Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ kế chị mà còn tiền? Tiền đã bị bà ấy cầm đi mua sắm hết rồi, chị cũng không biết mẹ kế chị hào phóng như thế nào đâu, cầm quần áo mới mua đi cho người ta! Hừ, tôi khinh, ban đầu không phải ông nội lấy quyền thừa kế làm điều kiện, nói chỉ cần người nào lấy chị thì sẽ là người thừa kế tập đoàn Park thị, chị hai mới đồng ý lấy chị, kết quả lại bị mẹ kế chị coi là máy ATM, từ lúc nào mà người ngoài suốt ngày đến nhà chúng tôi lấy tiền, tại sao phải cho các người tiền chứ?"

"Min Young, con càng nói càng quá rồi!" Bà Park hung hăng trợn mắt nhìn con gái.

"Mẹ, con nói đều là sự thật, con nghe trộm được ông nội nói chuyện với chị hai."

Kim Jennie mở to mắt cả người lung lay như lá mùa thu, "cho nên, cho nên Chaeyoung mới...."

"Cho nên chị hai mới bất đắc dĩ..." Kết hôn!

Park Min Young chưa kịp nói hết câu, một giọng nữ vang lên giận dữ, mang theo sự rét lạnh khiến người khác sợ hãi: "Park Min Young, bắt đầu từ tháng sau, tiền tiêu vặt của em sẽ bị cắt."

Park Min Young chấn động nhìn người mới đến, "Chị...!"

Park Chaeyoung ưu nhã đi đến, thong dong ngồi xuống bên cạnh Kim Jennie, nắm lấy cái tay lạnh như băng kia, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm em gái, thấy vậy da đầu nàng tê dại.

"Em nói đúng, tại sao phải làm máy ATM cho người khác. Cho nên, chị sẽ đóng băng tiền tiêu vặt của em lại".

"Chị, chị không thể làm vậy với em, em là em gái của chị!" Tiền tiêu vặt bị đóng băng, cô sống thế nào đây.

"Em còn biết chị là chị hai của em, vậy em có biết chị ấy là ai không? Em nên nói chuyện với chị ấy bằng giọng điệu như vừa rồi sao?" Cô trầm giọng chất vấn.

"Em..." Park Min Young ngậm miệng.

"Đi ra ngoài, về phòng của em đóng cửa suy nghĩ lỗi của mình đi. Bắt đầu từ bây giờ, không có lệnh của chị, không cho phép ra ngoài nửa bước." Răn dạy em của mình xong, Park Chaeyoung gọi người giúp việc, "Đỡ thiếu phu nhân về phòng nghỉ ngơi."

"Chaeyoung..." Kim Jennie nhìn Park Chaeyoung, xin lỗi, mất mát, xấu hổ... Rất nhiều cảm xúc dâng lên nhưng lại không nói ra miệng được.

"Về phòng nằm nghỉ rồi chờ em, em nói chuyện với mẹ xong sẽ lên tìm chị. Đừng khóc, rất xấu." Đầu ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt nàng.

Kim Jennie cố nén nước mắt, gật đầu, nghe lời rời đi.

Trong không gian to như vậy chỉ còn lại hai mẹ con Park Chaeyoung và bà Park, Park Chaeyoung nhìn mẹ, "Xảy ra chuyện gì?"

Bà Park tức giận kể chuyện xảy ra ở nhà hàng.


"Tiền do con chủ động cho, Jennie không biết gì cả."

"Con chủ động cho? Con điên rồi sao?"

"Mẹ, ba từng nói qua, nếu tiền có thể giải quyết được mọi chuyện thì không thành vấn đề, người cũng vậy, Han So Hee chính là người có thể giải quyết được bằng tiền, chỉ cần bà ta không đến quấy rầy Jennie, để Jennie có thể yên tĩnh dưỡng thai, chờ sinh, dùng tiền để đổi lấy sự bình an và yên ổn chị ấy và hai đứa bé dễ thương, con cảm thấy số tiền này rất đáng."

