ, vội vàng chạy tới. Đứa bé gái thì nhẹ nhàng hơn, nó cúi chào Lisa rồi cứ như vậy ôm lấy bụng cô, một lúc sau mới đi đến hòa vào sự ồn ào trước mặt.
Lúc này, nó cũng mới để ý, một chị gái tóc vàng đang đứng gần đó, lấy từng quyển sách đặt lên bàn. Nó suy nghĩ một chút, kéo tay cậu bé vừa đi cùng, vòng qua cái bàn đi về phía Chaeyoung, kéo kéo vạt áo nàng
- Chị tóc vàng, sao chị ở đây?
Chaeyoung quay ra, nhìn hai đứa trẻ, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ ra mình đã gặp chúng ở đâu, nàng vui vẻ ngồi xuống, xoa đầu hai đứa, tươi cười nói
- Thỏ Đen với Thỏ Trắng, là hai em sao? Chị là bạn của Lisa. Còn các em thì sao?
- Bọn em sống ở đây mà.
Chaeyoung có chút bất ngờ, sao hai đứa này ở đây mà mấy tuần trước lại tới nhà thờ ở gần chỗ cô chứ? Khi ấy, Chaeyoung cứ nghĩ chúng sống quanh đó. Không ngờ lại xa như vậy. Như hiểu được sự thắc mắc của Chaeyoung, cậu con trai nói
- Hôm trước bọn em đến đó hát thôi.
Chaeyoung à một cái, nhớ lại vừa rồi, Lisa nói hai đứa này hát rất hay.
- Ra đây nào, các em có thích đọc truyện không, chị mang đến nhiều lắm.
Chaeyoung xoa đầu chúng, rồi chỉ vào mấy quyển truyện trên bàn. Hai đứa trẻ ngay lập tức trèo lên, cùng mấy đứa khác ầm ĩ thảo luận.
- Chaeyoung, sao cô quen hai đứa vậy?
Lisa và Jisoo đứng bên cạnh hỏi.
- Tôi gặp hai đứa nó ở nhà thờ gần nhà bố mẹ, khi đó tôi cứ nghĩ chúng sống ở gần đó. Lúc ấy con mèo bông của Thỏ Trắng mắc kẹt trên cây, tôi lấy xuống giúp nó.
- À, con Leo.
Lisa nói.
- Ừ, đúng vậy.
- Là tôi mua cho nó vào hôm sinh nhật, nó rất thích, đi đâu cũng mang theo.
Sự xuất hiện của ba người cùng rất nhiều quà khiến bọn trẻ trở nên vô cùng hào hứng và ầm ĩ. Phải mất cả tiếng đồng hồ, chúng mới chịu dừng lại việc ướm thử những bộ quần áo mới hay thảo luận về mấy quyển truyện. Sau khi bọn trẻ cùng nhau mang hết đồ vào phòng, khoảng sân nhỏ chỉ còn lại ba cô gái cùng mấy người phụ nữ trung niên. Lúc này, người họ Ahn lên tiếng.
- Ba đứa ở đây, chút nữa trò chuyện cùng bọn trẻ nhé. Chúng ta sẽ đi nấu cơm.
- Bác để cháu giúp cho.
Chaeyoung nhanh nhẹn nói.
- Không sao đâu, cháu là lần đầu tiên tới đây, cứ đi thăm quan xung quanh đi, việc nấu cơm này cứ để bác.
- Không có gì, cháu vẫn hay nấu ăn ở nhà mà. Bác cứ để cháu theo đi.
Chaeyoung vẫn không chịu bỏ qua, đã tới đây rồi, cũng không thể nhìn mấy người lớn đi nấu nướng cho nhiều người thế này.
- Bác Kang, để cô ấy làm đi. Nếu nấu ngon, sau này cháu sẽ đưa đến đây nữa.
Lisa lên tiếng, giúp hai người kia bớt khách sáo.
Chaeyoung ném cho Lisa một cái lườm, còn bác Kang cũng không nói gì nữa, để cho Chaeyoung theo vào bếp.
Bếp không rộng lắm, đồ đạc gần như đã cũ, nhưng đổi lại, sắp xếp rất ngăn nắp sạch sẽ. Chaeyoung nhìn quanh, phần lớn là rau, ngoài ra còn có thêm hai hộp to đầy kim chi đã muối sẵn.
- Hai người chuẩn bị rau nhé, tôi ra ngoài mua thêm cá.
Bác Ahn – người vừa đi lấy củi về nói, rồi nhanh nhẹn rời đi.
