Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cùng nhau đối thoại xong, Chaeyoung và Jisoo lại nhìn nhau chằm chằm, trực tiếp bỏ lơ con người họ Kim còn lại kia.

" Chị muốn tôi giúp như thế nào? " bỏ cuốn sách xuống, em nghiêm túc hỏi.

" Chẳng phải em rất thông minh sao? Vả lại, em hiểu Lisa hơn tôi còn gì? " Jisoo hỏi ngược lại em.

Cái quái gì thế này? Đối với người mình yêu mà lại bảo bạn bè mới là người hiểu rõ sao? Chị ta có đang nghiêm túc không thế? " Kim Jisoo, chị không đùa chứ? Ý chị chính là hoàn toàn dựa vào tôi, và công việc của tôi là vắt óc đưa cho chị cách thôi ư? Chị cứ mãi cầu tiến nhưng lại dựa dẫm vào người khác, Lalisa cậu ấy không thích thì tôi cũng không quá ngạc nhiên đâu " em dùng từ ngữ đầy sự châm chọc đáp lời Jisoo.

" Park Chaeyoung, có phải em hơi nặng lời rồi không? " Jennie nhíu mày, hạ giọng hướng em nói. Từ khi nào Chaeyoung của cô lại thành ra như vậy?

A, Jennie vừa mới mắng em đấy. Đau xót sao cho Jisoo sao? Em thật ngu khi đi tin lời chị ta. " Chị tức giận với tôi sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy. Sống ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, Kim Jennie sẽ không còn là Kim  Jennie của trước kia nữa đi? Thật thú vị đó " nói xong, em không thèm nhìn tên kia, tiếp tục đọc sách.

" Em biết rõ ý chị không phải là như vậy còn gì? "  Jennie thật hết cách, không biết nên giải thích cho em làm sao. Nếu để Chaeyoung lại hiểu lầm, thế thì coi như toi.

Em nhướn mày nhìn cô, được một lúc thì lại đặt ánh mắt vào lại nơi quyển sách. " Kim tổng nói gì cơ? Tôi thật không hiểu. Chắc là tôi có vấn đề rồi "

Còn chưa để Jennie hay Jisoo kịp mở lời, em lại nói tiếp. " Thật ngại quá, quản gia Lee, có thể tiễn khách không? Hôm nay tôi hơi mệt " dứt câu, em cũng không nhìn lấy cô, cứ thế mà tiếp tục công việc của mình.

" E-m " Jennie bất lực, cô nhìn Chaeyoung, rồi lại nhìn mình, chẳng biết nên nói gì tiếp theo.

Đúng lúc này, quản gia Lee đi tới. Đứng trước mặt cô, ông không khỏi ái ngại. Đã lâu rồi ông không gặp cô, giờ đây được nhìn thấy, lại vướng phải một tình cảnh éo le thế này. " Cô Jennie, thật sự tôi không nỡ. Nhưng mà... " nói xong, ông quay qua nhìn Chaeyoung, thật chẳng biết nên làm gì.

" Không sao đâu, cháu hiểu mà. Quản gia Lee cứ làm việc của ông thôi " nói với vị quản gia xong, cô nhìn em một chút rồi lại kéo Jisoo ra ngoài. " Jisoo, chúng ta đi "

Theo sau bóng lưng của hai người, quản gia Lee thật không nỡ làm vậy, nhưng đây chính là mệnh lệnh của cô chủ, ông cũng hết cách.

Nhận thấy ông như vậy, Jennie đành lên tiếng an ủi. " Sẽ nhanh thôi, tôi hứa sẽ quay lại. Đừng cứ mãi như vậy chứ. Đâu phải tôi sẽ đi luôn, quản gia Lee nói có đúng không? "

" Cô chủ Kim nhớ giữ lời đó. Tôi và Park tổng sẽ đợi. Đây chắc chắn là do cô ấy nóng giận nhất thời thôi "

" Tôi biết. Còn nữa, ông hãy trông chừng em ấy nhé. Tôi không muốn khi trở lại, Chaeyoungie sẽ trở thành một cái xác không hồn đâu " Jennie cười đùa nói.

Jisoo im lặng từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng. " Cậu làm như bảy năm hay mười năm không gặp em ấy không bằng. Lên công ty còn gặp dài dài đó thôi "

" Cậu còn dám nói, tất cả là do ai hả? " Cô lườm Jisoo một chút, sau đó bỏ vào xe.

Đâu phải lỗi đều là do Kim Jisoo gây ra đâu? Ai bảo tên ngốc kia xen vào làm gì chứ?

" Này, đợi tớ. Tối nay tớ sẽ sang nhà cậu ngủ " cô nói với theo.

Về phía Chaeyoung, ở trong nhà, em nhìn ra phía hai người kia, không hài lòng. " Lalisa, cậu mau xuống đây đi "

Từ trên lầu, Lisa chậm rãi bước xuống. Mọi người có ai thắc mắc vì sao Lisa lại ở đây không? Chính là vì khi ở trên công ty, cả Chaeyoung cùng cô thư ký Manoban đều nghe hết thảy cuộc trò chuyện của hai tên họ Kim kia, thế nên mới bảo Lisa hôm nay sang nhà em. Nhưng có một việc em không ngờ, đó là Kim Jennie dám lớn tiếng với em để bảo vệ Kim Jisoo, nực cười phải không?

" Cậu biết mình nên làm gì rồi chứ? " Em ngước nhìn Lisa, sau đó hỏi.

" Park Chaeyoung, cậu cũng nguy hiểm không kém đi. Cứ nghĩ đã cùng tên tổng tài kia hoà giải, như thế nào lại gây sự nữa rồi? " cô trêu chọc Chaeyoung, thật không sợ chết mà.

Em không quan tâm tới tên dở hơi kia nữa, lại cắm cúi đọc sách.

Kim Jennie, cứ đợi đó. Chuyện vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, không cần phải kết thúc sớm làm gì, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net