"Người phụ nữ kia là đỉa, một khi quấn thì sẽ không dứt ra được!"

"Vậy thì cứ để bà ta sống như vậy?"

Cô không thể làm ba vợ ly hôn với bà ta, cũng biết chỉ cần ba vợ còn sống một ngày, Kim Jennie sẽ không thể phớt lờ Han So Hee, thay vì như vậy, không bằng làm nàng ấy quản ít chuyện lại, nếu không thể phủi sạch quan hệ thì hãy dùng tiền để xử lý, làm cho bà ta biết ai là chủ, và nên cung kính với ai.

Đời này thứ Park Chaeyoung không thiếu nhất đó là tiền, nếu như có thể dùng nó để Kim Jennie sống tốt và thoải mái, thì tiền này đáng giá, cô cam tâm tình nguyện chi ra.

"Chuyện này, mẹ cũng đừng hỏi đến, con có chừng mực."

Bà Park không có cách nào với con gái bảo bối, nếu con gái đã nói không nên hỏi nữa, bà có thể làm gì? Nhưng mà, có một số chuyện bà không biểu đạt ý kiến thì không được...

"Sau khi Jennie sinh hai đứa nhỏ, mẹ muốn mang chúng về đây nuôi dạy, gen di truyền thì không có cách nào thay đổi, nhưng mẹ không muốn cháu mẹ tiếp xúc gần với nhà ngoại, học thói quen xấu".

Trong đầu hiện lên hình ảnh mấy ngày trước, Kim Jennie vui vẻ nói với cô muốn tự tay nuôi dạy bọn nhỏ, có lẽ từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương của mẹ nàng, nên nàng khát vọng đem tất cả tình thương của mình cho hai đứa nhỏ, nếu đem con về đây cho mẹ cô chăm sóc, nàng nhất định thất vọng, đó là kết quả cô không muốn thấy nhất.

Hơn nữa, nói khó nghe một chút, nhà lớn có một đống người lớn, không cưng chiều hai nhóc con thành vô pháp vô thiên mới là lạ.

"Mẹ, cái này mẹ nói không đúng rồi, Jennie không phải con đẻ của Han So Hee, căn bản không cần lo vấn đề gen di truyền, hơn nữa con cảm thấy hai đứa nhỏ nên ở cạnh mẹ, để mẹ chúng chăm sóc." Mắt đen lạnh lùng nhìn mẹ, "Đây là trách nhiệm của Jennie, chị ấy nhất định phải chăm sóc tốt đời thứ tư của nhà họ Park, giống như mẹ chăm sóc con và Min Young, khi nhà họ Park mới có chúng con bà nội cũng để mẹ tự chăm sóc, tại sao Jennie không thể làm vậy?"

Bà Park rất không vui khi con gái không chịu cho bà nuôi cháu, nhưng hết lần này tới lần khác cô nói chuyện rất có lý, hơn nữa còn thành thạo trấn an bà, làm bà muốn tức giận cũng không tức giận được.

"Cái con nhóc này, tưởng mắt của mẹ mù rồi sau? Mới kết hôn đã thành nô lệ của vợ rồi."

"Còn không phải do ba và ông nội dưỡng thành sao, người nhà họ Park chúng ta đều yêu thương vợ. Không phải mẹ cũng được ba đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu sao?"

"Bớt lắm mồm đi, thật sự muốn đóng băng tiền tiêu vặt của Min Young?

Định vậy, nhưng mẹ đã mở miệng, cô phải lùi một bước, "Dọa con nhóc đó một chút thôi, nói như thế nào cũng là em gái con, hung dữ với nó vì chỉ muốn con bé thay đổi thói xấu khi nói chuyện thôi, ở trong nhà mình thì không sao, nhưng khi gả ra ngoài, nếu không thay đổi, người thua thiệt chính là con bé thôi. Mẹ cảm thấy con quá nghiêm với Min Young sao?

"Mẹ hiểu ý con, lần này nghe lời con, xem con nha đầu kia có thay đổi thói xấu không."

