CHƯƠNG 34: BÀI TẬP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nhanh làm bài tập đi

Phòng Lạp Lệ Sa rất lớn, giữa giường và tủ sách có không ít chỗ, trải một tầng thảm tơ. Thảm này để dùng trong mùa đông, mùa hè tới vốn phải cất đi rồi, nhưng Lạp Lệ Sa đôi khi vẫn thích nằm trên mặt đất bên giường ngẩn ngơ, nên luôn trải ở nơi này. Nàng ôm ukulele của mình, cởi giày đạp chân trần lên thảm.

Giai điệu Por Una Cabeza tươi đẹp, nàng vừa đánh đàn, vừa đạp lên thảm xoay một vòng nhỏ theo nhạc. "Nhìn nè, mình có thể vừa nhảy vừa đánh."

Thiếu nữ xoã tóc mặc váy ngủ để chân trần, gương mặt tươi cười, có chút tự hào không giấu được, xoay một vòng nhỏ, váy ngủ xoè ra như hoa nở bay lên.

Ánh sàng đèn bàn bị góc váy che khuất trong chốc lát, lại bỗnh nhiên lưu tiết khai, ánh sáng dưới làn váy lất phất bay trở nên dịu dàng vô ngần. Không biết từ đâu truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, cùng mùi bánh kem thơm ngọt lãng đãng trong phòng.

...

Lạp Lệ Sa nằm thẳng xuống thảm, ukulele đặt trên bụng, bàn tay mở ra.
"A... Mệt quá."

Phác Thái Anh ngồi bên cạnh nàng, thấy ngón tay nàng có chút hồng, nắm lấy đưa lên nhìn kỹ hơn dưới đèn.
"Ngón tay có chút đỏ rồi, hồi trước cậu dán băng cá nhân, là vì cái này phải không?"

Lạp Lệ Sa lười biếng gập gập đầu ngón tay, động tác thay cho gật đầu.

Phác Thái Anh phẩy phẩy bàn tay, hỏi: "Không phải có cái đồ gì đó tròng lên đầu ngón tay, dùng để đánh đàn, gọi là gì ấy..."

Lạp Lệ Sa: "Bộ bọc đầu ngón tay ấy hả? Không cần dùng cái đó, đàn một thời gian sẽ chai, quen rồi không đau nữa. Trước kia chỗ này của mình cũng có phần chai, nhưng sau đó một thời gian dài không đàn nữa, lòng bàn tay lại mềm, nên giờ phải làm lại từ đầu."

Lạp Lệ Sa nói xong, bỗng nhiên lại bật cười, "Bây giờ nghĩ lại mình vẫn thấy thật là thần kỳ, sao mà cậu lại mua ngay đàn kalimba cho mình cơ chứ, thật là không ngờ nổi."

"Mình cũng không biết nữa, lúc ấy nhìn thấy chợt cảm thấy rất thích hợp với cậu."

"Cậu không nghĩ tới cảnh, cậu mua đàn thumb piano cho mình rồi, mình lại không biết dùng thì làm sao bây giờ?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh hỏi ngược lại: "Cậu mua nhiều sách phụ đạo sách ôn tập như vậy cho mình, trong đó có cả sách lớp 12, còn đặc biệt nhiều đề toán thi Olympic, cậu không lo mình sẽ không biết làm hả?"


Lạp Lệ Sa nhớ đến lúc mình mua sách tham khảo, nàng yêu cầu thẳng thừng với chủ tiệm "lấy đề khó nhất cho cháu", nên rất nhiều bài, đừng nói đến làm, nàng nhìn thôi cũng đủ choáng, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới Phác Thái Anh không làm được thì thế nào bây giờ.

Nhớ tới việc ấy, nàng nghiêng nghiêng mặt, nhìn biểu tình của bạn cùng bàn, trong giọng nói có chút dỗ dành dụ khị chính nàng cũng chưa phát hiện ra: "Cậu lợi hại như thế, đề có khó đến đâu, sau này nhất định cậu đều làm được hết."

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Nên mình cũng là cảm thấy như vậy đó, mình cảm thấy đàn kalimba cậu nhất định có thể học được." Chính là loại tin tưởng không cần lý do ấy.

