Chương 1: Bị thấy hết rồi, làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Yah Kim Jennie, bà mau đứng lại cho tui. - Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ.

- Ngu sao đứng lại. - Jennie quay người lại nhún nhảy nhìn Jisoo cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình.

- Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà. - Jisoo thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa.

- Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài, nhại tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi. - Nhỏ le lưỡi đáp.

- Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả? - Jisoo hất mặt hỏi, sau đó nhỏ nghiến răng giậm chân.

- Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật!

- "Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại". Bà nghe chưa hả. - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của Jisoo, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo:

- Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn.

Nói xong nhỏ chạy biến đi, Jisoo nhìn theo nhỏ bực tức nói:
  

- KIM JENNIE, tối nay bà mà không mua bắp và nước để xem tui xử bà thế nào.

Cuối cùng Jisoo dù tiếc đứt ruột tấm vé đi xem ca nhạc phải vất vả chen lấn mới mua được, đang định cùng người yêu mới quen đi xem, cũng đành để đứa bạn thân cướp đi mà thôi.

Jennie về nhà nhanh chóng ăn cơm, tắm rửa rồi lên phòng nghĩ cách để tối nay chuồn đi mà thần không biết, quỷ không hay. Năm vừa rồi anh trai nhỏ vì đi học đại học xa nhà, mỗi lần từ nhà đến trường cũng mất gần hai tiếng đồng hồ, cho nên đã ở trọ lại gần trường, một tuần mới về nhà một lần và như thế, phòng anh nhỏ đã bỏ không.

Còn nhỏ cũng bắt đầu lên lớp 10, cho nên nhỏ nhân cơ hội liền vòi vĩnh anh trai đổi phòng với mình. Vốn dĩ phòng nhỏ với phòng anh trai cũng không hơn không kém nhau là bao nhiêu, nhưng Jennie lấy lý do phòng mình nhỏ hơn, mà nhỏ đang tuổi phát triển có rất nhiều vật dụng cần dùng, phải sử dụng phòng lớn nên nhất quyết đòi chuyển sang phòng anh trai.

Ba nhỏ xem như đang tuổi lớn nên tâm tính thất thường, cũng đồng ý cho nhỏ với anh trai chuyển phòng để yên thân, không phải nghe nhỏ vật vã khóc lóc nữa.

Nhưng có điều, ba nhỏ bắt phải tự thân vận động, nghĩa là phải tự mình di chuyển vật dùng từ phòng này sang phòng khác và ngược lại.

Vì vậy, Jennie phải tạm biệt nào bàn, nào tủ, nào giường thân yêu của mình vì không thể di chuyển nổi chúng. Nhưng nhỏ cảm thấy, tất cả vô cùng xứng đáng, còn xứng đáng thế nào, sau này mọi người sẽ biết. Đây là bí mật không thể nói ra.

Jennie liền đi đến tủ quần áo, tìm ngay cái áo mà cả thế kỷ rồi nhỏ không thèm nhìn tới nữa, sau đó dùng sức cấu xé cho nó tan nát rồi lén lút đi tìm con Kuma thân yêu của mẹ nhỏ.

Con Kuma thân yêu của mẹ nhỏ đang nằm dài trên sofa xem...tivi. Chán...

Có con chó nào sướng hơn con chó này không cơ chứ, nó còn mê xem tivi hơn cả nhỏ nữa mới ghê. Tự nó dùng chân đập lên cái điều khiển mở tivi xem, xem chán thì tắt.

Chả hiểu một sự việc tốn điện như thế mà mẹ nhỏ lại lấy làm thích thú và dung túng cho con Kuma xem tivi thoải mái, còn nhỏ thì mẹ cứ la hét ầm ĩ cả lên. Mỗi khi nhỏ phản đối thì mẹ lại chống nạnh bảo:

- Con còn dám nói. Con Kuma xem tivi xong còn biết tắt tivi, còn con thì sao hả, không ngủ quên thì cũng đứng dậy mặc kệ cái tivi đang phát rồi đi chơi. Lần nào cũng như lần nào, con còn thua cả Kuma nữa.

Thật đúng là quá shock mà, sao mẹ nhỏ lại có thể so sánh nhỏ với con Kuma như thế chứ. Nhỏ chỉ là lâu lâu xem tivi rồi ngủ quên, nửa đêm tỉnh dậy bò trở về phòng quên tắt tivi.

Sáng mẹ nhỏ dậy phát hiện tivi vẫn đang phát thì nổi điên mắng cho nhỏ một trận nên thân rồi còn gì. Và cũng chỉ thỉnh thoảng đang xem tivi thì nghe điện thoại của mấy đứa bạn thân rồi sốt sắng đi thay quần áo đi chơi quên tắt tivi thôi mà. Vậy mà mẹ lại mắng nhỏ thê thảm như thế.

Nhiều lúc Jennie cũng nghi ngờ, không biết con Kuma là con của mẹ hay là nhỏ nữa.

Vì thế cho nên... nếu như nhỏ lỡ tay làm bể cái bình hoa mới mua của mẹ, nhỏ sẽ lập tức đổ thừa cho con Kuma ngay. Hay ví dụ như nhỏ có ăn vụng món nào đó mà bị mẹ phát hiện thì con Kuma sẽ làm hình nhân thế mạng cho nhỏ ngay. Hehe, đôi khi nhỏ cũng cảm thấy mình quá ư gian xảo. (ét o ét Kuma:<)

Và lần này, con Kuma lại tiếp tục bị nhỏ mang ra làm tội đồ chất vấn. Jennie chạy đến trước mặt ba mẹ dùng bộ mặt mếu máo khóc rống lên, tay chìa cái áo do chính mình xé rách bảo:

- Hu hu, con không chịu đâu, ba mẹ xem đi, con Kuma nó xé rách cái áo mà con thích nhất rồi. Con định mặc cái áo này để đi chơi với tụi bạn vào cuối tuần sau, vậy mà...

- Thì mặc cái áo khác đi chơi có sao đâu. Đâu phải con có mỗi cái áo này. - Mẹ nhỏ nhíu mày bảo.

- Con không chịu đâu, con muốn mặc cái áo này cơ.
- Nhỏ cố tỏ vẻ đau khổ luyến tiếc cái áo vô cùng.

- Ai bảo con không chịu đóng cửa phòng lại đàng hoàng, để Kuma vào phòng xé rách áo. Là lỗi của con, còn trách ai nữa. - Mẹ nhỏ lườm nhỏ trách.

===============
TO BE CONTINUED •~•


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net