"Mẹ, đối xử với Jennie tốt hơn một chút, cô gái kia rất yêu con của mẹ, mẹ không hi vọng con hạnh phúc sao?" Park Chaeyoung thay đổi thái độ lạnh lùng bằng vẻ mặt vô tội yếu đuối nhìn mẹ.

"Con tên nhóc này, mẹ ăn thịt vợ con sao? Chỉ cần cô ấy làm tốt mọi việc, mẹ sẽ không bạc đãi nó." Bà Park tức giận nói.

"Mẹ, con biết mẹ tốt nhất, con sẽ nói với chị ấy học hỏi mẹ làm con dâu tốt."

Lườm con gái một cái, "ăn kẹo sao mà miệng ngọt vậy?"

"Là thật mà! Mẹ cũng biết con không biết nói ngọt".

"Được rồi, được rồi, đi xem vợ của con đi, không phải đã bảo dì bồi bổ thân thể sao? Sao lại gầy như vậy, bảo con bé ăn nhiều một chút, không thể để hai cháu cưng bảo bối của mẹ đói bụng được."

Quả nhiên, muốn giải quyết bà mẹ chồng mặt lạnh tim nóng này, phải để đứa con gái hoàn mỹ tự thân xuất mã là tốt nhất.

"Mẹ cũng vậy, phải chăm sóc tốt bản thân, đừng tức giận." Trấn an mẹ xong, Park Chaeyoung cất bước đi lên lầu.

Mở cửa nhìn thấy Kim Jennie đang im lặng rơi nước mắt, đột nhiên nhớ tới lúc trước sau khi cưới cũng có ngày thấy nàng khóc trong im lặng như vậy, bị cô thấy nhưng vội vàng nở nụ cười nói không có chuyện gì, lúc ấy cô cũng tưởng vậy, thật sự cho rằng không có chuyện gì, bây giờ nghĩ lại, cô bị nàng trả hàng không phải không có nguyên nhân, cô không phải là người chồng tốt.

Đi lên phía trước, "loại phương thức hoan nghênh này có phải quá nghiêm trọng rồi không?" Đặt mông ngồi xuống mép giường, đưa tay lau đi nước mắt chưa kịp khô của nàng.

Nàng đỏ mắt nói, "xin lỗi Chaeyoung, chị không biết mẹ kế chị có thể làm như vậy, chị đã cố gắng ngăn cản bà ấy, nhưng..."

"Hư, đã bảo chị đừng khóc, rất xấu." Sờ sờ mặt nàng, "Chính là em đồng ý cho mẹ kế chị tiền, muốn bà ấy không đến quấy rầy chị nữa, em không muốn thấy chị phải phiền lòng vì bà ta."

Kinh ngạc mở to mắt, "Em, em biết rồi hả?"

Park Chaeyoung gật đầu.

"Chị, chị... chị cảm thấy rất mất thể diện, thật xin lỗi." Nàng giống như đứa bé khóc thút tha thút thít.

"Có gì mà mất thể diện? Mình không thể lựa chọn ba mẹ, tuy nói bà ấy không phải mẹ ruột của chị, nhưng vì ba chị, em nghĩ chị sẽ tiếp tục cho bà ấy tiền, nếu đã như vậy không bằng để em cho bà ấy tiền, hai mươi triệu won một tháng đối với em không nhiều, con nhóc Min Young kia tiền mua đồ trong một tháng còn hơn vậy nữa. Cứ coi như em lấy hai mươi triệu won để mua sự yên tĩnh đi, một case nhỏ."

"Chaeyoung, mới vừa rồi Min Young nói những lời kia... là thật sao? Em là bất đắc dĩ mới..." Nàng nói không được nữa.

Park Chaeyoung không nói gì chỉ nhìn đôi mắt đẫm nước mắt kia. Một lúc lâu sau, "Đúng, ban đầu lý do em đồng ý lấy chị chính là vậy."

