Chương 49: "Mặt dày" đến ở nhà người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn kích tình triền miên, Chaeyoung thiếp đi lúc nào không biết, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình đang mặc trên người chiếc váy ngủ rộng rãi, phía bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều của Lisa. Chaeyoung quay sang nhìn cô, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, hai má bầu bĩnh, khoé môi cong cong, giống như đang gặp mộng đẹp, khiến nàng không nhịn được mà đưa tay lên véo nhẹ.
Người kia khẽ động đậy mi mắt, lười biếng thức dậy, muốn xem ai quấy rầy giấc ngủ quý giá của mình. Thế nhưng lúc phát hiện khuôn mặt thiên thần đối diện, Lisa lại cảm thấy ngọt ngào bình yên. Có lẽ, Chaeyoung sẽ chẳng biết được, Lisa từng khao khát khoảnh khắc này nhiều đến chừng nào.

Mỗi sáng đều bắt đầu cùng với Chaeyoung, được thấy nàng đầu tiên, được ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, được thơm lên gò má xinh đẹp của nàng...
Đối với Lisa, đó là khởi đầu của hạnh phúc.

- Chào buổi sáng, Chaeyoung.
Lisa nói nhỏ, bắt lấy bàn tay người kia, kéo xuống, hôn nhẹ. Lúc này, ánh nắng mặt trời đã tìm đến tận cửa, soi sáng cả căn phòng, khiến cho bờ vai trắng mịn lộ ra sau lớp chăn càng thêm bắt mắt và quyến rũ hơn.
- Dậy thôi, Lisa.
Chaeyoung đáp lại, sau đó khẽ cử động, toan ngồi dậy, nhưng phía dưới lại truyền đến một cơn đau khó chịu, khiến nàng bất ngờ mà kêu lên khe khẽ. Lisa nghe vậy, còn thấy Chaeyoung đang nhăn mặt, cô khẩn trương hỏi
- Sao thế Chaeyoung?
Chaeyoung mím môi, không biết nên nói thế nào. 28 năm trời lần đầu biết mùi vị của trái cấm, tuy rằng nàng cũng rất hưởng thụ nó, nhưng bảo rằng có thể nói ra một cách thoải mái thì vẫn là không.
Lisa nhìn người kia cau có, không rõ xảy ra chuyện gì, lại hỏi tiếp
- Cậu khó chịu ở đâu, mình xem nào.
Lisa vừa nói vừa vén chăn lên, toan kiểm tra thì bị Chaeyoung giữ lại
- Không sao, chỉ là ... cử động ... hơi đau.
Chaeyoung đỏ mặt nói nhỏ. Lisa thông minh đương nhiên hiểu ngay, chuyện này có nghĩa là gì. Tối qua sau khi qua cơn kích tình đầu tiên, Lisa cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, lại cùng nàng chơi đùa thêm chút nữa, sau đấy thấy người kia mệt đến thiếp đi, cô mới không đành lòng mà dừng lại. Chaeyoung trong ngày thường đã xinh đẹp quyến rũ, trong cơn giao hoan lại càng thêm vạn phần mê người, khiến Lisa không thể chỉ một lần mà thấy đủ. Thế nhưng bây giờ thấy nàng nhăn nhó, cô vẫn có chút tự trách bản thân sao lại không kìm chế được. Mới lần đầu tiên mà đã muốn nàng nhiều như vậy.
- Nằm xuống đi, mình mang nước ra cho cậu rửa mặt.
- Không cần, mình muốn vào phòng tắm.
Chaeyoung nói khẽ, tuy rằng hình như Lisa đã lau người cho nàng rồi, nhưng Chaeyoung vẫn thấy cần tắm rửa, hy vọng nước nóng sẽ làm cơn đau giảm bớt.
- Được, mình đưa cậu vào.
Lisa bước xuống giường, dìu nàng vào, sau đó đóng cửa lại, sang một phòng khác làm vệ sinh cá nhân.
Chaeyoung lúc này mới dám cởi váy ngủ ra, nhìn da thịt trắng ngần đã thêm rất nhiều dấu hôn ngân màu đỏ, thậm chí bên cạnh đùi non cũng có. Cảnh tượng giao hoan cuồng nhiệt tối qua ùa về, khiến đầu óc mặt mũi của nàng nóng bừng. Chaeyoung vội xả nước, để hơi ấm làm mình thư giãn, cũng coi như tạm quên đi những hình ảnh khó quên đêm qua.
