C2. Mua sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng này Lisa cặm cụi làm việc với máy tính cũng nhiều, đơn hàng có không ít nhưng đã hoàn thành khá tốt. Cô thay quần áo rất đơn giản nhanh chóng, áo khoác ngoài, quần thể dục và mũ lưỡi trai. Cứ như thế mà xuất môn.

Cầm lấy sổ tài khoản ngân hàng và ví da, bước qua cánh cửa từ lâu không đi ra khỏi, Lisa thấy Chaeyoung đang ngồi ôm gối một bên trước cửa nhà.

“Cô………”

Chaeyoung không ngờ Lisa sẽ ra khỏi cửa, kinh ngạc nhìn cô. Càng làm cho nàng giật mình chính là trang phục quái dị của Lisa, một thân trang phục như vậy mà cô dám đi ra ngoài?

“Ha! Chào!” Lisa cười cười, chào Chaeyoung.

Chaeyoung đứng dậy, nhìn Lisa: “Cô muốn đi ra ngoài?”

Lisa gật đầu, cười nói: “Phải a. Tôi phải đi mua sắm thôi, trong tủ lạnh thứ gì cũng không còn, cho nên tôi bắt buộc phải đi.”

Nếu không bởi vì nhà hết đồ dùng, cô đời nào muốn bước ra khỏi cửa chứ.

“À ~ ra là như vậy.”

“Thế nào? Có muốn đi cùng tôi không?  Nhân tiện xách đồ hộ tôi luôn.”

Lisa đột nhiên nhanh trí đề nghị. Mỗi lần cô đi mua sắm đều xách rất nhiều đồ, nặng muốn chết, lần này có người giúp đỡ hẳn là sẽ nhanh hơn rất nhiều.

“Gì cơ? Tôi á?” Chaeyoung khó hiểu chỉ chỉ ngón tay vào mình.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy. Đi thôi nào.” Lisa không đợi cho Chaeyoung cự tuyệt, kéo tay nàng lôi xuống gara ở tầng dưới.

“Nhưng mà…..nhưng mà……….”

Chaeyoung định nói là nàng cũng không thích đi ra ngoài, nhưng không còn cách nào khác bị Lisa kéo đi.

Chaeyoung ngồi trong chiếc xe hơi tả tơi của Lisa, lớp sơn bên ngoài xe bị bay màu gần hết, bên trong ngoài hai ghế trước thì tất cả đều trống trơn.

Chaeyoung nuốt nước miếng, hiếu kì hỏi: “Này, cô……muốn mua gì vậy?”

Cần phải đi xe hơi 'cũ-xì' thế này sao?

“À, Mua cái gì ư……”

Lisa chăm chú nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Khăn mặt, giấy vệ sinh, bông vệ sinh, xà phòng, sữa rửa mặt, yadom, đồ uống, đồ ăn vặt,….”

“Chờ một chút, chờ một chút……..Cô một lần đi mua nhiều thứ như vậy?”

“Đúng rồi. Tôi một lần đều là mua cho mấy tháng. Vì tôi không muốn đụng một chút là phải ra ngoài mua.”

Chaeyoung không thể không nói Lisa cô là quái nhân. Làm cái quái gì mà giống như người Mỹ một lần mua cho mấy tháng vậy chứ??

Bây giờ thì Chaeyoung hối hận khi đi cùng với Lisa. Bởi vì mỗi món hàng trên kệ cô đều lấy rất nhiều phần, mặc kệ cho ánh mắt của nhân viên thu ngân và người khác, đến nỗi Chaeyoung cũng ước ao.

Nhìn Lisa bê từng thùng đồ vào xe, thảo nào cần lấy xe này đi mua. Phía sau xe chất đầy cả hàng. Cuối cùng là giúp Lisa bê mọi thứ lên nhà của cô, toàn thân nàng ê ẩm mệt không gì sánh được. Chưa hết, Lisa còn không có sắp xếp đồ lại, để đồ chất thành một đống ở góc nhà kia.

“Hô ~ rốt cuộc cũng xong. Cảm ơn cô đã giúp tôi. Đi tắm rửa được rồi, toàn thân đều là mồ hôi a.”

Lisa không kiêng kị, liền cởi quần áo trước mặt Chaeyoung.

“Oa oa a…..Cô làm gì mà không vào phòng tắm cởi đồ!!” Chaeyoung đỏ mặt quay mặt sang chỗ khác, phát hiện mặt mình đang phát nhiệt lên.

“Hử? Như vậy lắm phiền phức. Đang ở trong nhà của tôi mà.”

“Cô……Tôi………”

“Ây….xấu hổ cái gì chứ! Đều là nữ không phải sao.”