Tim Kim Jennie rơi xuống đáy vực, mặc dù cố kìm nén nhưng vẫn không nén được mà khóc thành tiếng. Thì ra là, Park Chaeyoung bị ép lấy nàng, nàng không phải là người cô muốn...

"Như vậy đã vội khóc rồi? Muốn khóc, cũng phải đợi em nói hết đã rồi hãy khóc." Trêu chọc nàng xong, cô thu lại vẻ mặt tươi cười nói: "Ban đầu là như vậy, nhưng chị thử nghĩ lại xem sau đó em đối xử với chị như thế nào? Jennie, chị còn muốn chấp nhất xem lúc đầu em bị bắt buộc hay không? Còn muốn hỏi gì nữa không?"

" ..." Không, không chấp nhất, không hỏi, cô đối xử tốt với nàng thế nào, hiểu nàng ra sao, nàng biết. Ngắm nhìn người trước mặt, tâm tình dâng trào, "Chaeyoung, chị yêu em."

"Nói lại lần nữa xem."

"Chị nói, chị yêu em..."

Nâng cằm nàng lên, khóe miệng cô khẽ nhếch trả lời, "Em cũng vậy". Cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của nàng, cẩn thận, dịu dàng hôn nàng.

Nói hết tất cả vướng mắc, giống như hai người khiêu vũ một bản, ăn ý tiến lùi, ngọt ngào mà ướt át, ngưng tụ thành dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua nội tâm của nhau, tưới mầm yêu, để nó khỏe mạnh.

So sánh với lúc tân hôn thì mặt mày còn hớn hở hơn, đây là nói Park Chaeyoung.

Sự nghiệp vẫn trôi chảy, về phần hôn nhân lần này thật sự cô cảm thấy rất hài lòng, tình cảm của cô và Kim Jennie rất tốt, mỗi ngày trước khi đi làm sẽ trình diễn một màn giao chiến.

Kim Jennie mang thai đã bảy tháng rồi, bụng đột nhiên lớn một cách nhanh chóng, nhưng mà, nàng thật dũng cảm, mặc kệ hai đứa bé ở trong bụng của nàng đùa giỡn, hoặc làm nàng khó chịu, nàng sẽ cười tít mắt, dáng vẻ giống như đang đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng như thế lại làm cô đau.

Hôm nay là sinh nhật nàng, bọn họ đã lên kế hoạch, hôm nay cô không tăng ca, muốn đưa nàng đến nhà hàng Pháp ăn tối dưới ánh nến lãng mạn.

Nhưng mà lúc trước ăn bữa tối dưới ánh nến, cô phải làm xong việc, giải quyết xong vị Mr. Carlon, khiến ông ta ngoan ngoãn đặt bút ký vào hợp đồng.

Tập đoàn Park thị quyết định lấn sang lĩnh vực nhà hàng, lần này đặc biệt giới thiệu nhà hàng kinh doanh theo hình thức phương Tây, hi vọng có thể bắt tay hợp tác với Tập đoàn Marriot International tạo ra một nhà hàng vô cùng mới lạ. Sáng sớm, Park Chaeyoung liền dẫn một đội luật sư tài giỏi, đoàn người hăng hái đi nói chuyện hợp tác với Mr. Carlon đang nghỉ ở khách sạn, tiến hành hội nghị đàm phán song phương.

Hội nghị diễn ra trong mấy giờ, không khí hòa hợp nhưng vẫn diễn ra sự đấu sức, mỗi một câu nói đều cẩn thận và hết sức cân nhắc, một hồi anh đánh, tôi đề phòng cuối cùng song phương cũng có chung nhận thức, chính thức ký kết hợp đồng.

"Hợp tác vui vẻ." Park Chaeyoung tự tin bắt tay với Mr. Carlon.

"Hợp tác vui vẻ." Mr. Carlon cũng rất chân thành nói một câu tiếng Hàn.

Hai bên nói chuyện một lúc, Park Chaeyoung và đoàn người tươi cười vô thang máy rời khỏi phòng họp của khách sạn.

Vote ⭐️ giúp mình 🙇‍♀️🫶🙇‍♂️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net