Tắm xong, nàng quấn khăn đi ra ngoài, lại phát hiện Lisa đang đặt trên giường một bộ quần áo. Lisa nhìn bờ vai trắng trẻo thon gọn, mái tóc vẫn còn ướt đang nhỏ từng giọt nước xuống, chảy từ cổ đến xương quai xanh, rồi mất hút sau lớp khăn choàng đang che chắn trước ngực. Cô khẽ hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tự nhiên nhất có thể, kìm nén cảm giác muốn nhào tới tiếp tục chuyện tốt của đêm qua.
- Cậu thay đồ đi.
Chaeyoung đón lấy quần áo, nhưng vẫn không nhúc nhích. Lisa ngẩn người, hỏi
- Sao thế?
- Cậu ... ra ngoài đi.
Lisa thấy người kia ngượng ngùng như vậy, trong lòng lại muốn trêu đùa một chút. Cô tiến đến gần nàng, giọng nhỏ như thì thầm
- Có sao đâu, hôm qua, mình thấy cả rồi.
- Yah, Lalisa, ra mau.
Chaeyoung tức giận, đỏ mặt đẩy Lisa ra khỏi phòng. Mà người kia lại không hề biết xấu hổ, bị đuổi ra vẫn ngoác miệng cười.
Hơn nửa tiếng sau, cả hai mới cùng nhau ra khỏi nhà. Đường phố sau trận mưa lớn tối qua như được gột rửa sạch, không khí trong lành dễ chịu, Lisa cao hứng mở cửa sổ xe, tâm trạng thoải mái, khoé miệng cười đến không ngậm lại được.
- Chaeyoung, chúng ta đi ăn phở nhé.
- Ừm, cũng được.
Chaeyoung trả lời, sau hoạt động cuồng nhiệt mất sức, dạ dày nàng đã bắt đầu kêu gào. Lisa cười cười, dừng lại trước một quán phở nổi tiếng, lại không quên quay sang nháy mắt với người kia
- Có thể đi được không?
Chaeyoung không thèm trả lời, trực tiếp mở cửa đi xuống. Tuy rằng giữa hai chân vẫn truyền tới cảm giác khó chịu, nhưng đã đỡ hơn lúc mới ngủ dậy rất nhiều. Lisa lúc này đi tới bên cạnh, dịu dàng nắm chặt tay nàng, nói
- Cùng vào nhé.
Cho dù người kia đủ sức làm mọi việc, Lisa cũng vẫn muốn cô ấy san sẻ cùng mình, từ thứ nhỏ nhất.
Buổi sáng đẹp nhất trong cuộc đời Lisa suốt 28 năm này cứ như thế mà bắt đầu.
Sau đêm qua, Lisa cảm thấy bất an trong lòng đã hoàn toàn biến mất, cô vui vẻ bảo Dong Gu
- Treo biển ra ngoài đi, quán chúng ta sẽ giảm giá 20% toàn bộ đồ uống và bánh ngọt trong một tuần.
- Một tuần ạ? Nhưng bây giờ có phải đợt lễ gì đâu chị.
Dong Gu tò mò hỏi lại, giảm bất ngờ, lại còn giảm nhiều vậy, có phải chiến lược gì mới không?
- Cần gì đến lễ mới giảm giá chứ. Dong Gu, hạnh phúc bất ngờ chính là những điều không tưởng lại xảy ra vào ngày không tưởng đấy.
Dong Gu gãi gãi đầu, cảm thấy không rõ có phải bà chủ mới va đầu vào đâu không mà nói năng lộn xộn vậy chứ.
Đến trưa, thay vì rủ người kia đi ăn, Lisa lại cẩn thận mua đồ đến, mang lên tận văn phòng. Lúc đi vào thì bắt gặp thư ký Lee, cô còn vui vẻ mà chào hỏi
- Thư ký Lee, quán của tôi đang có chương trình giảm giá đấy, chiều nay hãy xuống thưởng thức đồ uống nhé.