Lạp Lệ Sa: "Hai đứa mình đây là đang tâng nhau đến tận mây xanh hả?"

Phác Thái Anh: "Chắc là không tính, nói thật không tính là tâng bốc."

Lạp Lệ Sa: "Bạn cùng bàn ngoan, đừng phóng đại nữa, mình gọi bữa khuya ăn đi."

Nàng bò dậy tìm ra điện thoại gọi cơm hộp, "Hôm nay mình chưa ăn gì cả, có mấy miếng bánh kem không đủ no, mình mời cậu ăn crawfish sốt cay."

Phòng của nàng có một cái cửa sổ to, kéo màn ra là có thể nhìn thấy đèn điện giữa trời đêm bên ngoài, còn có ánh sáng tầng cao nhấp nháy nơi cao ốc xa xa. Hai người ngồi bên cửa sổ hàn huyên trong chốc lát, chờ tôm hùm đất.

Một chậu crawfish để ở đó, cả phòng toàn là mùi cay của sốt trong món tôm hùm đất, dứt khoát tắt điều hoà mở cửa sổ luôn. Cửa sổ mở rộng mang theo gió vào phòng, toàn là hơi nóng, nhưng cũng mát mẻ hơn giữa trưa rất nhiều.

"Hình như trời muốn mưa? Gió hơi lớn."

"Dự báo thời tiết hình như có nói trời sẽ mưa."

"Nam Lân mưa thường xuyên thật ấy, mình đến đây gần một năm, lúc nào cũng thấy đang mưa."

"Vậy sau này chúng mình học đại học, chọn nơi nào không hay mưa không?" Phác Thái Anh nói như thế, Lạp Lệ Sa cũng thuận miệng đồng ý, "Tốt thôi."

Lạp Lệ Sa lột crawfish vừa nhanh vừa đẹp, Phác Thái Anh thì không, nàng lột rất rất chậm, mà vẫn không được một con còn đuôi hoàn chỉnh. Lạp Lệ Sa nhìn nàng lột mà nóng trong người, đưa thẳng con tôm đã lột còn đầy đủ đầu đuôi cho nàng, "Mình lột năm con rồi cậu vẫn còn chưa lột được một con."

Bản thân lại lấy một con làm mẫu cho nàng: "Cậu nhìn nè, ép cái đuôi bằng ra, rồi gập lại, sau đó dùng một chút lực như vầy, là rút được một cái đuôi tôm hoàn chỉnh rồi."

"..."

"Aiz, cậu làm bài tập giỏi như thế, đến lúc lột tôm hùm đất sao lại ngố như vậy."

"... Lột được nè."

Cuối cùng cũng thấy nàng lột được hoàn chỉnh, Lạp Lệ Sa có chút vui mừng, đây chắc cũng là cảm giác của bạn cùng bàn lúc ngày thường giảng đề cho nàng, rồi nhìn thấy nàng áp dụng làm được một bài.

Mới nghĩ thế thôi, Phác Thái Anh đã tâm linh tương thông, chợt quay sang hỏi tiến độ bài tập hè của nàng, "Đúng rồi, cậu làm bài tập hè tới đâu rồi?"

Lạp Lệ Sa: "Ha ha."

Phác Thái Anh đã hiểu: "Chưa làm một cái gì luôn sao?"

Lạp Lệ Sa: "Lớn mật một chút, bỏ luôn dấu chấm hỏi và chữ sao kia đi, chính là chưa làm một cái gì luôn."

Phác Thái Anh cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở nàng: "Còn có năm ngày thôi, nên bắt đầu làm."

Lạp Lệ Sa vùi đầu ăn đồ ăn, giống như đột nhiên điếc rồi. Đạo lý biết thì biết, nhưng bài tập thực sự không muốn làm mà.

Phác Thái Anh: "Muốn mình giúp cậu không?"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu: "Tình hữu nghị của đôi ta thâm hậu tới mức cậu nguyện ý cho mình chép bài hả?"

Phác Thái Anh: "Không phải, mình biết một biện pháp có thể nhanh chóng làm xong bài tập hè, có thể chỉ cho cậu."

Lạp Lệ Sa thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không khỏi tò mò: "Lợi hại như vậy sao?"