- Lisa rất thích ăn canh cá ở đây, cho nên mỗi lần nó đến, các bác đều làm. Cháu cũng ăn được chứ?
- Dạ được ạ.
Chaeyoung vừa trả lời, vừa ngồi xuống cạnh rổ rau còn đang làm dở, bắt đầu nhặt. Lúc này, đám trẻ có vẻ đã cất đồ xong, bắt đầu í ới gọi nhau ra sân chơi.
- Chaeyoung à, cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, cháu 27 tuổi ạ.
- Nhìn cháu trẻ thật, bác còn nghĩ cháu ít tuổi hơn Lisa nữa.
- Vậy sao ạ? Cảm ơn bác.
Chaeyoung ngại ngùng cười cười, sau đó mới để ý, bác Im từ đầu đến giờ hình như không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng quét dọn xung quanh, sau đó vào bếp mang củ cải ra bên ngoài rửa. Nàng nhìn bác Kang, nhẹ giọng hỏi
- Bác à, có phải bác Im đang mệt không? Cháu không thấy bác ấy nói gì cả.
- Bà ấy à, bà ấy không nói được. Là bệnh bẩm sinh.
Chaeyoung lặng người. Hóa ra là vậy. Nhìn tấm lưng gầy gò ấy, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác xót xa.
- Ta cùng bà ấy, cả bà Ahn nữa, cũng đều là trẻ mồ côi, lăn lộn cả một đời, sau đó đến đây, cùng vện trưởng xây dựng lên nơi này. Sau khi viện trưởng qua đời, chúng ta vẫn cố gắng giữ nó lại, chăm sóc những đứa trẻ có hoàn cảnh giống mình ngày xưa, tuy vất vả nhưng cảm thấy rất có ý nghĩa, rất hạnh phúc. Chúng đều gọi ta là mẹ.
Bác Kang vừa nói, vừa nhìn ra ngoài bằng ánh mắt hiền từ. Chaeyoung hiểu rõ rồi, cảm thấy vô cùng xúc động, sống mũi có chút cay cay. Hóa ra ở nơi này, đều là những người không nơi nương tựa, rồi sau đó, bằng tình yêu và sự bao dung, lại cùng nhau tạo nên một đại gia đình.
- Hẳn là ... các bác đã rất khó khăn đúng không ạ?
- Ừm, nuôi một đứa trẻ không phải là chuyện đơn giản. Nhưng cũng thật may mắn, có lẽ chúng đều biết hoàn cảnh của mình, đều coi nhau là gia đình, nên cứ đứa nào lớn lại chăm sóc, bảo ban đứa nhỏ hơn, chúng ta cũng đỡ đi phần nào. Nhất là khi Lisa tới.
- Lisa sao ạ? Cô ấy tới đây từ bao giờ?
- Khoảng 3 năm trước, nó không biết đi đâu lại đặt chân tới đây, sau đó năm nào cũng trở lại, mua rất nhiều đồ cho bọn trẻ, hàng tháng còn giúp đỡ chúng ta một chút về kinh tế nữa. Ta nói rằng không cần, nhưng nó nhất định từ chối, nói rằng ta như vậy thì nó cũng không đến đây nữa. Thật là một đứa trẻ ngoan cố.
Bác Kang tuy nói như vậy, nhưng giọng nói không mang theo chút trách móc nào, ngược lại còn rất ấm áp, yêu thương. Chaeyoung vừa nghe, vừa nhìn ra ngoài sân, thấy Lisa và Jisoo đang nô đùa cùng bọn trẻ. Lisa lúc này đã bỏ áo khoác ra, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, thỉnh thoảng lại cố ý để cho lũ trẻ bắt được, sau đó quay sang giả vờ thua cuộc. Lisa bây giờ thật khác với khi làm việc nghiêm túc, hoặc những lúc trêu chọc nàng đến đỏ mặt.

Hóa ra, cô ấy còn làm nhiều việc ý nghĩa như vậy.
Cuộc sống của cô ấy, hóa ra còn nhiều hoạt động phong phú thế này.

Chaeyoung bất chợt cảm thấy, có lẽ, mình vẫn chưa hiểu gì về người kia. Sự chú ý của nàng vẫn chỉ dừng lại vì ngoại hình của cô ấy mà thôi.