- Vậy sao? Tuyệt quá. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Thư ký Lee hào hứng trả lời, sau đó vội vàng ra khỏi phòng. Lisa lúc này mới ngồi xuống, từ tốn xếp đồ ăn ra bàn, xong xuôi hết mới đi đến phía sau bàn làm việc, cúi xuống ôm lấy cổ người kia, tình cảm nói
- Ăn trưa thôi.
- Sao cậu mua nhiều vậy?
Chaeyoung vừa nói, vừa nhìn vào một bàn đầy đồ ăn.
- Vỗ béo cậu một chút, để tăng cường sức khỏe. Buổi sáng đi làm, buổi tối vận động, nếu yếu thì ...
- Yah Lalisa, đang là ban ngày đấy, sao không đứng đắn vậy.
Chaeyoung đánh nhẹ vào tay người kia, sau đó đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.
- Chờ một chút, mình gọi Jisoo đã.
Lisa ngồi xuống cạnh Chaeyoung, vừa nói vừa tìm tên Jisoo trong danh bạ.
- Cậu ấy hẹn ăn trưa à?
- Ừm, sáng nay cậu ấy đến mua café, sau đó nói trưa nay cùng ăn cơm, nên mình mới mua nhiều như vậy.
Mấy phút sau, cửa văn phòng bật mở, Kim Jisoo bước vào, ngồi lên ghế, ngả người ra sau, xem chừng rất mệt mỏi.
- Jisoo, cô sao thế? Không phải lại bị Jennie giận đó chứ?
- Không, cô ấy yêu tôi như vậy, giận sao được.
- Thế mà có người mấy hôm trước còn phải xin tôi mật khẩu nhà để vào dỗ dành đấy.
Lisa cười cười, giọng nói đầy châm chọc.
- Lisa, hôm nay tôi không còn hơi sức để cãi với cô đâu. Để hôm khác sẽ trả lại câu này cho cô.
- Được rồi, sáng nay bận họp à?
Vẫn là Chaeyoung ân cần hỏi thăm, còn gắp mấy miếng thịt để vào bát Jisoo.
- Ừm, họp liên tục hơn 3 tiếng đồng hồ, chiều lại tiếp tục. Mình phát điên mất.
Jisoo vò đầu bứt tai, công việc dạo này vô cùng áp lực, mà người yêu lại đang bận với lịch trình, không gặp nhau được, khiến cô có chút bức bối vì nhớ Jennie. Mà cũng vì vậy, nên nhìn Lisa đang cuộn rau với thịt đút cho Chaeyoung, Jisoo lại thấy chướng mắt.
- Lisa, xem cô kìa. Trước đây còn chê tôi và Jennie đút cho nhau ăn, giờ xem cô có khác gì không?
- Coi như lúc đó tôi còn non dại đi.
Lisa thản nhiên trả lời, gương mặt vô cùng hài lòng khi thấy Chaeyoung ăn ngon miệng.
- Nhìn hai người kìa, thật không muốn ăn thêm gì.
- Vậy đi lên đi, tôi muốn được ở thế giới hai người.
Lisa và Jisoo cứ mỗi người đấu đá nhau một câu, không ai chịu ai, khiến cho bữa ăn trôi qua một cách vui vẻ rộn rã.

7 giờ tối, Chaeyoung tan làm, xuống dưới đã thấy Lisa đợi sẵn trên xe. Nàng bước vào trong, thấy ở ghế sau là hai cái vali nhỏ, trong lòng nổi lên thắc mắc, Lisa chuẩn bị đi du lịch sao?
- Cậu định đi đâu à?
- Ừm, chuyến đi có lẽ rất dài, nên cần nhiều đồ một chút.
Lisa vừa khởi động ô tô vừa nói.
- Đi công tác sao?
- Đến ở cùng bạn gái có được coi là đi công tác không?
- Ý cậu là sao?
- Chaeyoung, cậu không chịu đến sống cùng mình, mình đành đến nhà cậu vậy.
Nhìn khóe miệng đang cong lên của người kia, Chaeyoung rốt cục cũng hiểu, Lisa đang nói đến chuyện gì.
- Cậu còn chưa hỏi xem mình có đồng ý không mà.
- Cậu không đồng ý thì mình chỉ còn cách ngủ trong xe thôi, vì nhà mình cũng không ở được nữa rồi.
- Cậu nói thế là sao?
Chaeyoung tròn mắt ngạc nhiên. Chả lẽ mới trong một ngày, Lisa đã bán luôn cả nhà à? Vừa tối qua hai người còn ...