Phác Thái Anh gật đầu, "Ừm, cậu không tin vậy lát nữa chúng mình có thể thử xem."

Vốn dĩ hoàn toàn không muốn làm bài tập, vì chút hiếu kỳ này, Lạp Lệ Sa thế mà đồng ý lát nữa cùng làm bài tập rồi.


Ăn xong một chậu tôm sốt, cả người toàn mồ hôi và mùi cay, hai người tắm rửa sấy tóc, mỗi người một cái váy ngủ, châu đầu vào bàn bắt đầu làm bài tập. Phác Thái Anh mở ra phần bài tập còn trống của nàng, bắt đầu từ môn toán, nhanh chóng dùng bút chì vẽ vẽ cái gì đó. Lạp Lệ Sa chống bàn xem, thấy nàng nhanh chóng đánh dấu, bộ dạng không có quy luật gì.

"Bài mình đánh dấu, cậu làm trước đi." Phác Thái Anh đưa bài cho nàng, lại lấy ra những bài tập còn trống không khác, cũng vẽ vẽ như vậy.

Lạp Lệ Sa bán tín bán nghi, nhận lấy bài tập hè ngồi làm rồi. Mà Phác Thái Anh đánh dấu xong một phần bài tập, liền ngồi bên người Lạp Lệ Sa nhìn nàng làm bài, lâu lâu bản thân còn viết thêm chút lên đề khác.

Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn làm bài tập trong chốc lát, buông bút, cầm ly coca uống hai ngụm: "Cậu nói cho mình trước đi, cậu nói mình làm bài này làm bài kia, có quan hệ gì hả?"

Phác Thái Anh lấy phần bài tập nàng đã làm xong, chỉ cho nàng xem: "Cậu nhìn đây, bài này với bài này thật ra không khác nhau nhiều lắm, chỉ là đổi số thôi, nên mình chọn một bài nói cậu làm."

"Bài tập nhìn thì rất nhiều, nhưng thật ra những điểm kiến thức lại không nhiều lắm, đề hình học giống nhau, chỉ là dùng số lượng để giúp người học nhớ kỹ hơn. Nếu cậu nhớ kỹ kiến thức này rồi, có thể làm một đề này thôi, những đề khác không cần làm, mình viết đáp án thay cho cậu."

Lạp Lệ Sa nhìn qua, hình như đúng là vậy thật, mỗi câu mình làm, kiến thức đều không giống nhau. Mà nãy giờ Phác Thái Anh ngồi viết bên mình, toàn là đáp án của bài tập tương tự.

Phác Thái Anh: "Bài nào cậu không biết làm mình sẽ giảng cho cậu một lần, sau đó cậu làm tự mình làm một bài, làm được rồi những bài sau không cần làm nữa."

Lạp Lệ Sa: "..." Đây là thế giới của cường giả hay sao.

Phác Thái Anh nhanh chóng làm bài, không quên nói với nàng: "Thật là dù là bài lặp đi lặp lại, nếu cơ bản không tốt thì cũng nên làm toàn bộ một lần."

Nói như thế, số bài nàng phải làm liền ít đi rất nhiều, hơn nữa một số bài lung tung rối loạn ở khúc sau có thể không làm, gánh nặng lập tức giảm bớt rất nhiều. Việc duy nhất còn lại Lạp Lệ Sa thấy phiền chính là mười bài văn.

"Còn mười bài văn nữa mình cũng chưa viết, mệt quá à." Lạp Lệ Sa oán giận vô thức.

Phác Thái Anh vùi đầu viết chữ, nghe thế liền nói: "Vậy để mình viết văn cho cậu, trước giờ cậu viết văn luôn không tốt, mấy bài cũng không nên cơm cháo gì."

Lạp Lệ Sa: "!!!" Một khắc này đây, Lạp Lệ Sa cảm thấy bạn cùng bàn quả thật toả ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.

Lạp Lệ Sa: "Thật hả? Cậu tốt quá đi mất, mình nguyện lấy thân báo đáp!"

Phác Thái Anh bị nàng chọc cười, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, đôi mắt sáng ngời cong thành hình trăng non, "Nhanh làm bài tập đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net