Lisa một chút cũng không biết Chaeyoung e thẹn vì cái gì, nhưng cô thật ra cũng còn ngượng ngùng, phóng như bay vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen.

Tắm rửa xong quả nhiên làm cho vô cùng khoan khoái, đến nỗi tự nhiên như ruồi là Lisa, thân không mảnh vải đi ra, mà Chaeyoung sớm đoán trước mà kịp xoay người đi.

“Ahh…….thật là thoải mái. Cô có muốn đi tắm không nha?” Lisa tò mò hỏi.

Chaeyoung lắc đầu: “Không cần.”

Qua một lúc, Chaeyoung lặng lẽ quay đầu lại, thấy Lisa vẫn trống trơn, cơn nhiệt sóng đã lui xuống ban nãy lại bắt đầu nổi dậy. Lisa cũng chú ý thấy sự gượng gạo của Chaeyoung, trên người không mảnh vải mà đi tới hỏi Chaeyoung.

“Này, cô rốt cuộc là xấu hổ cái gì a?”

“A A !! Cô………cô đi mặc quần áo vào đi a!!”

“Ồ.”

Lisa bất đắc dĩ cúi xuống mò trong đống quần áo dưới đất, lấy một bộ y phục ra mặc.

“Thật là. Không biết cô xấu hổ cái gì nữa. Được rồi, tóm lại cô tên gì?”

Lisa đột nhiên nghĩ tới mình còn chưa biết tên của người mới giúp mình với đống hàng mới mua kia.

“Tôi là Park Chaeyoung.”

“A, tên cô cũng đẹp như tên tôi vậy đó. Tôi là Lalisa Manobal. Ha ha ha ~”

Lúc này, máy tính vang lên tiếng báo có mail mới. Lisa buồn bực lê chân qua đó. Là mail của khách hàng, họ rất hài lòng với chương trình của cô, mong muốn cô có thể tiếp tục hợp tác với họ và viết một chương trình mới.

“Dẹp!! Hắn không biết là tôi chỉ nhận đơn hàng của một người một lần mỗi tháng thôi sao!” Lisa bực mình gõ lạch cạch trên bàn phím.

Viết cho vị khách hàng mail “cảnh cáo”, nếu như không tuân thủ quy định của cô, thì sau đó cũng đừng tìm đến cô làm việc nữa, dứt khoát cho vào sổ đen.

Chaeyoung thấy Lisa lúc nào cũng đeo tai nghe, dù không có nghe nhạc cũng đeo ở cổ, hiếu kì hỏi: “Cô thích nghe nhạc lắm sao? Vì sao luôn đeo tai nghe vậy?”

“Hả? À, cũng không có gì. Bởi vì đeo nó vào tôi có cảm giác an toàn.”

Cảm giác an toàn?

Đính đoong ~~

Chuông cửa vang lên. Nhân viên giao hàng gọi to: “Lisa tiểu thư, bưu kiện của người đây. Xin kí nhận a.”

Lisa gục đầu xuống bàn. Ây, lại phải đi ra sao.

“Này…..cô không ra nhận hàng sao?” Chaeyoung nhìn hướng cánh cửa, người giao hàng lại nhấn chuông lần nữa.

“Cô ra lấy hộ tôi là được rồi.” Lisa mở miệng nói.

“Hả? Tôi đi?” Chaeyoung ngày càng không hiểu nổi Lisa.

Nhìn người ngoài cửa đang lo lắng đứng đợi, Lisa thì đang nằm dài trên mặt đất nghe nhạc. Một chút ý định cử động hai chân đi ra lấy hàng cũng không có. Thở dài, Chaeyoung đành đi ra mở cửa, kí nhận cho trạch nữ này vậy.

“Cầm lấy này.” Chaeyoung quăng gói hàng tới trước mặt Lisa.

“Cảm ơn cô ~”

Chaeyoung tò mò hỏi: “Cô không đi ra ngoài làm sao mà kiếm tiền vậy?”

Lại có thể một lần đi mua sắm mà mua nhiều đồ thế chứ. Lúc đó cũng tốn không ít tiền nha.

“À. Tôi làm việc ở nhà mà.”

“Ở nhà làm việc?? Ở nhà mà làm được việc gì chứ?” Điều này làm cho Chaeyoung hết sức khó hiểu.

Lisa ngồi dậy, quay màn hình vi tính trên bàn về hướng Chaeyoung, vừa đánh một chuỗi mã vừa nói: “Đây là công việc của tôi. Thiết kế chương trình.”

“Cô là lập trình viên. Kỹ sư tin học??”

“Đúng vậy.”

Chaeyoung nghĩ Lisa hẳn là người thâm tàng bất lộ(*), quả thật không thể xem nhẹ.

(*)Thâm tàng bất lộ: không để lộ tài năng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net