Suy nghĩ đi quá nhanh, lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua, Chaeyoung thoáng đỏ mặt, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
- Đường điện nước có chút vấn đề, chiều nay rẽ qua nhà mình mới biết. Mình muốn tiện thể sửa lại một chút nội thất luôn, chắc sẽ mất cỡ một tuần.
- Không phải hôm qua vẫn ổn sao?
- Đó là chuyện của hôm qua mà. Chaeyoung à, mấu chốt là mình cần sửa nhà, ở sẽ rất bất tiện, cậu cho mình ở nhờ mấy hôm đi.
Lisa nài nỉ, biểu cảm trên mặt cùng giọng nói phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng, khiến Chaeyoung lại mềm lòng, kết quả là gật đầu đồng ý.
Cho đến buổi đêm của những ngày sau, Chaeyoung mới cảm thấy hối hận thì đã không đuổi người kia đi được nữa. Lisa cứ đến giờ đi ngủ là lại giở trò, bàn tay nghịch ngợm như có như không mà sờ vào những điểm nhạy cảm, đến khi cảm thấy Chaeyoung bắt đầu mất cảnh giác, liền mặt dày mà "ăn sạch" nàng.
Giống như lúc này đây, sau khi "hoạt động" cùng nhau suốt một thời gian dài, Chaeyoung đã mệt lả, cả người mềm nhũn thì Lisa vẫn không ngừng hôn loạn xạ trên người nàng.
- Lisa à, ngủ ... ngủ đi.
Chaeyoung thì thầm nói khẽ, mắt nhắm hờ, cơn kích tình vừa qua chẳng bao lâu giờ đã bắt đầu rục rịch trở lại vì sự vuốt ve nhẹ nhàng của người kia. Ngày mai còn cần dậy sớm đi làm, nếu cứ để Lisa vắt kiệt sức thế này, phỏng chừng sẽ lại muộn mất. Thế nhưng Lisa lại "mặt dày", coi như không nghe thấy Chaeyoung nói gì, cứ như vậy mà tiếp tục, ít phút sau, tiếng rên rỉ nóng bỏng lại bắt đầu vang lên.
Kết quả là hôm sau, Chaeyoung thật sự dậy muộn.
Nàng vừa ngồi trên ô tô, vừa thầm mắng người kia không biết tiết chế. Lisa thấy gương mặt đanh lại của cô gái tóc vàng, trong lòng có chút sợ hãi, giống như một đứa trẻ bị phạt, chỉ dám len lén nhìn nàng, cảm thấy nhiệt độ trong xe đang hạ xuống mức âm rồi.
- Chaeyoung à, trưa nay mình dẫn cậu đi ăn phở nhé.
Lisa khe khẽ nói, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng từ phía người kia.
- Chaeyoung à, cuối tuần đi công viên chơi nhé.
- ...

Vẫn im lặng.

Lisa mím môi, không dám nói nữa. Thẳng đến khi xe dừng lại, Chaeyoung lạnh lùng mở cửa xuống xe, không thèm nhìn lại mà đi lên văn phòng luôn. Lisa lúc này mới dám thở mạnh, tự trách bản thân ham muốn quá độ mà khiến Chaeyoung mệt mỏi, ảnh hưởng đến công việc. Với người coi trọng sự nghiệp như nàng, tức giận cũng đúng.

- Haiz, Lalisa, đều tại mày ngốc ngếch.

Nhưng nghĩ tới người kia đêm qua cùng mình cuồng nhiệt, sáng nay lại không ăn gì mà đi làm ngay, Lisa đành gạt đi "nỗi sợ", vào quán café làm một chút đồ ăn sáng đơn giản, gói ghém lại cẩn thận rồi mang lên tầng 10, nhờ thư ký Lee mang vào giúp.
Chaeyoung lúc này đang bận rộn xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không thèm nhìn lên, tới khi thấy túi bánh cùng trà được đặt trên bàn mới buông bút xuống, bảo thư ký Lee ra ngoài. Bánh có lẽ vừa làm xong, vẫn còn tỏa ra hơi nóng cùng mùi hương thơm ngon hấp dẫn. Nàng cầm lên, lúc này mới để ý trên cốc giấy phía sau vẽ gương mặt một cô gái với biểu cảm hối lỗi rất dễ thương, bên dưới còn ghi thêm mấy chữ "Mình sai rồi, đừng giận nữa".