Việc Chaeyoung có thể giúp cũng chỉ dừng lại ở nhặt rau và rửa rau, sau khi hoàn thành liền bị ba người phụ nữ đẩy ra khỏi bếp, nói rằng chỉ còn nấu nữa thôi, họ làm quen rồi sẽ nhanh hơn. Cuối cùng, nàng cũng chịu thua, rửa tay đi ra ngoài. Lúc này, có lẽ Lisa và Jisoo đã mệt, cả hai nằm dài trên ghế, nhìn đám trẻ vẫn còn dư sức chạy nhảy trước mặt. Thấy Chaeyoung tới, Lisa ngồi dậy, hỏi
- Bị đuổi rồi phải không? Nói cho cô biết một bí mật, ba người đó nấu cơm nhanh lắm, giống như một dây chuyền sản xuất vậy, cô không chen vào khâu nào được đâu.
Chaeyoung thấy người kia nhăn nhở như vậy, cũng không thèm trả lời, với tay lấy một chai nước, từ từ uống.
- Nè Kim Jisoo, ở đây vui chứ?
Lisa vỗ nhẹ vào vai Jisoo, hào hứng hỏi
- Cũng được, không khí trong lành, không có khói bụi, đám trẻ cũng rất dễ thương.
Jisoo vừa nói, vừa thở ra một hơi dài. Từ sáng tới giờ, tuy làm rất nhiều việc, nhưng bản thân lại chẳng hề mệt mỏi, trái lại còn thấy vui vẻ đến kì lạ.
- Đi thêm một chút là ra tới biển rồi, chiều nay tôi dẫn mọi người ra đi dạo.
- Cũng được, tôi khá là thích dạo biển vào mùa đông đấy.
Lúc này, Thỏ Trắng từ trong nhà đi ra, mang thêm cây đàn Ukulele màu hồng. Nó ngồi xuống phía đối diện ba người lớn, nói
- Các mẹ bảo em hát một bài cảm ơn ba chị.
- Ồ, tuyệt lắm. Nào, ca sĩ Thỏ Trắng, em sẽ hát bài gì? Là một mình hay cùng anh Thỏ Đen?
Chaeyoung hỏi một cách dí dỏm. 
- Em hát bài Ba chú gấu ạ.
Rồi nó gọi hào hứng, bắt đầu gẩy đàn, tuy rằng nhịp điệu không ăn khớp với những câu hát trẻ con ấy, nhưng vẫn khiến ba người lớn vỗ tay vì quá đáng yêu.
Giữa khoảng sân nhỏ, tiếng hát trong trẻo và ngây thơ của nó vang lên, giống như âm thanh của bình yên mà rất lâu rồi họ mới cảm nhận được.
Chaeyoung nhìn đứa trẻ trước mắt, trong một khoảnh khắc, nàng nhớ đến cô bé Park Chaeyoung của ngày xưa, vẫn hay ôm đàn đến nhà thờ mỗi cuối tuần. Nàng cứ mải mê với những suy nghĩ xa xăm mà không hay biết, có một người vẫn đang chụp lại từng khoảnh khắc của mình.
Khi mấy đứa trẻ thi nhau hát xong cũng là lúc ba người bác bắt đầu dọn cơm lên. Chỉ có cơm trắng cùng canh cá, kim chi, rong biển và cá nướng, vậy mà ăn ngon đến lạ. Mấy đứa trẻ ngồi phía trên, lại tranh nhau ăn thịt gà rán mà Lisa mang tới, cho nên cá nghiễm nhiên bị chúng bỏ quên.
- Canh cá ngon thật đấy ạ.
Chaeyoung múc thêm một thìa canh, cho vào miệng, vị thơm lẫn một chút cay nồng làm cả người như ấm lên.
- Cháu ăn nhiều một chút. Bọn trẻ hôm nay, xem ra sẽ không động vào món này rồi.
Bác Ahn vừa nói, vừa lấy thêm canh vào bát cho Chaeyoung. Nàng quay sang nói khẽ với Lisa, sợ rằng các bác sẽ buồn khi bọn trẻ không động vào món mà mình đã cẩn thận chuẩn bị.
- Tại cô mua nhiều quá đó.
- Bọn trẻ ngày nào cũng chỉ ăn cá và đậu.
Lisa đáp lại, cố gắng nói thật nhỏ phía sau tai Chaeyoung, sợ rằng ba người kia sẽ nghe thấy. Chaeyoung lúc này mới hiểu, hóa ra ở đây, mọi thứ vẫn khó khăn đến vậy.
Còn Lisa, tuy không nói ra, nhưng mỗi hành động đều rất ý nghĩa, rất tinh tế.
Dùng cơm xong, ba người ở lại trò chuyện một chút nữa rồi xin phép ra về. Bác Im còn cố gắng đưa cho ba người một âu củ cải muối, vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ gật đầu cười hiền hậu.