Chaeyoung ngả người ra sau, tủm tỉm cười. Tuy rằng chuyện chăn gối có sự đồng ý của cả hai, nàng cũng không bài xích hay cấm đoán, thế nhưng nếu Lisa mỗi đêm đều dư sức phóng túng như vậy thì nàng sẽ sớm bệnh mất. Phải làm căng một lần, đồ ngốc ấy mới biết mà điều chỉnh lại.
Buổi tối, về nhà cùng nhau, thế nhưng Chaeyoung vẫn duy trì im lặng, mặc cho Lisa làm đủ trò, nàng cũng không thèm để ý.
- Chaeyoung à, mình xin lỗi mà, sau này sẽ không khiến cậu muộn làm nữa.
Lisa tiếp tục nài nỉ, không biết đã xin lỗi đến lần thứ bao nhiêu.
- Lisa, cậu nói ở đây một tuần, giờ đã gần ba tuần rồi, nhà vẫn chưa xong à?
Chaeyoung vừa trả lời, vừa lật giở tài liệu trên tay, cả người thư thái dựa vào ghế sofa.
Câu nói này khiến Lisa chột dạ, không phải sắp bị đuổi chứ?
- Chưa xong, càng sửa càng thấy hỏng nhiều.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Lisa gật gật đầu, tỏ ra vô tội.
- Vậy cậu qua nhà Jennie ở đi.
- Chaeyoung à, ở đó có Jisoo mà, sao mình ở được chứ. Cậu ta sẽ đá mình ra ngoài mất.
- Vậy thì ra khách sạn hoặc đâu cũng được, mình không muốn bị muộn làm.
Lisa cảm thấy không ổn, nghĩ một chút, liền mạnh dạn rút tập tài liệu trên tay Chaeyoung ra, sau đó nhanh chóng chui vào lòng nàng, vùi mặt vào cần cổ thơm tho mịn màng.
- Chaeyoung à, thôi mà, mình xin lỗi. Cậu phạt mình sao cũng được, nhưng đừng đuổi mình đi chứ. Tội nghiệp lắm.
- Có thật sao cũng được không?
- Đương nhiên, chỉ cần vẫn có thể sống ở đây, muốn mình làm gì cũng được.
Lisa mừng thầm trong bụng, quả nhiên Chaeyoung vẫn còn chút tình nghĩa.
- Vậy cậu ngủ ở phòng bên cạnh.
- Gì cơ? Ngủ phòng bên cạnh á?
- Ừ, điều kiện để được ở đây là không được vào phòng mình.
- Không được, mình ... sợ ma lắm, không ngủ một mình được.
- Vậy thì thôi, mình cũng hết cách.
Chaeyoung cố nén cười, nhìn người kia đang cau mày suy nghĩ thiệt hơn.
- Trong bao lâu?
- Gì cơ?
- Mình nói là phải ngủ ở đó trong bao lâu.
Lisa cảm thấy bây giờ nên lùi lại trước, sau đó sẽ tính tiếp, cho nên bắt đầu vận dụng đầu óc kinh doanh mà ra điều kiện.
- Một tuần.
- Một tuần? Lâu quá, Chaeyoung à. Mình sẽ mất ngủ mà chết mất.
- Nếu cậu nói thêm thì sẽ là 10 ngày đấy.
- 5 ngày được không? Đi mà, Chaeyoung à, 5 ngày được không?
Lisa vừa nói, vừa bắt đầu nghịch ngợm, hôn liền mấy cái vào cằm và má người kia.
Quả nhiên là điếc không sợ súng, thấy Chaeyoung không đẩy ra, cũng không trả lời, còn định to gan mà tìm đến môi.
- Nếu là 5 ngày, thì không được ôm hôn mình nữa.
Ngay lúc Lisa chuẩn bị hôn tới, Chaeyoung lại lạnh nhạt nói. Câu nói này quả thực có sức sát thương lớn vô cùng, ngay lập tức đánh cho Lisa gục ngã, cả người ỉu xìu, mặt xụ xuống chẳng khác nào bánh bao ngâm nước.
- Được rồi, vậy thì 7 ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net