Xe bắt đầu rời đi, Chaeyoung nhìn qua gương chiếu hậu, thấy những người phụ nữ với gương mặt hiền từ, phủ đầy gió sương vẫn chưa chịu đi vào, nhất thời trong lòng cảm thấy vừa thương cảm, lại vừa khâm phục họ.
Phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể dang tay ôm vào lòng từng ấy đứa trẻ?
Họ rõ ràng có thể chọn một cuộc sống khác, thế nhưng vẫn chấp nhận dành cả đời ở đây để cho những đứa trẻ không chút quan hệ gì với mình có được một cuộc sống tốt hơn.
- Ba năm trước, tôi cùng Jennie đi chơi, vì muốn chọn nơi không có mấy người biết nên cứ đi bừa, rồi đi đến tận đây. Lúc ấy là mùa hè, trong sân trồng đầy hoa rất đẹp, tôi và Jennie tưởng chỉ là nhà thờ bình thường, cứ thế mà đi vào. Sau đó gặp bác Ahn, bà chẳng những không hỏi chúng tôi là ai, còn rất vui vẻ pha trà mời. Có lẽ là cái duyên, lúc ấy bọn trẻ cũng đi học về, tôi mới biết được hoàn cảnh ở đây. Phía sau những bụi hoa đẹp đến mê người ấy là những đứa trẻ và ba người phụ nữ đã chẳng còn ai để nương tựa nữa. Từ đó, tôi quyết định giúp đỡ họ.
- Ba người đều không có gia đình sao?
- Không. Có bác Im trước kia từng có con, nhưng sau đó đã qua đời vì bị bệnh. Bác ấy tuyệt vọng, đi theo viện trưởng tới đây. Sau này viện trưởng qua đời, bác ấy cùng hai người kia vẫn ở lại, tiếp tục cưu mang những đứa trẻ ấy. Tôi và Jennie hàng tháng đều hỗ trợ thêm một chút, để họ bớt gánh nặng. Đám trẻ ngày càng lớn, đều cần đi học mà.
- Vậy từ bây giờ, chúng tôi sẽ cùng cô giúp họ.
Jisoo lên tiếng, sau một hồi  im lặng nghe hai người nói chuyện.
- Đương nhiên, đó là lí do tôi kéo cô đến đây. Dạo này tôi nghèo quá rồi.
- Đồ xấu xa.
Jisoo gõ vào đầu Lisa một cái. Người này luôn biết cách phá hỏng không khí nghiêm túc, cho dù trước đó, chính Lisa cũng nghiêm túc không kém.
Xe chạy thêm tầm vài phút thì ra tới bờ biển, ba người xuống xe, cuốc bộ về phía bãi cát. Đã rất lâu rồi mới thấy biển, nhịp sống vội vã cứ thế kéo con người ta vào guồng quay của công việc, mà một khi bước chân vào rồi, sẽ rất khó để bước ra mà nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Chaeyoung đứng phía sau nhìn Lisa và Jisoo vui vẻ bỏ giày ra đùa giỡn té nước vào nhau, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Bình yên này, rất lâu rồi mới cảm nhận được.

Trở về thì trời đã tối. Lisa đưa hai người đến sảnh chung cư, nhưng khi Chaeyoung đang định xuống, Lisa lại đứng chặn ở cửa xe, nói với Jisoo
- Cô vào trước đi, tôi nói chuyện với Chaeyoung một chút.
Jisoo khịt mũi, cũng không nán lại thêm, liền đi vào. Tuy rằng hôm nay rất vui, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bản thân không khỏe lắm, hình như bị nhiễm lạnh mất rồi.
Sau khi Jisoo đi vào, Lisa ngồi vào ghế sau, bên cạnh Chaeyoung. Nàng đưa mắt sang nhìn Lisa, trong đầu không rõ người này đang muốn làm gì.
- Chaeyoung, hôm nay cô vui chứ?
- Ừm, rất vui, cảm ơn cô.
Chaeyoung chân thành trả lời. Không những vui, còn thấy rất ý nghĩa.
- Đừng cảm ơn suông chứ.
- Vậy cô muốn gì?
Chaeyoung vừa hỏi, trong lòng vừa có chút vội vã. Thấy Lisa càng ngày càng tiến đến gần mình, nàng vô thức hơi ngả người về sau.
- Sao cô có vẻ sợ vậy? Mong chờ gì khác à?
Lisa vừa nói, vừa cười rất kì lạ.
- Không, nhưng cô đang muốn làm gì?
- Tôi chỉ hơi buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC